Trưởng công chúa nhìn tân đế, đáy mắt có chút ảm đạm, rốt cuộc là huyết mạch duy nhất của bào đệ mình lưu lại trên đời này, cũng là hài tử nàng nhìn lớn lên.
Có thể nói trưởng công chúa càng hiểu rõ tân đến hơn Thái Hậu.
Nàng biết được hắn kế vị tới nay, dung túng Phàn gia giống như một con chó điên, là vì quản thúc ngoại thích, cũng là đang mài giũa một thanh kiếm sắc bén cho hắn.
Mấy năm nay hắn muốn đối phó ai, đều là do Phàn gia ra mặt, dù sao hắn cho Phàn gia khoan dung tuyệt đối cùng quyền lợi, tất cả tiếng xấu cũng do Phàn gia gánh, tựa như đem chuyện xử lý đích nữ Khương gia đi trong quân sung làm quân kỹ cũng là giao cho Phàn gia giải quyết tốt hậu quả.
Trưởng công chúa thở dài một hơi: “Bệ hạ, nước trong thì không có cá, nhưng một hồ nước nếu có mùi hôi thì cũng không nuôi được cá.”
Triều đình hiện giờ đã bị Phàn gia quấy đến mức vẩn đục không chịu nổi.
Tân đế nói: “Những lời cô cô nói trong lòng trẫm đều hiểu rõ, chỉ là…… Liêu Nam Vương đột nhiên xuất lực bảo vệ Sở gia, trẫm thật sự là nghĩ trăm lần cũng không ra.”
Dù sao Sở gia, trừ bỏ Sở Xương Bình ra, thật sự là không có một ai có khả năng.
Vấn đề này, trưởng công chúa cũng không nghĩ thông suốt, nhưng tư tâm vẫn không muốn tân đế lại đánh chủ ý lên Sở gia, nàng nói: “Bệ hạ vẫn là trước hết nghĩ làm như thế nào cho Phàn gia cùng Khương gia một công đạo đi.”
Trưởng công chúa tuy chướng mắt Tích Tần, nhưng nàng ta tốt xấu gì cũng là nữ nhi con vợ lẽ trong nhà Khương thượng thư, Phàn gia bồi một cái mạng người, nếu muốn để Phàn Uy bỏ qua, trừ phi Khương gia bên này cũng bồi một cái mạng người.
Hậu phi chịu nhục, tự sát tựa hồ lại quá hợp lý.
Ba ngày sau, khi tin tức ở kinh thành lại truyền tới Tây Châu, Phong Sóc đang ở Tây Châu đại doanh luyện binh.
Sau khi hắn xem xong mật hàm, không nói một lời đưa cho Trì Thanh đứng ở một bên dáo dác nhìn quanh.
Trì Thanh nhìn mật hàm tấm tắc hai tiếng: “Tiểu hoàng đế này thật đúng là một tên si tình, cứ thế dém nhẹm tin tức sủng phi của hắn bị khinh bạc đi. Chiêu cáo thiên hạ Phiền Thịnh Niên là sau khi say rượu ngã vào hồ Thái Dịch chết đuối, Phàn gia cũng không phải dễ bắt chặt như Lục gia. Không có phe cánh của Lục gia này, hiện giờ sợ là đối với tân đế cũng sẽ nảy sinh dị tâm, ta cảm thấy kinh thành bên kia sợ là có trò hay để nhìn rồi.”
Phong Sóc một thân huyền giáp ở dưới thái dương chói sáng rực rỡ, hắn nhìn các tướng sĩ đang thao luyện ở giáo trường cách đó không xa nói: “Ngày gần đây Tây Châu thành giới nghiêm, phàm là có dân cư ngoại lai đều kiểm tra cẩn thận chút.”
Trì Thanh biết hắn đây là sợ tiểu hoàng đế biết được đích nữ Khương gia còn chưa có chết, sẽ phái người lại đây hạ sát thủ, hắn rất là đau lòng nói: “Vì một Sở Xương Bình, lần này nhân lực tài lực của chúng ta đều thiệt hại không ít.”
Không nói đến những tiền tài hao hụt, chỉ riêng những ám đinh cài ở kinh thành đều bị tiêu diệt hơn phân nửa, đây là ảnh hưởng bao nhiêu chứ.
Nếu như ám đinh còn ở trong hoàng cung thì mật hàm hôm nay mới đưa đến trong tay bọn họ đáng lẽ phải ngày hôm qua đã đến Tây Châu rồi.
Phong Sóc cũng không nói tiếp.
Trì Thanh một bên thịt đau mà phất cây quạt, một bên lại bắt đầu nhiều chuyện: “Nhưng mà ta cảm thấy đích nữ Khương gia kia còn rất si tình, lúc trước khi nàng giả tạo thân phận còn không phải là nói chính mình tới Tây Châu là vì tìm vị hôn phu sao, Trần Nhị Cẩu trong miệng nàng còn không phải là Lục Lâm Viễn?”
Phong Sóc đi ở phía trước đột nhiên dừng lại bước chân, Trì Thanh không lưu ý suýt nữa đâm trúng sau lưng hắn.
Hắn sờ sờ mũi mờ mịt nhìn Phong Sóc.
Phong Sóc nói: “Nàng cùng tiểu tử Lục gia đã không có hôn ước.”
Trì Thanh nghe được câu nói không đầu không đuôi này của hắn làm cho sửng sốt trong chốc lát, trong mắt hồ ly đột nhiên tinh quang bắn ra bốn phía.
Có mờ ám!
Khương Ngôn Ý từ sau ngày đó liền rốt cuộc chưa từng gặp Phong Sóc.
Một xe ngựa lễ vật hắn đưa qua, nàng đều trả về tất cả.
Cuộc sống từng ngày trôi qua, nàng vì mở cửa hàng mà bận đến nỗi chân không chạm đất, nhưng một khi rảnh rỗi, bỗng dưng vẫn là sẽ nhớ tới ánh mắt ngày đó lúc hắn rời đi, còn có băng gạc thấm ra máu trên tay hắn.
Hôm nay bận việc rồi, nàng lại ngồi ở trong viện nghĩ chuyện đến xuất thần.
“Hoa Hoa?”
“Hoa Hoa?”
Thu Quỳ kêu Khương Ngôn Ý vài tiếng, nàng mới phản ứng lại, “Làm sao vậy?”
“Hoa Hoa gần đây làm sao luôn phát ngốc thế?”
Khương Ngôn Ý thần sắc bỗng dưng có xấu hổ, vuốt sợi tóc đến sau tai nói: “Có sao?”
Thu Quỳ dùng sức gật đầu: “Có!”
Khương Ngôn Ý đứng dậy đi đến lu nước múc một gáo nước chuẩn bị tưới ớt, “Có thể là mùa đông sắp tới rồi, người có chút lười biếng.”
Nàng cầm gáo múc nước tới góc sân, lúc này mới phát hiện cây ớt kia đã chín đỏ.
Khương Ngôn Ý vui mừng khôn xiết: “Thu Quỳ, ngươi mau tới đây xem!”
Thu Quỳ nhìn thấy ớt đỏ rực, hưng phấn đến mức mặt đều đỏ, hỏi: “Có thể làm ăn được chưa?”
Khương Ngôn Ý lắc đầu: “Bây giờ còn chưa được.”
Một gốc cây ớt quá ít, phải mau chóng bắt đầu gieo trồng bồi dưỡng mới được.
Chẳng qua này thời tiết biên cương thật sự là càng lúc càng lạnh, sáng nay nàng dậy phát hiện trên mái hiên còn có ngưng đọng sương, hà khí ra cũng trắng hừng hực.
Thời đại này lại không có lá màng, muốn làm một cái nhà ấm ươm giống cũng không được.
Nàng nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta đi chợ hoa cỏ dạo một chút.”
Những tiểu thương bán hoa cỏ quý báu đó, mùa đông cũng khẳng định có các biện pháp giữ ấm cho hoa cỏ, chính mình đi học, trở về dựa theo đó mà làm là được.