Chương 12: Tiểu Tỳ Linh Lan - Chương 12

Nàng thuận nước thành dòng giả bộ mất trí nhớ, hoàn toàn là do quỷ thần xui khiến.

Ngày ấy, sau khi tỉnh dậy thì phát hiện tay chân mình bị buộc chặt, miệng bị nhét khăn vải, thân thể ngiêng ngả bên trong một chiếc xe ngựa đang chạy nhanh.

Lúc đó nàng ngoài hoảng sợ, chỉ cảm thấy khó có thể tin, nghĩ cũng cũng không ra mình sẽ lần nữa gặp chuyện như vậy? Chẳng lẽ lúc này cũng là bởi vì nàng biết trước mọi chuyện sao?

Nàng không khỏi nở nụ cười khổ.

Đang lúc nàng đang đập cửa cầu cứu, suy nghĩ tìm cách thóat ra, thì xe ngựa đột nhiên rung động kịch liệt, sau đó bỗng bất ngờ dừng lại.

“ Phía trước tại sao lại có nhiều cây khô như vậy? Ngươi đi dời chúng đi chỗ khác đi.” Ngòai xe ngựa vang lên âm thanh nam tử xa lạ.

“Vâng.” Một âm thanh khác trả lời.

Xe ngựa đã dừng lại, đây là một cơ hội để bỏ trốn.

Đây là ý tưởng duy nhất của nàng lúc ấy, vì vậy liền mặc kệ tính mạng mà cố cởi dây trói sau lưng, cật lực thóat ra khiến da tay bị mài đến rách da, máu không tự giác mà chảy ra.

Nàng căn bản không hoài nghi vì sao lại có cây khô chặn đường, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng binh khí giao chiến hỗn loạn, nàng lúc này mới kinh ngạc dừng lại tất cả động tác, hô hấp trong một khắc kia dường như cũng ngừng lại.

Sơn tặc? Cường đạo?

Không có nhiều thời gian để nàng phỏng đóan lung tung hù dọa mình, màn vải phía trước xe ngựa bỗng nhiên bị người khác vén lên, lộ ra gương mặt quen thuộc.

Lục Vũ.

Là Lục Vũ! Thiếu gia tới cứu nàng!

Nàng không tự chủ được bật khóc vì quá vui mừng, không thể chờ đợi mà muốn gặp hắn, kết quả thế nhưng hắn lại không có tới, không có trong đám người tới cứu nàng.

Ước chừng khoảng mười ngày sau hắn mới xuất hiện trước mặt nàng, trong lúc đó nàng được Lục Vũ đưa đến một tiểu thôn vắng vẻ, nói là thiếu gia phân phó, còn nói cho nàng chủ mưu trong vụ bắt cóc này chính là phu nhân.

Nàng quá mức khiếp sợ, lòng cảm thấy thật sự khó chịu, nhưng so với tâm tình của mình, nàng lo lắng hơn chính là cảm thụ của thiếu gia, lo lắng hắn sẽ sử lý chuyện này như thế nào?

Thiếu gia nhất định là rất đau đớn.

Cho nên khi thiếu gia xuất hiện trước mặt nàng, quyết định mang nàng đi kiểm tra các phân bộ khắp nơi của sản nghiệp Đoàn gia thì nàng không có chút dị nghị nào, gật đầu một cái cùng hắn rời khỏi Lam Châu.

Lần này đi chính là hơn nửa năm, hơn nữa còn cách Lam Châu càng lúc càng xa, rất có tư thái một đi không trở lại, không cho phép nàng lo lắng, Thiếu gia chẳng lẽ tính tóan không trở về Đoàn gia nữa ư?

Trên đường đi nàng cũng từng thử hỏi thiếu gia khi nào trở về Lam Châu, nhưng hắn không có trả lời nàng.

Nàng cũng từng khi hắn nói tới việc sớm muốn thành thân cũng nàng thì nàng trả lời hắn rằng sau khi trở lại Lam Châu lấy được sự đồng ý của phu nhân thì cử hành hôn lễ, kết quả hắn nói ra hai lần đều lấy được câu trả lời đồng dạng chắc chắn của nàng thì về sau liền không nhắc tới chuyện này nữa.

Nàng thật sự là càng dò xét thì càng lo lắng.

Phu nhân chỉ còn một đức con là Thiếu gia, Thiếu gia cũng chỉ còn Phu nhân là người thân duy nhất thôi, vốn nến là một đôi mẹ con mẫu từ tử hiếu, lại bởi vì nàng mà trở mặt thành thù, từ đó không hề gặp lại nhau nữa, như vậy tội lỗi này nàng làm sao đảm đương nổi?

Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp khiến thiếu gia trở về Lam Châu, để cho hai mẹ con bọn họ hòa hảo như lúc ban đầu, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp.

Vì vậy nàng mới có thể nghĩ đến lợi dụng việc mất trí nhớ lần này, xem một chút Thiếu gia có vì giúp mình hồi phục trí nhớ mà trở về Đòan gia Lam Châu, dù sao nàng ở nơi nào có nhiều ký ức có thể nhớ lại, những hồi ức kia bao gồm từng cành cây ngọn cỏ trong phủ đệ.

Nàng có lòng tin, chỉ cần nàng mở miệng, hắn nhất định sẽ vì giúp nàng khôi phục trí nhớ mà trở về phủ.

Chỉ là chuyện tại sao lại biến thành như bây giờ?

Nàng có nên thẳng thắng thừa nhận mình không có bị mất trí nhớ? Hay là cắn răng tiếp tục giả vờ?

Nàng nha, thật vẫn là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, mua dây buộc mình mà!

Linh Lan trong lòng kinh đảm, hữu kinh vô hiểm bình an vượt qua buổi chiều đầu tiên.

Bởi vì đêm hôm trước nàng cảm xúc căng thẳng, nên vừa lên giuwong thì liền ngủ say, cho nên khi Thiếu gia lên giường ngủ cũng không phát giác ra, cứ như vậy mơ mơ màng màng cùng chung giương lần thứ hai.

Kết quả này làm nàng cũng có chút cảm thấy không nói được gì.

Đến ngày thứ ba, nàng rốt cuộc cũng được phép xuống giường, chỉ là phạm vi chỉ có thể giới hạn ở trong sương phòng, làm nàng có chút ủ rũ.

Thật vất vả mới đi đến xa châu, nàng suy nghĩ đi dạo chung quanh một chút, sau đó sẽ nhân cơ hội hỏi thăm những việc liên quan đến Tô gia.

Sauk hi sống lại, việc nàng thường làm nhất chsinh là suy tư, cũng vì vậy mà phát hiện rất nhiều nghi điểm mà trước khi sống lại tuyệt sẽ không phát hiện – chỉ là những chuyện này đều liên quan đến thiếu phu nhân.

Thứ nhất, thiếu phu nhân xuất hiện tại Đoàn gia thì xuân xanh đã hai mươi, đã sớm thành gái lỡ thì, Tô gia nếu muốn cùng Đoàn gia kết duyên, nên xuất hiện sớm mấy năm, như thế nào lại để nữ nhi đến hai mươi tuổi?

Dĩ nhiên, trong này cũng có khả năng Đại thiếu gia đòan gia mất sớm, cho nên hôn sự này mới chết trong trứng nước.

Thế nhưng như thế lại khiến người ta hoài nghi hơn, bởi vì chết từ trong trứng nước đã nhiều năm, như thế nào lại đột nhiên tìm tới cửa muốn thực hiện hôn sự này đây?

Thứ hai là về cha ruột của bào thai trong bụng thiếu phu nhân, cũng chính là vị kia trong thành bởi vì ngựa khùng đi lọan, ở dưới vó ngựa cứu thiếu phu nhân một mạng, sau đó được vào Đòan gia thương hành làm việc – Hà Thiên Lâm.

Hắn và Thiếu phu nhân ngày đó ngoài ý muốn mà quen biết? Hay là đã sớm quen biết từ trước rồi, và chuyện ngựa điên ngoài ý muốn chạy lọan kia là ngoài ý muốn, hay căn bản đã được tính tóan kỹ lưỡng lúc mới bắt đầu? Chỉ vì muốn cho Hà Thiên Lâm kia thuận lợi tiến vào thương hành Đoàn gia?

Nàng giả thiết như vậy không phải không có đạo lý, bởi vì từ ngày đầu tiên hắn ta xuất hiện, đến khi thiếu phu nhân có thai, mưu tài hại mệnh cướp lấy Đòan gia chưa đến hai năm, một chuyện lớn như vậy, không có khả năng không có kế họach, mà chỉ là ngẫu nhiên hành động mà thu được kết quả sao?

Nàng một mực suy nghĩ chuyện này, nghĩ thiếu phu nhân cùng Hà Thiên lâm có phải đã nhận biết trước khi thiếu phu nhân gả vào Đòan gia hay không? Cho nên thừa dịp lúc này đi ra khỏi nhà, nàng mới nghĩ đến việc tới Xa châu, hỏi thăm một chút.

Nhưng hiện nay…

Ai!

“Thế nào? Có chỗ nào khó chịu sao?” Đòan Lỗi từ trên bàn ngẩng đầu lên hỏi.

“Ta đây là than thở.” Không phải đang rên rỉ được không? Linh Lan hướng hắn trợn mắt, bất đắc dĩ trả lời.

“Tại sao than thở?”

“Ngươi biết rõ còn hỏi.” Rốt cuộc nàng vẫn nịn không được trừng mắt nhìn hắn.

“Cái gì biết rõ còn hỏi?” Hắn không hiểu.

“Ta muốn đi ra ngoài.” Không muốn tiếp tục cùng hắn nói nhảm, nàng dứt khóat nói ra yêu cầu.

“Không được, thương thế của ngươi cần tĩnh dưỡng.” Hắn nghiêm mặt nói.

“Ta đã tĩnh dưỡng hai ngày rồi, đây là ngày thứ ba. Huống chi cũng chỉ là vết thương nhỏ, căn bản là không có chuỵên gì!”

“Không có việc gì ngươi sẽ quên ta là ai, mình tên gọi là gì sao?” Hắn cau mày nói.

Linh Lan lập tức á khẩu không trả lời được, tựa như gà trống thua trận, khí thế yếu đi cả.

Việc nói dối mình mất trí nhớ có nên tiếp tục không đây? Nàng lần nữa lâm vào do dự cũng giãy giụa.

Cũng đã cùng ngủ chung giường với hắn hai đêm, nàng cảm thấy cho dù không đạt tới mục đích – nhưng được chút gì cũng tốt, cứ buông tha như vậy thì thật đáng tiếc, chứ đừng nói tới việc sau khi vạch trần lời nói dối còn phải đối mặt với cơn giận của hắn.

Nghĩ đến việc hắn sẽ tức giận như thế nào, nàng liền khiếp đảm.

Nhưng là nếu nàng cứ tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, có thể đến lúc rời khỏi xa châu, nàng đều phải ở chung một phòng trong khách điếm với hắn? không cần phải bi thảm vậy chứ.

“Có muốn tắm rửa hay không?” Nhìn nàng cứ mặt ủ mày ê, bộ dáng bi thảm muốn chết, Đòan Lỗi liền mở miệng hỏi nàng.

Linh Lan sau khi nghe xong, cặp mắt nhất thời sáng lên.

Đi ra khỏi nhà thì không thể so sanh với việc ở trong phủ đệ Đoàn gia, nàng vẫn cố gắng không tăng thêm phiền toái cho thiếu gia, nhưng đối với khát vọng tắm rửa thì không thể nào đè nén, một đường đi tới đây thật đúng là đã khiến thiếu gia vì nàng mà tốn không ít ngân lượng.

Đòan Lỗi khẽ mỉm cười, đứng dậy đi ra khỏi sương phòng phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước nóng.

Sau một lúc lâu, hai tiểu nhì khiêng vào một thùng tắm lớn, sau đó lại từng thùng từng thùng nước nóng rót vào thùng tắm.

Khí nóng ở trong thùng bốc hơi lên, tâm tình vui thích của Linh Lan cũng theo đó mà sôi trào lên, không kịp chờ đợi mà muốn thóat ra quần áo, nhanh chóng bước vào làn nước ấm, hưởng thụ tắm rửa.

Nhưng nàng lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ vì thiếu gia vẫn còn ở trong phòng.

Đợi trong chốc lát, nhìn thấy hắn vẫn như cũ ngồi trước bàn, giống như không có ý tứ đứng dậy rời đi, nàng rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi… không ra ngoài sao?”

“Ta tại sao lại phải đi ra ngoài? Chúng ta là vợ chồng, có nhớ không?” Hắn mỉm cười nói. (Vy: Anh quá vô sỉ :]])

Linh Lan nghĩ muốn thét chói tai.

“Cho dù là vợ chồng, ta vẫn có thói quen tắm rửa một mình.” Nàng đè nén muốn bùng nổ cảm xúc, dịu dàng nói với hắn.

“Nhưng mà lúc trước chúng ta vẫn thường cùng nhau tắm rửa.” Hắn mỉm cười nói với nàng.

“Gạt người!” Linh Lan át chế không nổi liền nói ra, âm thanh có chút bén nhọn.

“Làm sao ngươi biết ta lừa ngươi, ngươi không phải cái gì cũng không nhớ sao?” Hắn khẽ nhương lông mày, nghi hoặc mà nhìn nàng.

Linh Lan thân thể khẽ cương cứng một chút, không tự chủ được né tránh ánh mắt của hắn, lắp bắp nói: “Ta… ta mặc dù không nhớ được, nhưng là trải qua mấy ngày nay, ta… ta cảm thấy với tính cách của mình cũng sẽ không làm chuyện như vậy… Đây là cảm giác của ta cho ta biết.” Một câu cuối cùng lại rất kiên định.

“Cần gì dựa vào cảm giác, chỉ cần tin tưởng ta là đủ rồi.” Hắn chậm rãi lắc đầu nói, sau đó lại đứng dậy đi về phía nàng: “Để vi phu hầu hạ ngươi thay quần áo.”

A a a…… Linh Lan thật, thật rất muốn thét chói tai.

“Ngươi đi ra ngoài!” Kích động thét chói tai hóa thành một cỗ lực lượng, khiến nàng đi đến đẩy hắn ra ngoài phòng, sau đó tức giận đẩy hắn tới trước cửa, mở cửa phòng, lại đẩy hắn ra ngòai cửa, đóng cửa, khoá lại, một lọat động tác làm liền mạch.

Ngòai cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ của hắn.

Nàng hung hăng nhìn chằm chằm cửa phòng, thật giống như nhìn như vậy có thể xuyên thấu qua cánh cửa này, trừng cái tên nam nhân đang cười ngoài đó.

“Ta ở gian phòng kế bên, cần gì thì gọi ta.” Hắn ngoài cửa cười nói, thanh âm dần cách xa.

Linh Lan rốt cuộc thở dài một hơi, lại cảm thấy có chút buồn cười, thì ra là thiếu gia cũng có một mặt bướng bỉnh như vậy nha?

Lúc mở cửa đẩy hắn đi ra, nàng lúc này mới phát hiện hắn căn bản là trêu chọc nàng, bởi vì nếu hắn thực sự muốn thân cận cùng nàng, nhưthế nào lại không khóa cửa trong tình huống muốn giúp nàng tăm rửa thay quần áo đây? Tất cả đều là trêu chọc nàng.

Bật cười lắc đầu, nàng đi về phía thùng nước tắm, điều chỉnh vị trí bình phong một tí, sau đó bắt đầu tắm rửa, hưởng thụ khỏang thời gian vui thích này.

Bởi vì được tắm rửa nên Linh Lan vẫn duy trì tâm tình vui vẻ đến trước giờ thắp đèn, bởi vì đốt đèn là thể hiện trời đã tối, đại biểu cho việc sắp tới giờ đi ngủ, sau đó nàng phải cùng hắn chung giường chung gối.

Dẹp qua không muốn nghĩ đến chuyện này, nàng cả người lâm vào một lọai phiền não, lo âu, cộng thêm suy nghĩ lung tung khiến nàng đứng ngồi không yên, thật không dễ chịu.

Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, cứ tiếp tục như vậy thì nàng sớm muộn gì cũng sinh bệnh mất.

Buổi tối đầu tiên bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột cùng quá mức khiếp sợ, nàng vạn bất đắc dĩ mới không thể ngăn cản hắn. Tối thứ hai lại bởi vì mệt mỏi mà mơ hồ vượt qua, cho nên không thể ngăn cản hắn. Nay đã là tối thứ ba, dưới tình huống cả người nàng không có vấn đề gì, có nói gì chăng nữa nàng cũng muốn nghĩ biện pháp thuyết phục hắn với nàng chia phòng ngủ mới được.

Bởi vì trước sau gì việc nàng nói dối là mất trí nhớ cũng sẽ bị vạch trần, hoặc do nàng chủ động khôi phục trí nhớ thì nàng còn có thể lấy cớ này nói với bên ngoài rằng thiếu gia ở trong phòng nàng hòan tòan là để chăm sóc cho bệnh nhân là nàng, cả đêm nằm ở trên bàn nghỉ ngơi.

Về phần tối nay vì sao không thể đồng dạng lấy cớ đó? Lý do rất đơn giản, chính là bệnh nhân nàng đây đã có thể tự mình xuống giường tắm rửa rồi, ba đêm làm sao còn cần người chăm sóc đây?

Tóm lại, tối nay nhất định hắn phải đến gian phòng khác ngủ mới được.

Linh Lan quyết định, nhưng đầu lại trống không, mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra biện pháp nào khả thi.

Vợ chồng cùng phòng là cái cớ tốt nhất hắn đã nói, mà nàng đây? Trừ khi khôi phục trí nhớ phơi bày việc bọn họ căn bản không phải là vợ chồng mà cự tuyệt cùng hắn chung phòng ra, nàng còn có thể lấy cớ gì không cùng phòng với hắn đây?

Sau khi đốt đèn nàng liền bắt đầu suy nghĩ, cho đến khi ăn tối xong, canh đầu cung vang lên, nàng vẫn là không suy nghĩ được biện pháp gì.

Không nghĩ ra được, không nghĩ ra được, không nghĩ ra được…..

“Linh Lan!”

Một âm thanh gấp gáp hỏang hốt đột nhiên vang lên, Linh Lan còn chưa kịp ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng người cấp tốc bổ nhào về phía mình, trong nháy mắt liền xuất hiện bên người nàng.

“Sao vậy, xảy ra chuyện gì, ngươi đau đầu sao? Rất đau hả?”

Thanh âm lo lắng của Đòan Lỗi vang lên bên tai nàng, làm nàng mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Cái gì?” Nàng nghi ngờ hỏi. Hắn không phải đến sương phòng sát vách bàn bạc công chuyện cùng Lục Vũ sao? Khi nào đã tới đây?

Vẻ mặt nàng mờ mịt khó hiểu làm Đòan Lỗi khẽ dừng lại một chút.

“Ngươi không phải là đau đầu sao?” Hắn hỏi nàng.

“Không có nha, ngươi tại sao lại cho rằng ta đau đầu?” Nàng trừng mắt nhìn, lắc đầu nói.

“Ngươi mới vừa ôm đầu, lộ ra mặt vẻ mặt khổ sở.”

“Ta đang suy nghĩ vài chuyện." Linh Lan cảm thấy có chút khó xử.