Chương 7: Tiểu Tỳ Linh Lan - Chương 7

Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối hắn sẽ không để nó xảy ra lần nữa, tuyệt đối!

Linh Lan trong cơn hỏang hốt về đến nhà, hỏang hốt tiếp nhận sự quan tâm của mọi người khi nàng trở về từ hiểm cảnh, hỏang hốt bị Đoàn Lỗi lấy lý do “Nàng ấy mệt chết đi được, có gì đợi ngày mai hãy nói tiếp.” ngăn trở mọi người, sau đó đưa nàng về Quan Vân uyển.

Nàng không có biện pháp ngăn chặn cơ hoảng hốt của mình, chỉ vì thiếu gia cầm tay của nàng!

Hơn nữa, không chỉ một lần ở bên ngòai phòng chứa củi kia, mà trong xe ngựa cả đường trở về, thiếu gia thủy chung vẫn nắm chặt tay nàng, một khắc cũng không có buông ra.

Nàng cảm thấy mình giống như đang nằm mộng.

Trên thực tế cũng thế, bởi vì từ nhỏ thiếu gia cầm tay nàng thì nàng liền không cách nào ngăn cản mình suy nghĩ lung tung.

Nàng đang suy nghĩ, thiếu gia cầm tay nàng là bởi vì thích nàng sao? Hay là thuần túy chỉ muốn biểu đạt sự quan tâm cùng áy náy vì nàng trở về từ hiểm cảnh?

Nàng đang suy nghĩ, thiếu gia luôn luôn là chính nhân quân tử, từ khi nàng làm tỳ nữ cho hắn thì hắn vẫn luôn không đối với nàng có hành động cợt nhã, lần này vậy mà cầm tay nàng, hắn nhất định là có ý tưởng hay quyết định gì đó.

Nàng đang suy nghĩ, thiếu gia đang suy nghĩ gì hoặc quyết định cái gì chứ ?

Hăn sẽ mở miệng muốn nàng làm nữ nhân của hắn sao, chỉ là nữ nhân này thân phận là thị thiếp hay là thê tử mà nàng vẫn mong đợi đây? Nàng một mực nghĩ, đáng suy nghĩ nếu thiếu gia muốn nàng làm thiếp, nàng có nên đồng ý không? Phải trả lời thế nào?

Nàng đang suy nghĩ, tràn đầy chờ mong cùng lo lắng, thấp thỏm cùng sợ hãi, sau đó lúc hoan hỉ lúc bi thương.

“Linh Lan.”

Thanh âm của thiếu gia đột nhiên truyền vào tai nàng, làm nàng đột nhiên hồi hồn, sau đó lại bị một màn trước mắt khiến giật mình.

Thiếu gia lại cầm khăn vải ướt đang thay nàng lau đôi tay? !

“Thiếu gia!”

Nàng kinh sợ đột nhiên rút bàn tay từ trong tay hắn trở lại, lại bởi vì động tác quá lớn, cùi chỏ đột nhiên hung hăng gõ vào cạnh bàn.

“A!” Nàng kêu gào bi thống ra tiếng, nhất thời vành mắt hồng hồng.

“Ngu ngốc!”

Nàng bị mắng.

“Có bị thương không? Ta xem một chút.”

Lại được quan tâm.

Chỉ thấy thiếu gia nhẹ vén tay áo nàng lên đến cùi chỏ, quan sát cẩn thận chỗ vừa mới bị đụng vào, sau đó nhíu chặt lông mày.

“Trầy da.”

Nàng ngẩn ra, nhìn khuỷu tay của mình, chỉ thấy bên trên trừ bị sưng đỏ, thì có một phần nhỏ bị trầy da. Nàng từ lúc nào thì trở nên mong manh yếu đuối như vậy, va vào một chút liền bị trầy da?

“Không có việc gì, đây chỉ là vết thương nhỏ, một hai ngày sẽ tốt hơn.”

Nàng mở miệng nói, nghĩ muốn thả tay áo xuống, lại bị hắn hét ngừng lại.

“Đừng động.”

Nàng không hiểu nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy đi vào nội thất, chốc lát sau trở lại thì trên tay có thêm bình thuốc trị thương.

Hắn lần nữa ngồi trở lại ghế trước mặt nàng, mở chai thuốc ra, ngón tay mang theo mùi vị mát mẻ của dược cao vẽ lọan trên vết thương ở khuỷu tay nàng.

“Ta rất đáng sợ sao?” Hắn chợt mở miệng hỏi.

“A?” Nàng ngẩn ra. “ Thiếu gia như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?”

“Phản ứng vừa rồi của ngươi làm ta cảm thấy mình như người xấu vậy.” Hắn dậy kín bình thuốc, sau đó để lên trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn nàng hỏi lại lần nữa: “Ta rất đáng sợ sao?” Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc.

Linh Lan nhanh chóng lắc đầu: “Thiếu gia không đáng sợ, không đáng sợ chút nào.”

“Vậy phản ứng vừa rồi của ngươi là có ý gì?”

“Ta chỉ là bị hù dọa.”

“Hù dọa?” Hắn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

“Thiếu gia tại sao lại có thể hầu hạ Linh Lan, giúp Linh Lan chà lau đôi tay? Mặc dù Linh Lan đã không còn là nô tỳ nữa, nhưng Thiếu gia vẫn là Thiếu gia, ngày không thể làm như vậy.” Nàng nghiêm túc nói với hắn.

“Đối với ngươi mà nói, ta còn là thiếu gia sao?”

“Dĩ nhiên.” Nàng không chút do dự gật đầu.

“Chỉ là thiếu gia sao?” Hắn mắt không chớp ngưng mắt nhìn nàng hỏi.

Linh Lan kinh ngạc nhìn hắn, mơ hồ nghe ra ngụ ý của hai vấn đề này có điểm bất đồng, nhưng cũng có chút không dám xác định.

“Thiếu gia?”

“Ở trong lòng ngươi, đối với ngươi mà nói, Đoàn Lỗi ta chỉ là một thiếu gia thôi sao? Không còn ý nghĩa nào khác sao?” Hắn lẳng lặng nhìn nàng, câu hỏi trực tiếp như vậy làm nàng thêm hiểu rõ, khiến cho nhịp tim của nàng trong nháy mắt tăng lên tới trình độ khó có thể thừa nhận.

Đây là một cơ hội, nàng có thể thổ lộ tình yêu, có cơ hội khiến khỏang cách của nàng cùng hắn có thể gần hơn.

Nàng có được quyết định, lấy dũng khí mở miệng nói: “ Không chỉ là một thiếu gia.”

Nàng cảm thấy mình đã dùng hết khí lực rồi, kết quả lời nói ra y hệt như tiếng mèo kêu, hơn nữa không biết tại sao đột nhiên mắc cỡ không có biện pháp nhìn thẳng hai mắt của hắn, chỉ có thể cúi đầu.

Một bàn tay đưa tới nâng mặt nàng lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, chuyên chú khiến nàng không biết làm sao.

“Mặt của nàng đỏ.” Hắn nói, đáy mắt tóat ra ánh sáng rực rỡ.

Linh Lan không tự chủ được đưa hai tay che mặt, nàng cho tới bây giờ cũng không biết mình sẽ lung túng như vậy, không biết làm sao, thậm chí có một lọai kích động muốn thóat khỏi hắn.

Tay bị nhẹ nhàng cầm lấy, hắn lại lần nữa nâng mặt nàng lên, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng cùng nụ cười rực rỡ.

“Linh Lan, nàng yêu thích ta có đúng hay không?” Hắn nói.

Nàng đỏ mặt, trốn không thóat, cũng không muốn trốn đối hắn gật đầu, lại gật đầu. Trong làng thấp thỏm nghĩ, không biết hắn sẽ có phản ứng gì?

“Cái này là đủ rồi.” Hắn khẽ mỉm cười dịu dàng với nàng , sau đó ôm nàng vào lòng.

Nàng nhất thời ngây người, thứ nhất là bởi vì động tác của hắn, thứ hai là bởi vì lời nói của hắn…

“Ta muốn nàng gả cho ta, làm thê tử của ta, Linh Lan.”

“Mẹ không đồng ý.”

Đoàn Lỗi bị câu trả lời như chém đinh chặt sắt của mẫu thân làm cho sững sờ tại chỗ, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra một đáp án ngòai dự đóan như vậy.

Cho tới nay, ở trong Đoàn phủ mẫu thân luôn yêu thương Linh Lan, mặc kệ là người chủ tử như hắn hay người ở trong nhà, mọi người đều quá rõ ràng.

Chuyện này lúc Linh Lan vẫn còn thân phận nô tỳ đã thế, rồi sau đó nàng nhiều lần hiến kế, trợ giúp hắn kinh doanh thương hành Đòan gia, trở thành quý nhân của Đoàn gia bọn họ thì chuyện đó càng trở thành chuyện đương nhiên.

Vì vậy. đối với chuyện mình thích Linh Lan, muốn lấy nàng làm vợ, hắn chưa từng lo lắng qua việc mẹ sẽ phản đối, chỉ lo lắng chuyện Linh Lan có nguyện ý tiếp nhận hắn hay không, đối với hắn chuyện tình cảm dính tới việc báo ân vẫn là có chút vấn đề.

Hắn thích Linh Lan, nhưng lại không muốn nàng vì báo ân mà tiếp cận hắn, đây là phạm vào tự ái của hắn, cho nên một năm này hắn mới giãy giụa, dậm chân tại chỗ như vậy.

Thế nhưng lần bắt cóc này đã dọa hắn, việc có thể sẽ phải mất đi nàng khiến hắn dường như không thở nổi, cơ hồ muốn làm hắn phát điên

Hắn không thể mất đi nàng, không cách nào mất đi nàng, nếu như nàng chết rồi. . . . . .

Ý tưởng này ở trong đầu hắn qua lại ngàn vạn lần, mỗi lần nghĩ đến nếu như nàng chết rồi, hắn liền không cách nào nữa tiếp tục suy tư, đã cảm thấy giống như có cái tay vô hình cứng rắn bóp ở ngực hắn.

Loại đau này, hắn đời này cũng không muốn lại trải qua.

Cho nên trước khi cứu nàng về, hắn đã quyết định bỏ qua tự ái vô dụng kia, mặc kệ nàng đối với hắn là ôm tâm trạng gì, hắn đều muốn nàng trở thành thê tử của hắn, chân chính có được nàng, cũng muốn người trong thiên hạ biết nàng là nữ nhân của Đoàn Lỗi hắn, dám động đến người nàng, chính là muốn chết!

Mấy năm này bởi vì phụ thân cùng huynh trưởng qua đời, hắn đã trải qua thực tế nhân tình ấm lạnh mà người khác không cách nào tưởng tượng, mà hắn cũng trong hòan cảnh đó học được một chuyện, đó chính là thực lực có thể quyết định tất cả.

Ban đầu phụ thân cùng huynh trưởng qua đời, sở dĩ hắn bị người ta xem thường, chính là bởi vì các thương hành khác nghĩ hắn không có thực lực, chỉ biết sống an nhàn sung sướng, là thiếu gia không biết đói khổ nhân gian, cho dù có thừa kế gia sản, sớm muộn cũng tiêu xài hết sạch, cho nên mới không để ý tới hắn.

Vậy mà trải qua mấy năm này, hắn tin tưởng sẽ không có ai dám xem nhẹ Đoàn Lỗi hắn nữa, thậm chí không dám đối nghịch cùng hắn, ngày đó hắn mang theo một đám quan binh chỉ là muốn thị uy, để cho mọi người biết chỉ cần Đoàn Lỗi hắn muốn thì quan binh cũng có thể điều động.

Nếu tâm ý đã quyết, hắn không muốn lãng phí thời gian nữa, đêm đó liền hướng Linh Lan cầu ôn, cũng không ngờ sẽ đạt được đáp án vui mừng đó, thì ra hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.

Sau khi xác định được tình cảm của nàng, hôn lễ cũng không cần kéo dài nữa, dù sao Linh Lan tuổi cũng không còn nhỏ, chỉ là thế nào hắn cũng không nghĩ ra mẹ sẽ phản ứng như vậy.

“Tại sao? Ngài không phải rất thích nàng, rất thương nàng sao?” Hắn hỏi.

“Nàng không thể làm vợ của con.”

“Tại sao? Xin mẹ cho hài nhi một lý do.”

“Nàng là nghĩa nữ mẹ thu, là muội muội của con.”

“Hài nhi chưa bao giờ coi nàng như muội muội mà đối đãi, lý do này hài nhi không thể tiếp nhận.” Đoàn Lỗi lắc đầu nói.

“Con không nghe lời của mẹ sao?”

“Nghe, nhưng cần mẹ cho hài nhi một lý do có thể thuyết phục.”

“Linh Lan nàng không thích hợp với con.”

“ Mấy năm nay Linh Lan vẫn ở bên cạnh hài nhi, hài nhi nhìn không ra nàng có nơi nào không thích hợp.”

“Nàng chỉ là một tỳ nữ.”

“Nàng không phải, rất nhiều năm trước đã không phải. Chẳng lẽ mẹ không biết sao?” Đoàn Lỗi trầm giọng nói.

“Thế nhưng cũng không phủ nhận được sự thật nàng đã từng là tỳ nữ.” Đòan phu nhân có chút kích động. “Lỗi nhi, con xứng đáng có được thê tử tốt hơn, trong thành có rất nhiều danh môn thế gia…”

“Mẹ.” Đoàn Lỗi cắt đứt lời mẫu thân, đã nghe ra vấn đề ở đâu. “ Cho nên người không đồng ý, là bởi vì cho rằng Linh Lan không xứng với gia thế Đòan gia chúng ta sao, cho nên người mới không đồng ý sao?”

Đòan phu nhân mím môi, coi như chấp nhận.

Đòan Lỗi nhìn không chớp mắt vẻ mặt nghiêm túc của mẫu thân, không tiếng động thở dài, hắn không ngờ mẹ lại sẽ để ý chuyện đó như vậy, hắn cho là. . . . . .

“Mẹ. Đòan gia chúng ta cũng chỉ là một thương gia, có chút tiền mà thôi, không thể xưng là danh môn thế gia gì đó.”

“Làm sao ngươi có thể nói những lời đó?” Đòan phu nhân trợn to cặp mắt, lộ vẻ mặt không thể tin.

“Hài nhi nói là sự thật.”

“Chuyện gì là sự thật? Ngươi đi hỏi người bên trong Châu thành này, ai dám xem nhẹ Đoàn gia chúng ta, ai dám nói Đoàn gia chúng ta không phải danh môn thế gia?” Nàng kích động nói.

“Một khi thương hành chúng ta phá sản hay sa sút, mỗi người ai cũng dám nói như vậy, bởi vì đây là sự thật. Bọn họ hiện tại không dám nói, cũng chỉ là sợ hãi tiền tài quyền thế của Đoàn gia chúng ta mà thôi.” Đòan Lỗi bình tĩnh nói.

“Ngươi …”

“Mẹ, thương hành Đòan gia có thể đứng vũng như ngày hôm nay, không thể không nói đến công lao của Linh Lan.” Hắn nói tiếp, “ Tuy nói hài nhi không phải vì vậy mà kết hôn với nàng, nhưng nếu bàn về xứng hay không hoặc có đáng giá hay không, Linh Lan nàng tuyệt đối có tư cách trở thành Đòan gia thiếu phu nhân, cho nên xin mẹ hãy đồng ý cho hài nhi cưới nàng vào cửa.”

Đòan phu nhân mím chặt môi không nói gì.

Nàng cũng biết Linh Lan rất tốt, biết nàng đối với thương hành Đòan gia là trợ giúp rất lớn, nhưng là nàng vẫn không xứng với con trai mình.

Lấy thành tựu bây giờ của Lỗi nhi, có bao nhiêu danh môn quý trụ muốn hùa theo, muốn cùng Đòan gia bọn họ kết làm thân gia, nàng sao có thể để hắn cưới một tỳ nữ, khiến Đòan gia trở thành trò cười ở Châu thành, bị mất hết mặt mũi đây? Nàng tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra.

“Nếu như ngươi thật sự thích nàng thì có thể nạp nàng làm thiếp, mẹ sẽ không ngăn cản. Nhưng muốn cưới nàng, mẹ tuyệt không cho phép.” Nàng nói như chém đinh chặt sắt.

“Trừ nàng, hài nhi đời này sẽ không lấy nữ nhân khác, hi vọng mẹ có thể suy nghĩ lại một lần nữa. Hài nhi cáo lui.” Đòan Lỗi trầm giọng nói, sau đó xoay người rời khỏi Thính Vũ Uyển, hướng Quan Vân uyển đi tới.

Dọc theo đường đi, miệng của hắn mím chặc, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, khiến bọn người hầu nhìn một cái tim gan liền run sợ, không khỏi suy đoán rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Quan Vân uyển trong thư phòng, Linh Lan chăm chú nhìn sổ sách, vừa tính toán phương hướng phát triển sau này của thương hành.

Nàng nhớ trước khi sống lại sau khi nạn hạn hán xảy ra, còn xảy ra vài sự kiện nữa, những sự kiện này cũng ảnh hưởng tích cực đến thị trường, khiến nhiều thương phẩm tăng giá, nững thứ đó từ bây giờ có thể bắt đầu thu mua, khiến cho thương hành Đòan gia lợi nhuận nàgy càng tăng.

Cửa thư phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, phát ra “Y” một tiếng.

Nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy thiếu gia mặt âm u từ ngoài cửa đi tới.

“Thế nào? Xảy ra chuyện gì?”

Nàng lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, đón lấy hắn, thế nhưng hắn lại không nói hai lời, duỗi tay ra liền ôm nàng vào trong ngực, làm nàng nhẹ ngẩn ra.

“Thiếu gia?”

Hắn không có lên tiếng đáp lại, cái gì cũng chưa nói, chỉ là lẳng lặng ôm nàng, ôm rất chặt, làm nàng đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.

“Xảy ra chuyện gì?” Nàng lần nữa lên tiếng nhẹ giọng hỏi.

Đoàn Lỗi đang do dự có nên hay không nói với nàng lời nói thật, hắn không muốn nàng bi thương, nhưng cũng không cách nào lừa dối nàng.

Hắn biết chuyện mới vừa xảy ra ở Thính Vũ uyển sớm muộn cũng sẽ truyền vào trong tai nàng, hơn nữa mẫu thân cũng có khả năng tìm tới nàng, muốn nàng cự tuyệt hắn hoặc rời khỏi Đoàn gia ..., hắn phải để cho nàng có chuẩn bị tâm lý, để cho nàng cam kết mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì đều phải kiên trì, không bao giờ buông tha mới được.

“Ta mới từ Thính Vũ uyển trở lại.” Hắn nói cho nàng biết.

Linh Lan sửng sốt một chút, sau đó liền bừng tỉnh hiểu ra, tâm cũng theo đó co rút đau đớn một chút.

“Phu nhân nàng. . . . . . Không đồng ý thật sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

“Ta sẽ không buông tha, cho nên ngươi cũng không được buông tha, biết không?” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói với nàng.

“Phu nhân nàng nói thế nào?”