Editor: Mint
Hình Nghiêu chắp tay ôm quyền nói: "Người Đột Quyết buổi chiều vừa tập kích Đinh Gia thôn."
Trì Thanh ngạc nhiên, sắc mặt Phong Sóc trong nháy mắt trở nên khó coi, người Đột Quyết sao lại đột nhiên động thủ vào ban ngày.
Hắn hỏi: "Đinh Gia thôn còn ai sống sót không?"
Hình Nghiêu lại nói: "Không một người thương vong."
Nghe vậy, Phong Sóc cùng Trì Thanh đều khẽ giật mình.
Người Đột Quyết tập kích một thôn tất nhiên sẽ cướp bóc đốt giết, giết cả thôn đều là chuyện bình thường, sao có thể không một người thương vong, trừ phi người trong làng sớm đã rời đi.
Trì Thanh tranh thủ thời gian thúc giục Hình Nghiêu: "Cái miệng hồ lô nhà ngươi! Nói chuyện đừng nói một nửa giữ lại một nửa a! Người Đinh Gia thôn bây giờ ở đâu?"
Hình Nghiêu lúc này mới ý thức được lời mình vữa nãy có chút thừa nước đục thả câu, vội vàng nói: "Hơn ba trăm người của Đinh Gia thôn hiện đang ở ngoài thành Tây Châu. Công tử nhà Lục Đại học sĩ đang trú tại Đinh Gia thôn phát hiện gần đó có dị thường nên mang theo người cả thôn chạy, mới tránh khỏi một kiếp."
Phong Sóc đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi: "Lục Lâm Viễn ư?"
Hình Nghiêu đáp: "Đúng vậy. Lục công tử bây giờ đang đợi bên ngoài đại doanh Tây Châu. Chủ tử có muốn gặp hắn không?"
"Hai cha con Lục gia này ngược lại có chút ý tứ. Lão cha thì sợ cùng bản vương có dính líu, tiểu tử thì lại chủ động tiến lên a."
Phong Sóc trong mắt có chút nghiền ngẫm: "Dẫn hắn tới đây."
Hình Nghiêu khom người rời khỏi đại trướng.
Trì Thanh nói: "Lục đại công tử lần này là muốn dùng công lao cứu ba trăm người của Đinh Gia thôn đầu nhập phe ngài."
Phong Sóc nhìn vị trí của kinh thành trên bản đồ, đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên u quang, nắng chiều xuyên thấu qua mành lều chiếu lên gương mặt tuấn mỹ nhưng lại không mảy may ấm áp: "Lục gia ở kinh thành có truyền ra tin tức gì không?"
Trì Thanh giống như nhớ ra chuyện gì lý thú, nói: "Lục Đại học sĩ ở ngay trên triều chỉ trích tân đế đế sa vào nữ sắc, trung gian không phân, xem tính mạng của thần tử như trò đùa nên đâm đầu vào cột ngay tại Kim Loan điện lấy cái chết căn ngăn. Tân đế giận tím mặt, Lục Đại học sĩ tuy được cứu nhưng đã triệt để mất đi thánh tâm, bị phạt bổng lộc nửa năm đóng cửa sám hối."
"Kinh thành còn có lời đồn, nghe nói Lục đại công tử cùng thứ nữ Khương gia là thanh mai trúc mã. Nhưng đích thứ có khác, phụ mẫu trong nhà đính hôn cho hắn cùng đích nữ Khương gia. Về sau thứ nữ Khương gia vào cung được sủng ái, tân đế đối với chuyện cũ của hai người họ canh cánh trong lòng. Việc Lục đại công tử đột nhiên bị giáng chức đến Tây Châu ước chừng có quan hệ với chuyện này."
Phong Sóc ánh mắt hơi sâu, nói câu "Khó trách".
Lục Đại học sĩ là một trung thần nhưng xương cốt quá cứng, ruột quá thẳng.
Hắn ta mắng to tân đế ngay tại Kim Loan điện hiển nhiên không phải vì kêu oan cho con trai mình, mà là không thể chấp nhận tân đế vì một nữ nhân mà xem nhẹ thần tử.
Nhưng tân đế vốn kiệt ngạo nên hiệu quả hoàn toàn đi ngược với mong đợi.
Việc hai người này bị ly tâm so với dự liệu của Phong Sóc còn nhanh hơn rất nhiều.
Trì Thanh yếu ớt nói: "Ta cũng hoài nghi ngài đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, ngài gửi tấu chương tố Phiền Uy chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu. Tân đế bây giờ đã sứt đầu mẻ trán, chuyện Phiền Uy dung túng nhi tử trắng trợn cướp đoạt dân nữ, tiếng mắng trong dân gian ngày càng nhiều. Nếu tân đế không trừng trị hắn ta, chắc chắn sẽ mất lòng dân."
Phiền Uy làm mưa làm gió nhiều năm, sau khi tân đế kế vị hắn ta càng được coi trọng, quan lại bình thường đều không dám đi trêu chọc hắn ta. Nếu cùng Phiền gia nảy lên xung đột, thiệt thòi chắc chắn là mình.
Tiểu nhi tử của Phiền Uy Phiền Thịnh Niên ỷ vào thế lớn của phụ thân, trưởng tỷ lại là Quý phi trong cung nên khi nam phách nữ, việc ác vô số.
Hoang đường nhất là chuyện nữ nhi của Kinh Triệu doãn, cô nương kia trước ngày xuất giá có tới Như Ý phường mua cây trâm thì bị Phiền Thịnh Niên bắt gặp, Phiền Thịnh Niên nổi lên sắc tâm, trực tiếp cưỡng bức người ngay tại Như Ý phường, nữ nhi Kinh Triệu doãn sau khi về nhà liền dùng ba thước lụa trắng tự tử.
Dù Kinh Triệu doãn trước tới ngự tiền khóc rống cáo trạng nhưng Phiền Thịnh Niên chỉ bị phạt cấm túc ba ngày. Kinh Triệu doãn quá thất vọng nên từ quan về quê, trên đường về còn bị Phiền Thịnh Niên cử người đuổi theo đánh chết.
Phiền gia là một con ác khuyển mà tân đế nuôi, có thể cùng Phiền gia phân cao thấp chỉ có con dã lang Phong Sóc này.
Sau khi Phong Sóc dâng sổ con vạch tội Phiền gia, không cần người kích động thì dân chúng đã phẫn nộ. Nhưng các triều thần có khúc mắc với Phiền gia cũng không để yên, bọn họ mua chuộc người thuyết thư trong trà lâu, làm ra mấy bài đồng dao cho hài đồng vạch trần tội ác của Phiền gia, còn để dân chúng liên tiếp gõ trống kêu oan tố cáo tội trạng...
Tất cả đều mượn cơ hội này đẩy ngã Phiền Uy.
Phong Sóc nghe Trì Thanh kể chuyện thì càng tức giận: "Nuôi chó lại không buộc dây thừng, đây là ác quả mà trước đây tiểu Hoàng đế tự mình gieo xuống."
Hắn trầm giọng nói: "Cẩn thận kiểm tra người tối hôm qua lưu lại Hỏa Đầu doanh."
Trì Thanh nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Đêm qua nữ đầu bếp vừa nói cho bọn họ Đinh Gia thôn không yên ổn, để bọn họ phái người đi điều tra, cũng thực sự phát hiện tung tích của người Đột Quyết.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, người Đột Quyết chắc chắn sẽ tập kích thôn vào đêm nay, dù sao trời tối người yên mới là thời cơ tốt nhất.
Nhưng người Đột Quyết đột nhiên mạo hiểm hành động vào ban ngày, đây hiển nhiên là biết Đinh Gia thôn sẽ tăng cường phòng vệ nên mới ra tay trước.
Nhất định là mật thám truyền tin cho Đột Quyết, đồng thời mật thám cũng có mặt ở Hỏa Đầu doanh đêm qua.
Trì Thanh do dự một chút rồi nói: "Thế nữ đầu bếp kia... có thưởng hay không?"
Bây giờ xem ra nữ đầu bếp kia không phải mật thám, nếu không cũng sẽ không đem tin tức trọng yếu như vậy tiết lộ cho bọn họ.
Phong Sóc thản nhiên phun ra một chữ: "Thưởng."
Tối nay là lần cuối cùng nhóm doanh kỹ đi tới Hỏa Đầu doanh giúp việc bếp núc. Ngày mai hộ tịch mới sẽ được phát tới đây, ai là nữ tử nhà lành bị bắt vào thì có thể rời đi, nghe nói còn được phát cho năm lượng bạc làm lộ phí.
Nhóm doanh kỹ đều biết ơn vị Đại tướng quân này, Khương Ngôn Ý cũng cho rằng Đại tướng quân quả thực chính là người có tâm địa Bồ Tát.
Khương Ngôn Ý biết được doanh kỹ có tội tịch vẫn có thể mua ra ngoài được, nàng đã thầm hạ quyết tâm muốn mua lại Thu Quỳ. Có điều tội tịch vẫn không thể xóa, trừ phi nàng ấy có thể lập công lớn rồi xin ân điển.
Nhưng các nàng không giống tướng sĩ trong quân có thể ra chiến trường, công lao này đi đâu lập.
Khương Ngôn Ý trong lòng tiếc hận nhưng không thể làm gì.
Trước khi đi qua Hỏa Đầu doanh thì nàng đổi bộ quần áo ấm áp mới mua, lại vô tình nhìn thấy bọc áo choàng đặt ở góc giường.
Khương Ngôn Ý thở dài nói: "Thứ này đem cầm đi trả nhưng người ta lại không muốn a."
Nàng gần như chắc chắn cái áo choàng này là của quân sư, chỉ là người ta ghét bỏ không muốn nhận.
Thu Quỳ nguyên bản còn đang nhìn đường thêu hoa trên váy, nghe Khương Ngôn Ý nói vậy thì nghiêng đầu một chút nói: "Có thể là người đó thấy ngươi quần áo đơn bạc, sợ ngươi lạnh nên cố tình để lại cho ngươi."
Khương Ngôn Ý hơi sững sờ, cái tên quân sư tính khí cổ quái kia sẽ tốt bụng như vậy sao?
Nàng lắc đầu đem sau nghĩ này vứt ra sau đầu, không có khả năng không có khả năng.
Nếu đổi lại là Đại tướng quân nhân đức kia nàng còn tin ba phần.
Sau khi Khương Ngôn Ý thu thập thỏa đáng thì cầm theo hai hộp trà rồi cùng Thu Quỳ đi tới Hỏa Đầu doanh.
Đầu bếp Lý nhận lá trà, có chút cảm khái: "Một tiểu nữ oa như ngươi rời đi nơi này cũng tốt. Ta nghe lão Triệu nói ngươi định tự mình mở quán ăn."
Khương Ngôn Ý cười gật gật đầu.
Đầu bếp Lý cũng nở nụ cười, "Mở quán rất tốt, tự mình kiếm ăn không có gì tốt hơn."
Hắn đem chén trà đẩy về phía Khương Ngôn Ý: "Phụ thân ngươi thật có phúc khi có nữ nhi như ngươi kế nghiệp. Ta tới tuổi này rồi sợ lại khó tìm một đồ đệ có ngộ tính lại vừa ý. Ta biết ngươi có tay nghề tốt, nhưng lão đầu tử ta đứng bếp mấy chục năm nên vẫn còn thứ để truyền cho ngươi. Nếu ngươi nguyện ý thì kính ta chén trà là được."
Đầu bếp Lý đây là đang hỏi nàng có nguyện ý kính trà bái sư hay không?
Trong quân cũng có ngày hưu mộc*, nếu Khương Ngôn Ý định sau này mở quán trong thành Tây Châu thì ngày nghỉ hắn tới đó dạy nàng vài món là được. Nàng có kiến thức căn bản, không cần như đồ đệ nhập môn cái gì cũng cần sư phụ bên cạnh.
*Ngày hưu mộc: ngày nghỉ; ngày xưa làm quan thì cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là "hưu mộc nhật". (Editor: Thế tính ra người xưa mười ngày mới gội đầu một lần á >.<)
Đầu bếp Lý cả đời này đều ở trong bếp làm đồ ăn, không có gia đình con cái, trước kia thu đồ đệ lại gặp ngay một tên bạch nhãn lang*.
*Bạch nhãn lang: ý chỉ người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn ("Lang" - sói, trời sinh hung ác, không hiểu nhân tính; "Bạch nhãn" - mắt trắng, không có con mắt, không thấy tính người).
Trải qua chuyện của Lưu Thành, đầu bếp Lý bây giờ lo là mình vừa nhắm mắt thì một thân bản sự cũng theo hắn chôn vùi vào trong đất, tay nghề không có ai kế nghiệp.
Khương Ngôn Ý đương nhiên hiểu ý của đầu bếp Lý. Dù hắn có khiêm tốn thì người đã chưởng quản Hỏa Đầu doanh mấy chục năm, tự nhiên phải có chỗ hơn người, biết nhiều món ăn trên đời.
Nghề đầu bếp này cho dù là ở thế giới cũ của nàng cũng là lấy hình thức sư đồ mà truyền thừa.
Lúc nàng ở Hỏa Đầu doanh được đầu bếp Lý giúp đỡ không ít, cũng dạy nàng rất nhiều kỹ thuật nấu ăn.
Khương Ngôn Ý rót một ly trà, cung kính đưa cho đầu bếp Lý: "Sư phụ."
Đầu bếp Lý "Ai" một tiếng, hốc mắt có chút nóng, hắn cười ha hả tiếp nhận chén trà uống một ngụm, lại nói: "Đi thôi, để hôm nay sư phụ thể hiện tài năng cho ngươi thấy."
Lúc trước Kỳ Bài Quan có tới truyền lời, đêm nay Đại tướng quân muốn đãi khách nên hôm nay làm đồ ăn không thể quá đơn giản.
Đầu bếp Lý muốn đích thân làm "Bái phù dung bài cánh". Món ăn này trước giờ chỉ xuất hiện trên bàn tiệc của nhà vương tôn quý tộc.
Nguyên liệu chính của "Bài cánh" là vi cá, Khương Ngôn Ý đối với những nguyên liệu cao cấp như "Bảo sâm sí đỗ"* không biết nhiều. Dù sao đời trước nàng cũng không phải kẻ rảnh rỗi có tiền mà đi mua những nguyên liệu nấu ăn này về nghiên cứu.
*Bảo sâm sí đỗ: bốn loại nguyên liệu đắt tiền như bào ngư, hải sâm, vi cá, gân nai.
Khương Ngôn Ý nghiêm túc học tập, đầu bếp Lý cũng giảng giải tỉ mỉ cho nàng nghe, hắn chỉ vào mặt sau của vi cá cho nàng nhìn: "Không phải tất cả vi cá đều có chất lượng như vậy, lúc mua phải chú ý để không chọn trúng loại thứ phẩm."
Khương Ngôn Ý gật đầu như gà mổ thóc.
Phù dung trong "Bái phù dung" là chỉ thịt gà.
Khương Ngôn Ý theo lời đầu bếp Lý phân phó mà đem thịt gà rửa sạch rồi đem băm nát, bỏ tỏi băm, sữa tươi, đập thêm một quả trứng gà, thêm chút muối, nước cùng bột mì rồi đem trộn đều.
Đầu bếp Lý thấy nàng làm từng bước đều chính xác không ra lỗi sai thì hài lòng gật gật đầu: "Bái phù dung muốn làm tốt thì công đoạn này là quan trọng nhất."
Khương Ngôn Ý gật đầu tiếp tục trộn đều, trộn tới mức cánh tay muốn bong gân thì hỗn hợp mới xem như đạt yêu cầu. Nàng không khỏi hoài niệm máy đánh trứng các loại, nhất định phải nghĩ cách làm ra một cái.
Sau khi hoàn thành bước chuẩn bị thì đầu bếp Lý đem vi cá đã làm tốt bỏ vào lồng hấp, một bên thì bắt chảo dầu: "Bái phù dung phải xào trên lửa nhỏ, dầu không được quá nóng, nếu không thì không ra hương vị chính tông."
Khương Ngôn Ý tiếp tục gật đầu trong vô thức như gà mổ thóc.
Bởi vì lần này đầu bếp Lý muốn dạy cho Khương Ngôn Ý món ăn sở trường nên những người khác đều ở bên ngoài.
Lúc Trì Thanh tự mình tới đây tra mật thám, Khương Ngôn Ý cùng đầu bếp Lý đều không biết.
Người trực Hỏa Đầu doanh mỗi tối đều là do Triệu Đầu Nhi sắp xếp. Nghe Trì Thanh hỏi xong thì Triệu Đầu Nhi liền gọi mấy tên phụ bếp trực đêm hôm qua tới trước mặt Trì Thanh.
Hắn ta lần lượt tra hỏi nhưng cũng không ra manh mối gì, lại hỏi đêm qua ngoài bọn họ thì còn ai lưu lại Hỏa Đầu doanh. Mấy cái phụ bếp nghĩ nghĩ, đều nói chỉ có Khương Ngôn Ý cùng Thu Quỳ.
Trì Thanh dùng cây quạt gõ gõ trong lòng bàn tay, nếu đã xác định mật thám không phải nữ đầu bếp kia thì kẻ tình nghi chỉ còn lại doanh kỹ Thu Quỳ kia.