Editor: Mint
Hắn có chút khó tin, lại múc một muỗng bỏ vào miệng, đầu lưỡi tràn ngập vị giác dù rất nhạt, nhưng đích thực là vị cay mặn.
Phong Sóc lông mày hơi nhíu làm thân vệ bên cạnh bị dọa cho sợ, tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị của hắn. Sau đó lại thấy hắn dùng đũa gắp món ăn khác, cá kho, vịt bát trân, giò heo kho,... tất cả đều nếm được vị.
Vị mặn cay chua ngọt đều được hắn nếm ra, cảm giác thật mười phần lạ lẫm. Phong Sóc cầm đũa thần sắc ngưng trọng: "Thức ăn này..."
Thân vệ vội nói: "Thuộc hạ lại phân phó Hỏa Đầu doanh mang một phần tới."
Phong Sóc lắc đầu, lại dùng muỗng bạc múc một khối tào phớ: "Thức ăn này... hương vị khá được, đặc biệt là tào phớ làm rất tốt. Thưởng."
Vị giác hình như khôi phục một chút nhưng hắn cố gắng biểu hiện thật bình tĩnh, không để người khác nhìn ra sơ hở.
Tuy vậy thân vệ đã hết sức kinh ngạc, hắn đi theo Phong Sóc nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy chủ tử thưởng cho đầu bếp nên lưu tâm một chút. Phong Sóc ăn món nào nhiều một chút hắn liền ghi nhớ.
Quan sát một hồi mới phát hiện chén tào phớ kia đã bị ăn đến sạch sẽ làm thân vệ có chút không dám tin vào mắt mình. Chủ tử mỗi lần dùng cơm đều yêu cầu một bát tào phớ, nhưng trước đây đều là nếm một ngụm xong sẽ không động vào, tình huống như hôm nay trước giờ chưa bao giờ có.
Thân vệ nghĩ chắc phải thưởng thật hậu hĩnh cho mấy đầu bếp ở Hỏa Đầu doanh, đặc biệt là người đã làm món tào phớ kia.
Ban đêm, lửa bên ngoài doanh trại đã thắp.
Sau khi các đại doanh đều đã phái người đến lãnh đồ ăn, người của Hoa Đầu doanh rốt cuộc cũng rảnh rỗi, tốp năm tốp ba ngồi ở chỗ đất trống bên ngoài doanh trại.
Khương Ngôn Ý hôm nay chỉ uống được nửa bát cháo gạo thô, bận bụi đến mức giờ đã đói tới bụng dán vào lưng.
Bữa tối các nàng được phát cho rau xanh cùng cháo gạo thô nấu với nước nấu khoai sọ, so với giữa trưa đã là là tốt hơn nhiều.
Trong quân doanh, chỉ có các tướng quân mới được ăn ba bữa cơm gạo trắng cùng thức ăn. Các tướng sĩ bình thường buổi sáng chỉ có hai cái bánh bao cao lương cùng một bát cháo gạo thô, buổi trưa thì là một bát cơm gạo thô, buổi tối là cháo gạo thô cùng rau xanh.
Trong bếp dùng bao nhiêu gạo cùng đồ ăn đều có người kiểm tra cùng ghi vào sổ sách, người trong Hỏa Đầu Doanh cũng không dám ăn vụng.
Khương Ngôn Ý bưng chén cháo tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Vừa uống cháo gạo thô khó nuốt vừa nhớ tới hai nữ nhân buổi trưa đem đồ đưa cho hai phụ bếp hòng chiếm chỗ tốt. Các nàng cố gắng kiếm chút tiền chắc cũng vì muốn được ăn ngon một chút.
Khương Ngôn Ý nhìn thoáng qua mấy nữ nhân ngồi cách đó một khoảng, Xuân Hương cũng ở trong đó, các người quan hệ tựa hồ khá tốt, nhưng trên tay mấy nàng không có chén cháo nào.
Mấy nàng cũng nhìn qua Khương Ngôn Ý không biết thì thầm cái gì, sau thì Xuân Hương hướng về phía nào đi tới.
Nàng ta cùng Lưu Thành không biết làm hòa từ lúc nào, bây giờ thì cùng hắn ta liếc mắt đưa tình nói chuyện như sợ Khương Ngôn Ý không biết, còn quăng cho nàng cái ánh mắt khiêu khích.
Khương Ngôn Ý thấy nhưng cũng không thèm phản ứng nàng ta, chỉ lo mặt lạnh uống tốt cháo của mình.
Đột nhiên phía trước nàng có bóng người, một tên lính mặt sẹo mụn rỗ ngồi xuống trước mặt nàng, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng: "Nghe nói ngươi là doanh kỹ mới tới. Còn nháo lên muốn tìm chết, hắn là một con chim non nhỉ?"
Khương Ngôn Ý buồn nôn đến mức toàn thân tóc gáy đều dựng lên, nàng trực tiếp bưng lên chén cháo đứng dậy rời đi.
Tên mặt sẹo mụn chặn đường nàng: "Tiểu nương tử đừng tránh, ca ca cũng không ăn thịt người."
Người xung quanh đều dùng tư thái xem kịch vui mà nhìn hai người.
Khương Ngôn Ý lạnh lùng nói: "Đại tướng quân có lệnh ai tìm gái vui chơi, xử lý theo quân pháp!"
Mặt sẹo mụn nở nụ cười: "Ta cùng tiểu nương tử nói chuyện tâm tình đâu tính là chơi gái được."
Khương Ngôn Ý biết tên này không sợ, nghĩ nàng là một doanh kỹ nên chắc không có khả năng cáo trạng tới chỗ Đại tướng quân được.
Có điều nàng vò mẻ không sợ nứt, cứ đem sự tình làm lớn chuyện lên thôi.
Nàng đem cả chén cháo nóng chụp lên đầu hắn: "Tâm tình con mẹ ngươi!"
Mặt sẹo mụn bị phỏng kêu thảm một tiếng, giơ tay muốn đánh nàng: "Kỹ nữ, cho thể diện còn không cần!"
"Làm gì đó!" Một tiếng quát khẽ vang lên.
Người tới là một tiểu quản sự có quen biết với đầu bếp Lý, râu trên miệng có hình chữ bát, nhìn qua là người khôn khéo.
Mặt sẹo mụn lập tức ác nhân cáo trạng trước: "Triệu Đầu Nhi, nữ nhân này cầm nóng canh tạt ta, ngươi nhìn mặt ta đều phỏng rồi!"
Triệu Đầu Nhi liếc mắt nhìn hắn: "Được rồi, Vương Ma Tử, thu hồi tâm địa gian xảo của ngươi đi."
Ngược lại nhìn về phía Khương Ngôn Ý nói: "Người của Đại tướng quân đến, ngươi đi với ta một lát."
Khương Ngôn Ý nghe xong nội tâm lộp bộp, chẳng lẽ tào phớ không hợp khẩu vị của Đại tướng quân.
Trên đường tới doanh trại đều có người nhìn theo nàng, thần sắc không đồng tình thì là thương hại, còn có người cười trên nỗi đau của người khác làm nàng tâm thần không yên.
Vừa tiến vào doanh trại liền gặp một người thân mặc giáp Kỳ Bài Quan đứng ở chính giữa, hắn lưng hùm vai gấu, trên mặt có vết sẹo dài lộ ra hung thần ác sát, bên hông còn vắt theo cây đao làm người xung quanh không dám thở mạnh một tiếng.
Đầu bếp Lý cùng mấy đầu bếp khác mười phần câu nệ đứng ở một bên.
Khương Ngôn Ý thấy tràng diện này trong lòng càng thêm bất an, miễn cưỡng duy trì trấn định lên tiếng chào: "Quân gia ngài gọi ta."
Kỳ Bài Quan dò xét nàng một chút, tiếng nói giống như chuông lớn: "Tào phớ là ngươi làm?"
Khương Ngôn Ý tim nhảy dồn dập, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Đây thật là tào phớ làm không hợp khẩu vị Đại tướng quân nên muốn chém đầu ư? Nàng sợ chắc là người xuyên sách chết nhanh nhất trong lịch sử rồi.
Khương Ngôn Ý liếm liếm môi khô khốc, chậm rãi mở miệng: "Là... là... ta làm."
Kỳ Bài Quan đem tay lớn dò xét bên hông, nơi đó chỉ treo một thanh đại đao.
Đây là muốn trực tiếp ở Hỏa Đầu doanh chặt đầu luôn sao? Không có cách nào cứu vãn ư? Khương Ngôn Ý chân nhũn ra đứng không vững, đầu còn không suy nghĩ được gì.
"Thức ăn của các ngươi làm rất tốt, đây Đại tướng quân thưởng!" Kỳ Bài Quan từ bên hông lấy ra mấy xâu tiền.
Đầu bếp Lý được chia hai xâu, mấy chủ bếp khác thì đều là một xâu.
Kỳ Bài Quan đem xâu tiền cuối cùng đưa cho Khương Ngôn Ý: "Đại tướng quân nói tào phớ ngươi làm rất tốt."
Người vây xem ban đầu còn tưởng rằng Khương Ngôn Ý sẽ bị phạt, không nghĩ tới là được thưởng, đều lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ. Bây giờ không đánh trận, bọn họ một tháng lương cũng mới 600 văn tiền, một xâu chính là 1000 văn tiền.
Khương Ngôn Ý nhận lấy xâu tiền mà mặt mộng bức. Nàng đây là được ban thưởng nhưng khí thế tới đây sao giống như muốn chém đầu nàng vậy?
Nàng mơ màng một lúc mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Đầu bếp Lý cho là nàng là cao hứng đến choáng váng, nhắc nhở nói: "Chớ vội kiêu ngạo, hảo hảo làm tốt đồ ăn mới là đúng đắn."
Khương Ngôn Ý gật gật đầu, lại hướng đầu bếp Lý nói cám ơn.
Đại tướng quân cũng không biết người làm tào phớ là mình, nếu đầu bếp Lý tham phần công lao này thì nàng cũng không biết, nhưng đầu bếp Lý không có. Tiền thưởng không quan trọng, mấu chốt là nàng có cơ hội được chú ý, Khương Ngôn Ý là thật tâm cảm kích hắn.
Lưu Thành ở một bên nhìn một màn này, trong mắt lóe lên một chút không cam lòng. Nếu không phải hắn nhường ra cơ hội này, làm gì đến phiên Khương Ngôn Ý được làm tào phớ cho Đại tướng quân.
Xuân Hương cũng khó chịu, nàng ta hôm nay ở phòng bếp mất mặt, cái người mới tới thế mà lại được chú ý, vậy sau này nàng ta sao có thể vênh mặt giữa một bầy nữ nhân chứ, ánh mắt nhìn Khương Ngôn Ý càng thêm bất thiện.
Khương Ngôn Ý đem tiền thưởng cất vào tay áo, cảm giác ống tay áo trĩu nặng làm nàng có chút an tâm.
Bởi vì lần ban thưởng này mà nhóm đầu bếp đối với nàng có chút khách khí, mấy nữ nhân kia cũng sẽ chủ động bày tỏ thiện ý với nàng.
Khương Ngôn Ý tâm tình rất vi diệu, nàng nhớ tới trước kia nghe qua một câu: "Lúc ngươi cường đại, bên cạnh đều là người tốt, đối với ngươi đều là mặt ôn hoà." Bây giờ nàng ở nơi dị thế này, ngược lại là cảm thụ như thế nào là từng trải.
Cháo lúc nãy đã đổ nên nàng chuẩn bị múc chén cháo mới, nhưng lúc này trong bếp lại đột nhiên lại bận rộn.
Đầu bếp Lý nhìn một vòng không thấy Lưu Thành lại gặp Khương Ngôn Ý đứng cạnh thùng cháo liền bảo nàng: "Ngươi qua đây phụ ta một tay."
Khương Ngôn Ý cứ tưởng rằng trong quân có thêm bữa ăn khuya nên không dám chậm trễ nghe theo.
Đầu bếp Lý đưa cho nàng một tờ giấy: "Ngươi đi tìm Triệu Đầu Nhi, đem nhưng nguyên liệu làm mấy món này lấy tới, nói với hắn tiền ta sẽ đưa sau."
Nàng nghe vậy liền đem tờ giấy trực tiếp đi tìm Triệu Đầu Nhi.
Triệu Đầu Nhi xem hết tờ giấy xong sảng khoái đem nguyên liệu nấu ăn đưa cho nàng, còn thuận miệng càm ràm hai câu: "Bây giờ đại doanh Tây Châu đổi chủ rồi, bếp tư của lão Lý không biết sau này còn được mở không."
Khương Ngôn Ý giật mình, nguyên lai đầu bếp Lý hiện tại muốn làm đồ ăn là để vụng trộm bán cho các tướng sĩ. Khó trách đầu bếp Lý dùng nguyên liệu phải trả tiền.
Nàng từ trong miệng Triệu Đầu Nhi mới biết lúc trước Đại tướng quân tiền nhiệm còn ở đây, vì trong quân cơm nước không tốt nên binh sĩ đói đến nửa đêm phải chạy ra quân doanh tới trấn bân cạnh trộm đồ ăn, làm cho bách tính xung quanh tiếng oán than đầy đất.
Sau khi đầu bếp Lý mở cái bếp tư nhân này, các tướng sĩ nếu ăn không đủ no hoặc ngại đồ khó ăn sẽ chạy tới đây mua. Trước đây Đại tướng quân tiền nhiệm đối với chuyện này nhắm một con mắt, có điều đầu bếp Lý phải đem một phần lớn ra hiếu kính với Đại tướng quân tiền nhiệm.
Bây giờ bốn biển thái bình, quốc khố đẫy đà, triều đình cũng không có chén ép thuế ruộng, thế nhưng binh sĩ đại doanh Tây Châu mỗi ngày vẫn phải ăn gạo thô, hiển nhiên là do người phía trên tham ô. Người tham là ai không cần nói cũng biết.
Khương Ngôn Ý cầm nguyên liệu về bếp, theo yêu cầu của đầu bếp Lý mà sơ chế, nàng tay chân lanh lẹ, người lại chịu khó, mặc kệ lúc đầu bếp Lý xào rau cần cái gì, nàng đều có thể kịp thời đưa tới, thậm chí có chút gia vị hoặc trình tự đầu bếp Lý quên nói, nàng cũng có thể chuẩn bị tốt.
Đầu bếp Lý nhớ tới lúc Lưu Thành trợ thủ cho hắn, thường xuyên tay chân luống cuống thì không khỏi thở dài.
Sau khi các đơn hôm nay đều làm xong thì đồ ăn đều cất vào trong hộp cơm, lúc sau sẽ có mấy tướng sĩ tới mang đi. Sau khi tính tiền sẽ đưa thêm tờ đơn mới, chính là tư đơn phải làm cho ngày mai.
Trong đó có cái hộp đựng thức ăn là mấy nữ nhân hồi giữa trưa nhét cho phụ bếp, Khương Ngôn Ý giờ mới hiểu được các nàng cùng Xuân Hương trước đó vì sao không ăn cháo gạo thô.
Những người khác tan tầm thì đã về doanh rồi, nhưng trời còn còn sớm, đầu bếp Lý cùng mấy đầu bếp khác hôm nay được tiền thưởng liền trong lòng cao hứng mà bày bàn đem rượu cùng đồ ăn ra tán gẫu.
Khương Ngôn Ý đến bây giờ bụng còn đói, nàng dù có tiền nhưng thấy đầu bếp Lý cùng mấy người Triệu Đầu Nhi uống rượu trò chuyện say sưa cũng thức thời không đi quấy rầy nói mình muốn mua đồ ăn.
Đầu bếp Lý bọn họ làm tư đơn đều là phải đặt trước một ngày mới được. Nàng dù có thể xuống bếp nhưng nguyên liệu nấu ăn còn phải qua tay Triệu Đầu Nhi. Nàng vừa vào Hỏa Đầu doanh mới một ngày mà muốn được người ta thiên vị, sẽ lộ ra mình không có quy củ.
Nàng nhìn thùng cháo lúc nãy thấy bên trong còn dư chút gạo thô vẫn còn nóng, liền tìm cái bát múc ra, ngồi trong góc húp vào từng ngụm.
Đúng vào lúc này, có hai lính gác vừa đổi ca tới. Một người trong đó xoa xoa tay cánh tay hỏi đầu bếp Lý: "Lý Đầu Nhi, còn có gì ăn không?"
Mấy người đầu bếp Lý bận bịu cả ngày, thật vất vả nghỉ ngơi nên có chút lười, với giờ này họ không xuống bếp nữa nên từ chối nói: "Đã qua giờ cơm rồi, không còn gì ăn hết."
"Lý Đầu Nhi, tài nghệ mọi người đều biết, ngài tùy tiện làm ăn chút gì cho huynh đệ chúng ta là được. Hôm nay buổi sáng chỉ gặm hai cái màn thầu chay, một hồi còn muốn đi đổi ca nữa, thật sự là đói gần chết." Lính gác đem bảy tám văn tiền mà để lên bàn, hắn cùng đồng bạn ngồi xuống, hiển nhiên là khách quen ăn khuya.
Hắn đã nói tới mức này thì đầu bếp Lý biết bọn họ phải đứng gác nên không kịp ăn cơm, hai người này hắn cũng quen biết nên không khước từ được.
Nhưng giờ hắn đã uống mấy chén, có chút say không nhúc nhích nổi, quay đầu thì thấy Khương Ngôn Ý ngồi ở một góc uống cháo.
Nữ oa bộ dáng xinh đẹp nhưng mấy ngày qua chịu không ít khổ, gầy tới mức cằm đã nhọn, màu da dưới ánh đèn mười phần tái nhợt, trên đầu còn có băng gạc thấm màu, càng lộ ra vẻ đáng thương.
Hắn động lòng trắc ẩn, nói: "Mấy đồng này ngươi thu, đi làm cho hai vị quân gia chút đồ ăn no mang tới, cũng làm cho mình một phần đi."