Hắn quăng cho nàng một xấp tư liệu, “ Ta đã âm thầm nhờ người điều tra, ngươi thật ra không phải là con gái ruột của Phương Lập Vĩ, năm đó mẹ ngươi Chương Hiểu Văn bị một người nhỏ hơn mình 2 tuổi đùa bỡn , người đó sau vì phạm tội cướp bóc giết người mà đi tù . Mẹ ngươi sau khi người đó bị giam. Sợ hãi chính mình không thể gã được, liền lợi dụng mỹ mạo của mình liều mạng câu dẫn người đã có gia đình là Phương Lập Vĩ. Không nghĩ tới người kia quả nhiên ngu xuẩn lại bị mẹ ngươi câu dẫn hồn phách , lúc ấy hắn cũng không biết mẹ ngươi trong bụng đã có đứa nhỏ còn nghĩ bản thân mình đang mê đảo là một cô gái ngây thơ.”
Hắn lạnh lùng kể rõ chân tướng, “ vì cái người gọi là cô gái ngây thơ, hắn không tiếc bỏ vợ hiền con ngoan, hơn nữa còn nuôi dưỡng một đứa con gái của người khác hai mươi mấy năm …”
Phương Thiến Mân không thể tin được, ra sức lắc đầu, “ Ngươi gạt ta, mọi chuyện căn bản không phải như vậy…”
“ Phương Thiến Mân, nếu ngươi đơn thuần một út, thiện lương một chút, ta đối với ngươi khi trả thù sẽ không tàn nhẫn đến như vậy, đáng tiếc là…” Trong mắt hắn hiện ra một chút huyết sắc, “ Ngươi là một nữ nhân ham hư vinh, rất tham lam, thậm chí độc ác giống như rắn rết, nữ nhân như ngươi nên xuống địa ngục, chỉ làm ngươi phá sản, đã là rất tiện nghi cho ngươi rồi.” Chuyện nàng ngược đãi Mạn Mạn, Harly hắn đều biết mà nói ra.
“ Cho nên, ta trước để ngươi mang nợ năm trăm vạn của Tương gia, để làm lợi cho Tương gia, nếu quá hạn ngươi không thể trả, ta có thể đưa ra pháp luật mà phân xử.”
Giờ phút này Phương Thiến Mân rút cục ý thức được tình trạng bản thân mình.
Người nam nhân đang lấy mình ra đừa giỡn, thật sự đáng sợ, nàng – Phương Thiến Mân thông mình một đời, tính kế một đời, cuối cùng lại rơi vào kết cục này.
Nàng oán hận trừng mắt hắn “ Họ Tương kia, ngươi là ác ma, cho dù mẹ ta lúc trước câu dẫn cha ngươi, cũng chỉ trách mẹ ngươi không bản lĩnh nếu không hắn làm sao ở bên ngoài tìm nữ nhân, rõ ràng là mẹ ngươi hầu hạ không làm cha ngươi hài lòng….A.”
Một cái tát thật mạnh, hung hắn giáng xuống trên mặt nàng, cũng đánh gẫy lời nói ác độc của nàng.
Nàng ôm hai má đau nhức, sợ hãi rút lui vài bước.
“ Ngươi dám nói thêm một câu vũ nhục mẹ ta, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi hối hận suốt đời.”
Lúc này Tương Thừa Lăng mới là đáng sợ nhất. Hắn âm trầm tuấn dung, ngón tay chỉ ra ngoài cửa, “ Hiện tại, ngươi lập tức cút ngay ra ngoài cho ta.”
Phương Thiến Mân còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi đối mặt với ánh mắt làm cho người khác sợ hãi của hắn, biểu tình thật đáng sợ, không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người chạy nhanh ra khỏi cửa.
Tương Thừa Lăng bình tĩnh một lát, gọi trợ lý của mình, đem phần hồ sơ của Chương Hiểu Vân phân phối trợ lý gửi đến người đàn ông kia.
Sau khi trợ lý rời đi, văn phòng lại phục hồi không khí im lặng vốn có.
Hắn tin tường không bao lâu nữa Phương gia sẽ nổi lên một trận phong huyết vũ.
Hận nhiều năm như vậy, oán nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi được đến giờ khắc này. Hắn thành công trả thù Phương gia, cũng thành công làm cho bọn họ lâm vào vạn kiếp bất phục, nhưng vì sao trong lòng không có một chút khoái cảm của trù thù, ngược lại….trong lòng dường như có một góc trống rỗng.
Khẽ vuốt chính ngực mình, đau quá, là cái gì làm cho hắn đau như vậy ?
Trong một góc của bàn làm việc có một chiếc nhẫn nam, đó là kỷ vật năm trước khi đến Thượng Hải công tác hắn đã cùng Mạn Mạn giả làm vợ chồng.
Lúc hắn rời Thượng Hải vốn định đem vật không đáng giá đó vứt đi, nhưng cuối cùng giống như ý trời lại đem vật đó trở lại, còn được trân quý đặt trong khoảng không gian của riêng mình.
Mạn Mạn…
Bộ dạng chủ nhân của cái tên này xông vào đầu hắn, làm trong lòng nổi lên đau nhói.Tấm lịch trên bàn, có những dấu đánh đỏ chói. Hôm nay, là hai mươi tám ngày nàng rời xa hắn. Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về những vòng tròn đỏ chói trên tấm lịch, mỗi ngày vào buổi sớm hắn đều khoanh lên như vậy.
Vì lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, bởi vì hắn lúc trước tàn nhẫn, không chỉ đánh mất người con gái mình yêu thương nhất mà còn đánh mất luôn tâm của chính mình.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.
Cầm lấy điện thoại là một tiếng nói xa lạ : “ Xin hỏi là Tương Thừa Lăng tiên sinh phải không ?”
Khẩu âm này làm cho hắn nhớ tới đoạn thời gian ở Thượng Hải.
“ Xin chào ngài, ta là nhân viên của khách sạn Hương Cách Lý Lạp tại Thượng Hải, khách sạn chúng tôi năm trước đã tổ chức một hành trình tuần trăng mật lãng mạn, sau đó chúng tôi cũng tổ chức một hoạt động bốc thăm trúng thưởng. Thật vui khi thông tri đến ngài, ngài cùng phu nhân đã trở thành cặp vợ hồng may mắn của khách sạn chúng tôi. Chúng tôi thành tâm mời ngài cùng phu nhân năm nay tham gia hoạt động tuần trăng mật, toàn bộ chi phí bao gồm vé máy bay đều được miễn phí, ngày tổ chức định vào ngày mùng 6 tháng sau.”
Tương Thừa Lăng không biết chính mình làm sao kết thúc cuộc điện thoại này, chính cuộc điện thoại này tựa như đã ban cho hắn một chỉ thị, trong đầu chỉ có một thanh âm…
Hắn muốn gặp nàng, hắn muốn gặp Mạn Mạn.
Mặc kệ hắn trước kia cố gắng thương tổn nàng như thế nào, giờ này khắc này, hắn hối hận, chỉ mong Mạn Mạn lại cho hắn một cơ hội, chỉ cần cho hắn một cơ hội là tốt rồi.
Cho đến lúc này Tương Thừa Lăng mới nhìn rõ chính tâm của mình. Thù hận nhiều năm như vậy, rốt cục không đánh lại sự vĩ đại của tình yêu. Suốt hai mươi tám ngày dày vò, xem như là sự trừng phạt đối với chính mình. Hắn biết sai lầm rồi, Mạn Mạn chờ ta, ta sẽ tìm ngươi….
“ Cái gì ? ngươi nói nàng hai tuần trước đã nghỉ việc ?”
Tương Thừa Lăng hấp tấp chạy đến tòa soạn tạp chí, biết được tin tức này từ đồng nghiệp của nàng làm cho hắn thật sự khiếp sợ.
Bởi vì Mạn Mạn đột nhiên rời đi cho nên không ai biết nàng đi đến nơi nào.
Tương Thừa Lăng bắt đầu nơi nơi tìm nàng, hỏi hết các đồng sự của nàng, bao gồm cả chủ nhà trước kia thì được biết Mạn Mạn từ một năm trước đã chuyển đi cũng không thấy trở lại.
Tương Thừa Lăng lúc này cảm nhận sâu sắc được sự thống khổ, cũng cho tới bây giờ mới ý thức được sự hiểu biết của mình đối với Lôi Mạn Mạn thật quá ít. Cuối cùng, hắn đột nhiên nghĩ tới một người có thể sẽ biết được tin tức của nàng.
Hắn thông qua hồ sơ của công ty tìm được địa chỉ của Tô Xảo Hinh, tìm đến cửa khi mở ra nhìn thấy một người hắn đã từng gặp qua một lần – Tô Xảo Hinh.
Theo bên nàng là Harly, nó đang oải đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu, giống như gặp được thân nhân, thật vui vẻ bên chân hắn cọ đi cọ lại.
Tô Xảo Hinh có chút bất ngờ, “ Tương tiên sinh, ngài làm sao lại đến nhà ta ?”
Hắn không trả lời vấn đề của nàng, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ cái đầu xù long của Harly “ Harly vì sao ngươi lại ở nơi này ?”
“ A? Tương tiên sinh biết nó tên Harly à ?” Tô Xảo Hinh ngồi xổm trước mặt hắn, cùng nhau vuốt đầu Harly.
“ Mạn Mạn trước khi đi muốn ta chiếu cố nó, nó đã ở nhà của ta suốt 2 tuần lễ.”
Lại là hai tuần, Tương Thừa Lăng ngừng động tác, đứng lên đột nhiên nói ra “ Mạn Mạn trước khi đi có nói là sẽ đi đâu không ?”
Tô Xảo Hinh cắn môi lắc đầu, “ Không biết nha, hai tuần trước Mạn Mạn đột nhiên đem Harly đến nhà của ta nhờ chăm sóc, còn nói chờ sau khi trở về sẽ liên hệ , lúc đó ta có hỏi nàng đi đâu nhưng không thấy trả lời.”
Lôi Mạn Mạn đi rồi. Không một chút tình liền rời khỏi thế giới của hắn, đến một nơi hắn hoàn toàn không tìm thấy. Vì sao lại như vậy ?
Hắn đã biết sai lầm, hai mươi tám ngày chia lìa, hai mươi tám ngày trừng phạt, hai mươi tám ngày thống khổ dày vò, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao ?
Một giọt lệ chay xuống, lòng đau tựa hồ không thở được.
“ Tương tiên sinh…” Tô Xảo Hinh nhìn thấy như vậy trong nhất thời không biết làm sao cho phải.
Hắn đứng dậy, nắm lấy vòng cổ của Harly, ý bảo hắn cùng đi “ Harly ta mang đi, nếu nàng trở về, phiền ngươi báo cho ta biết.”
Tô Xảo Hinh há hốc mồm kinh ngạc nhìn đối phương xoay người rời đi “ Vâng…nhưng Tương tiên sinh , đây là chuyện gì ?”
Hắn trở lại, mặt mang vẻ mệt mỏi nói “ Mạn Mạn là cả đời của ta, duy nhất cũng là nữ nhân ta ta yêu nhất, nhưng ta lại không biết quý trọng nàng, T a nghĩ, nàng hiện tại rời xa ta, ta lại không thể tìm thấy chính là sự trừng phạt mà ông trời dành cho ta.”
Nói xong câu nói này, một người một chó cứ như vậy biến mất ở trước mặt Tô Xảo Hinh.