Chương 1: Tiểu Tử Giang Long

Nếu Phật là thiện, Ma là ác thì thiện ác do ai phán xét, chính tà do ai quyết định.

Số mệnh muốn ta là ác thì bản thân số mệnh là chính hay tà.

Thần ma hay thiện ác đều tại lòng người, đổi cho số mệnh chỉ là cách người ta biện minh cho những việc làm sai trái của mình mà thôi.

----------------------------------------------------

Trên đỉnh núi nơi gần với trời nhất, cảm giác mây trắng bồng bềnh chỉ cần chạm tay là với tới được.

Giữa nơi trời đất giao thoa non nước chan hòa, ở phía dưới chân núi Thạch Long có một hang động nhỏ ẩn mình giữa khu rừng rậm. Trong không gian thanh tịnh, bên ngoài cửa động có hai bóng người một già một trẻ, họ đang ngồi xếp bằng tiềm tu tịnh khí. Bên cạnh là một thác nước nhỏ phát ra âm thanh róc rách len lỏi qua từng kẽ đá.

Nước vẫn chảy, gió vẫn thổi, mây vẫn bay chỉ có bọn họ là không hề dịch chuyển. Hai thân hình như hòa vào cảnh sắc nơi đây, người cùng với thiên nhiên như hợp cùng một thể.

Sự thanh tịnh ấm áp của thiên nhiên núi non, làm tâm trạng con người cũng trở nên thư thái lạ thường.

“Lão già! Mấy hôm trước ta đi chợ có gặp cảnh một kiếm khách và một đao khách giao đấu với nhau. Lão nói cho ta biết đao kiếm trong võ lâm là gì?”

Tiếng nói mang thanh âm trong trẻo, cất ra từ miệng của một thiếu niên trạc mười tuổi. Giọng nói đầy lãnh đạm không màng thế nhân.

Thần thái tiểu tử này tỏa ra nét anh khí hiếm có, mày đậm và sắc bén, ánh mắt toát lên ngạo khí quật cường. Tuổi còn nhỏ mà ánh mắt hé lộ tinh quang, ngũ quan dạng ngời, thật khiến người ta chú ý. Tiểu tử ngồi yên lặng hướng đôi mắt về phía người ngồi đối diện, chờ một câu trả lời từ người đó.

“Từ ngàn xưa kiếm là tượng trưng cho người quân tử hiên ngang không cúi đầu. Quan đại phu đeo kiếm bên mình cho thêm phần nghi vệ. Dũng tướng sa trường mang kiếm để có thêm uy phong. Kiếm như hào khí vạn trượng khắp trời đất đều tôn xưng kính phục rằng Kiếm đạo độc tôn.”

Ngồi đối điện với tiểu tử là một lão nhân tuổi đã gần xa đất trời, thân mặc bộ y phục màu xám hơi nhàu nát. Chân mày lão nhân bạc trắng, râu dài chớm ngực toát lên sự đạo mạo uy nghi của một đế vương, có vẻ như thời còn trẻ lão nhân gia này từng có thời kỳ huy hoàng.

“Vậy còn về đao?”

Thiếu niên tên gọi Giang Long là đệ tử của lão nhân gia Thần Quân, tất nhiên chức danh đệ tử này là lão nhân gia kia tự nhận, tuổi còn nhỏ nhưng khí thế quật cường hung tướng hiển lộ. Lời nói phát ra dứt khoát không một chút do dự, cho thấy cá tính thẳng thắn của một thiếu niên tự cường.

“Đao tượng trưng cho ý niệm cuồng bạo mang sức mạnh dời non lấp biển, uy lực cực lớn ấy khai sơn phá thạch không thành vấn đề. Đao là lý tưởng của kẻ tranh bá muốn dương đao lập uy, ngạo khí ngất trời. Đao đại diện cho mãnh lực phân chia thiên hạ định anh hùng.”

Từng lời lão nhân kia nói ra, mỗi con chữ đều được thiếu niên ghi nhớ hết. Cảm tưởng như nước bị bông hút, không để lọt đi một giọt nào. Giang Long sau khi nghe sư phụ giảng giải ý nghĩa về sức mạnh của đao cũng lộ vẻ trầm ngâm. Cậu đưa tay lên cằm ra vẻ như suy nghĩ những gì mà cậu vừa được nghe.

“Vậy rốt cuộc giữa đao và kiếm đâu mới là thứ mạnh nhất?”

“Huyết đao cuồng lệ, kiếm phá khung thương. Đao kiếm tương tranh sức mạnh cuối cùng nằm ở ý chí của kẻ nắm giữ vận mệnh của chúng.”

“Như vậy binh khí là vật chết con người là vật sống. Mạnh yếu của đao kiếm phụ thuộc vào năng lực trí tuệ của con người.”

Nghe Thần Quân giảng giải về ý nghĩa của đao kiếm trong Thiên hạ, bằng trí thông minh thiên phú Giang Long đã có sự giác ngộ. Điều cậu vừa nói hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của một đứa trẻ mười tuổi.

“Đúng vậy và nên nhớ rằng: Không sợ kẻ luyện ngàn chiêu chỉ sợ kẻ luyện một chiêu đến ngàn lần. Nhưng Giang Long tiểu tử, chỉ cần ngươi luyện thành công thập nhị bí môn của Thiên Phá của ta thì bất kể kẻ nào dưới bầu trời này đều không phải đối thủ của ngươi cho dù kẻ đó có luyện cả đời”

“Bốc phét”

Phiu!!

“Á! Đau quá”

Một đạn chỉ khí từ ngón tay Thần Quân điểm trúng vào trán Giang Long khiến hắn vội ôm đầu ngã ngửa ra sau mà lăn lộn cùng tiếng la hét. Thần Quần lão nhân gia đứng dậy phủi quần chống gậy nhìn Giang Long rồi nhỏ toẹt một bãi nước miếng khiến mất hết hình tượng đạo phong tiên cốt.

“Ngồi dậy! Hôm nay ta sẽ bắt đầu truyền thụ võ công cho ngươi”

“Bắt đầu luôn?” Giang Long lật đật trong khi tay vẫn còn xoa cái trán đã sưng u một cục.

“Phải”

“Vậy học cái gì đầu tiên đây?”

“Chẳng phải ngươi vốn tò mò về sức mạnh đao kiếm sao? Bắt đầu ta dạy ngươi Cửu Ma Đao và Tịch Diệt Kiếm. Nhưng để học được võ công thì ngươi đầu tiên phải có nội công, trước hết hãy nhớ khẩu quyết Vô Tướng Phá Nguyên Khí”

Thần Quân truyền xong khẩu quyết rồi im lặng không nói gì thêm, không khí lại trở về với không khí trầm tịch. Giang Long xếp bằng lẩm nhẩm trong đầu mà điều tức khí công trong người, chả cần đến canh thứ hai, Giang Long bắt đầu thuần thục dẫn khí đan điền. Hắn cảm thấy cơ thể tràn đầy khí lực dường như chưa cần đến dụng võ công thì có thể tay không phá thạch.

Lão nhân gia khẽ gật đầu hài lòng, trong đầu thầm nghĩ:

“Nhà ngươi cốt cách thanh kỳ lại có một khối óc thông minh tuyệt đỉnh, thật rất đúng là người mà ai cũng muốn thâu làm môn nhân đệ tử, chẳng trách năm ấy Thiên Mã Tướng Quân vừa trông thấy ngươi đã muốn thâu ngươi làm đồ đệ”

“Lão già! Ngươi xem này, ta đã luyện xong”

Giang Long mở mắt chứa đầy liễm quang hết sức sung mãn.

“Tốt, giờ thì đến việc tiếp theo. Đầu tiên là đao pháp, luyện võ công này cái cần nhất là mắt phải thật tinh, tức mục lực phải thật sắc bén, nhìn thoáng qua thấy được ngay hết mọi chi tiết, xuất đao ào ạt tuôn ra ngàn dặm.”

“Vậy nói thẳng ra thì đao pháp của lão phải là người có tâm địa ác độc?”

“Ngu ngốc. Ta nói thế bao giờ. Ý ta nói gặp địch thủ thì không được chần chừ, mỗi chiêu tung ra phải quyết đoán dù cho có là ai.”

“Ta nhớ rồi”

“Được rồi, tiểu tử ngươi sẽ bắt đầu với việc bổ củi cho ta. Nhớ là phải xong trước hoàng hôn”

“Xời! Tưởng có gì lạ”

Thần Quần nhếch mép đầy ẩn ý, thò trong áo lấy ra một cái dao nhỏ rồi ném cho Giang Long khiến hắn không rõ ý đồ của lão nhân gia này.

“Không dùng được dùng rìu mà dùng con dao này bổ”

Giang Long chỉ tay miệng lắp bắp.

“Lão chơi đểu ta. Làm gì có kiểu luyện tập này.”

“Con đường thành đệ nhất thiên hạ không dễ dàng gì. Đây mới chỉ là khởi đầu. Làm nhanh thì ngươi được ăn cơm còn không thì nhịn”

“d2@$12$#%@”