Editor: Mint
Vì trước đó Phong Sóc từng đến Hỏa Đầu doanh ăn cơm nên Khương Ngôn Ý cũng biết lượng cơm của hắn, lúc xới cơm cố ý tìm cái tô thật lớn, từng xẻng múc đầy tới mức thấy đáy chảo.
Thời điểm Khương Ngôn Ý ra ngoài phát hiện dĩa bánh bí đỏ đã vơi hơn phân nửa làm nàng có chút ngoài ý muốn, bánh bí đỏ tuy ăn ngon nhưng phần lớn nhà quyền quý đều không thích, bọn họ càng ưu ái những loại bánh ngọt tinh xảo đẹp đẽ hơn, vị Đại tướng quân này thật không kén ăn.
Khương Ngôn Ý thầm nghĩ không hổ là người nhà binh.
Nàng cung cung kính kính đem cơm chiên bí đỏ trình đi lên: "Đại tướng quân mời dùng."
Phong Sóc thấy nàng xới cả bồn cơm thần sắc hơi khựng lại, khóe miệng nháy mắt mím chặt, nhưng thấy vẻ thành khẩn của nàng thì vẫn đưa tay nhận lấy.
Lượng cơm của hắn tuy lớn nhưng trước giờ vẫn dùng chén nhỏ, nhờ vào quy củ hoàng thất nên dù có ăn tới mười chén vẫn cao quý nhã nhặn như cũ.
Bất thình lình bị người ta đưa cho cái tô lớn như vậy làm Phong Sóc cảm giác vì mình ăn nhiều mà bị người ta chê.
Nhưng tô cơm này thật sự quá thơm, vừa nhìn liền muốn vùi đầu vào ăn.
Hạt cơm vàng óng, mùi gạo thơm nồng đậm, nhai vào cứng mềm vừa phải. Bí đỏ được xào qua dầu nóng sáng lấp lánh, ăn lại không có nửa điểm dầu mỡ, bên trong vị mặn còn có vị ngọt thanh điềm. Vài miếng cơm cháy ước chừng là thứ ngon nhất, nhai vừa giòn xốp vừa thơm nồng.
Đây là lần đầu tiên Phong Sóc thấy cơm bí đỏ mà còn có thể ngon đến mức này.
Khương Ngôn Ý thấy hắn động đũa cũng nhớ đến sáng giờ trong bụng chưa có gì, liền đi về viện tử bưng bát cơm của mình lên.
Đề phòng Phong Sóc cần thứ gì gọi mình, nàng dời cái cái bàn nhỏ đến mái hiên sau cửa hàng ngồi ăn.
Phong Sóc lơ đãng ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy Khương Ngôn Ý ngồi gần đó, tay mềm bưng một bát sứ nho nhỏ, trong miệng lấp đầy đồ ăn giống như hamster, ăn ngon đến mức hai mắt híp lại. Phía sau nàng là một mảnh tường đầy dây leo xanh mát, từng bông hoa tím nhạt nở rộ đẹp đẽ dưới ánh mặt trời.
Hắn đột nhiên cảm thấy, tiểu trù nương lớn lên thật đẹp.
Đáy lòng dâng lên một ý nghĩ thật hoang đường, hắn không cần biết thân phận thật sự của nàng nữa, cũng không muốn biết hôn phu của nàng là ai, nàng cùng Lục Lâm Viễn có quan hệ gì hắn không quan tâm...
Khương Ngôn Ý ăn cơm xong liền phát hiện Phong Sóc đang nhìn về phía mình.
Nàng thăm dò nhìn lại, tốt a, cái tô lớn trước mặt hắn đã trống không.
Nàng coi là Phong Sóc nhìn chằm chằm mình vì muốn được nàng đưa thêm cơm, liền mười phần khéo léo hiểu lòng người mà đi qua hỏi: "Đại tướng quân, ngài muốn lấy thêm cơm không?"
Nghe nàng bỗng nhiên lên tiếng, Phong Sóc lúc này mới phục hồi tinh thần, mặt không biểu tình gật đầu.
Khương Ngôn Ý cầm tô lớn đi vào bếp múc cơm, Thu Quỳ đang chuẩn bị ăn thêm một bát thì thấy cái tô trên tay nàng, liền hiểu là vị Đại tướng quân kia muốn ăn thêm cơm.
Nàng ấy trông mong nhìn bát cơm cuối cùng còn sót lại trong chảo sắp bị lấy đi, vô cùng đáng thương buông xẻng xuống.
Khương Ngôn Ý an ủi nàng ấy: "Tối nay ta làm thêm đồ ăn cho em."
Đôi mắt Thu Quỳ lúc này mới lại phát sáng: "Vẫn là cơm chiên bí đỏ sao?"
Khương Ngôn Ý nói: "Em muốn ăn cái gì, ta làm cái đó."
Thu Quỳ lập tức nói: "Cơm chiên bí đỏ!"
Khương Ngôn Ý dở khóc dở cười, nha đầu ngốc này cũng dễ dàng thỏa mãn quá rồi, một chút cơm chiên bí đỏ đã có thể làm nàng ấy cao hứng đến vậy.
Lúc Khương Ngôn Ý mang cơm quay lại, Phong Sóc thấy tô không đầy cơm liền đoán ra lý do, không một lời đem cơm ăn hết rồi nhanh rời đi, để lại trên bàn hai lượng bạc.
Bữa cơm này vốn là hoàn lễ lại bồn ớt của hắn nên Khương Ngôn Ý tất nhiên không thể nhận tiền, mau chóng đuổi theo kêu hắn lại: "Đại tướng quân, bữa cơm quá sơ sài, sao có thể thu tiền ngài được chứ."
Phong Sóc hỏi lại nàng: "Không thịnh soạn thì không cần trả tiền?"
Khương Ngôn Ý bị hắn hỏi mà có mấy phần xấu hổ, trong lòng tự nhủ vị Đại tướng quân này quả nhiên là sát thủ nói chuyện phiếm, thật là nửa điểm cũng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế a.
Nàng kiên trì đem bạc vụn đưa lại cho hắn, trên mặt duy trì ý cười: "Lúc trước dân nữ còn ở Hỏa Đầu doanh cũng may nhờ có ngài chiếu cố, bây giờ mở quán bên cạnh phủ Đô Hộ, cũng mong ngài thường xuyên tới đây chiếu cố sinh ý. Tiền cơm hôm nay sẽ không thu."
Phong Sóc cao hơn nàng rất nhiều, từ góc độ của hắn nhìn xuống, bộ dáng lấy lòng, cười nhẹ của tiểu trù nương thật đẹp mắt, tựa như tiểu nương tử nhà ai đang dặn dò trượng phu nhà mình trước khi ra ngoài.
Hắn nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu không nói lời nào.
Đưa bạc là do hắn băn khoăn, cảm thấy mình không báo trước mà tới ăn chực cơm, còn ăn sạch cơm trong nồi làm hai người các nàng đều không được ăn no, nhưng tiểu trù nương này cứ khăng khăng phải trả tiền lại cho hắn.
Phong Sóc không tự giác hơi nhíu lông mày, hắn thấy dù sao cũng chỉ là hai lượng bạc vụn mà thôi, cho cũng đã cho rồi, nào có đạo lý đưa rồi mà còn thu lại.
Nhưng nghe nàng nói mong hắn sau này thường xuyên đến đây làm tâm hơi động, liền hỏi: "Khi nào tiệm của ngươi chính thức khai trương?"
Bây giờ Khương Ngôn Ý còn chưa chắc chắn, dù sao nàng muốn mở tiệm lẩu, hiện không có ớt thì trước mắt bán nước dùng lẩu bình thường cũng được, thời tiết đang càng ngày càng lạnh, bán lẩu nhất định khả thi, con đường này lại có nhiều nhà quyền quý, mấy nhà giàu có đương nhiên không tiếc tiền bỏ bạc ra ăn lẩu.
Phiền phức là nàng cần phải tìm người sửa sang lại cửa hàng, đặt thêm bàn ghế, còn phải tìm người giúp làm nồi lẩu chuyên dụng, chén đĩa cũng phải độc đáo.
Nàng suy nghĩ một chút nói: "Ước chừng là lần hưu mộc tiếp theo trong quân."
Trong quân cứ mỗi mười ngày thì nghỉ hưu mộc một ngày, tức là khoảng mười ngày sau tiệm mới khai trương.
Phong Sóc nhìn thoáng qua cửa hàng còn trống rỗng, hiểu ý gật đầu.
Khương Ngôn Ý nhân tiện nói: "Bạc ngài cứ thu lại đi."
Ánh mắt Phong Sóc rơi xuống lòng bàn tay nàng, bàn tay nho nhỏ, năm ngón thon dài, trắng nõn mịn màng tới mức không thật, khối bạc nhỏ nằm trong tay nàng giống như nham thạch nhô lên từ tuyết trắng.
Lúc hắn đưa tay nhận lấy bạc, lơ đãng chạm qua lòng bàn tay nàng, da thịt mềm mại tinh tế không tưởng nổi, phảng phất như đang sờ vào sữa bò đọng lại còn mang theo hơi ấm.
Phong Sóc chỉ cảm thấy tựa hồ có cái gì từ ngón tay lan ra chạm tới tận đáy lòng, làm hắn hơi ngứa ngáy, đầu ngón tay là một mảnh tê dại.
Hắn tranh thủ thời gian thu tay lại, đem cái tay kia chắp sau lưng: "Lần sau bản vương lại đến."
Hắn đi ra cửa hàng, quay về phủ đệ nhà mình, Hình Nghiêu lúc này đã đứng đợi sẵn ở đó: "Chủ tử, Tống ma ma nghe nói ngài lát nữa muốn trở về quân doanh, sợ ngài không kịp dùng cơm nên để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngài."
Phong Sóc vô thức lại vuốt ve đầu ngón tay sau lưng, trên đó tựa hồ còn lưu lại xúc cảm ôn nhuận tinh tế ban nãy, nghe vậy chỉ thản nhiên nói: "Bản vương đã dùng cơm rồi, cái đó thưởng cho ngươi."
Khương Ngôn Ý đối với hành vi ăn chực của người nào đó còn chưa phát giác, nàng vừa ôm chậu ớt ngây ngẩn vừa cười thành đóa hoa tươi.
Thu Quỳ không hiểu: "Hoa Hoa, sao tỷ cứ ôm bồn hoa rồi cười ngây ngô vậy?"
Khương Ngôn Ý mơ màng nói: "Có nó, mỗi ngày chúng ta đều có thể làm ra thật nhiều thật nhiều món ngon a! "
Thu Quỳ nghe sẽ có đồ ăn ngon mỗi ngày thì nháy mắt cũng xem bồn hoa thành bảo bối, cẩn thận chăm sóc từng li từng tí còn hơn cả Khương Ngôn Ý.
Vì muốn nhanh chóng mở tiệm nên buổi chiều Khương Ngôn Ý lập ra danh sách những đồ cần phải mua.
Trước hết là bàn ghế, chén bát, chảo nồi, nàng chuẩn bị ra ngoài thăm dò thị trường một chút, xem nơi nào có sư phụ tay nghề tốt rồi mới quyết định.
Khương Ngôn Ý nghĩ nghĩ, mình bây giờ cũng tính là sống yên phận, không biết tình hình ở kinh thành thế nào rồi, suy nghĩ một hồi liền quyết định viết một lá thư gửi cho Sở gia ở kinh thành.
Nàng vốn định viết thư cho đệ đệ nguyên thân, hỏi một chút tình hình hiện tại của hắn cùng Khương phu nhân, thuận tiện báo bình an luôn, bây giờ nàng không dám trở lại kinh thành, chỉ có thể đợi sau này có cơ hội tìm bọn họ gặp mặt.
Nhưng Khương Ngôn Ý sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu phong thư này không tới tay đệ đệ Khương Ngôn Quy thì sẽ rất phiền toái, dù sao ông cha tiện nghi óc bị nước vào kia không hề đáng tin cậy.
Trong trí nhớ của nguyên thân, một nhà tổ phụ ngược lại rất thương nàng, đặc biệt là vị cữu cữu cũng tiến vào quân doanh kia.
Sau khi viết thư xong, Khương Ngôn Ý kéo Thu Quỳ ra ngoài tản bộ, dự định nhìn xem trên chợ có bán ớt không, thuận đường tới trạm dịch gửi thư, chỗ đó mỗi sáng sớm sẽ mang thư đi gửi.
Hai người từ khi ra cửa không hề phát giác vẫn có người luôn lén lén lút lút đi theo bọn họ.
Lúc Khương Ngôn Ý ra khỏi trạm dịch, người đó liền cấp tốc tiến vào, lúc đi ra trên tay nhiều thêm một phong thư.