Chương 32: Chương 32

Mặc dù bị cơn giận dữ kia dọa đến, nhưng Lôi Mạn Mạn vẫn tỏ rõ quan điểm của mình : “ Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, đó là sự thật hơn nữa ta tuyệt đối cảm thấy ngươi dùng phương thức trả thù như vậy là không quang mình chính đại.”

“ Ngươi nghĩ phương thức họ rút tiền của mẹ ta là đường hoàng sao ?”

“ Bọn họ làm người xấu xa dơ bẩn, chẳng lẽ ngươi cũng muốn theo chân bọn họ sao ?”

“ Ta chỉ đòi lại cái mà Tương gia đã mất.”

“ Mẹ ngươi đã muốn tha thứ, tại sao ngươi còn cứ chấp nhất trả thù ?”

“ Ngươi biết cái gì ? Ngươi không trải qua loại cảm giác thống khổ của người bị vứt bỏ, không có một người cha vô trách nhiệm, thì làm sao có khả năng hiểu được cảm giác trong lòng ta.”

Tương Thừa Lăng phẫn dựng cả người, thô báo nắm lấy hai vai của nàng “ Lôi Mạn Mạn, ta biết là ngươi yêu ta, ta biết ngươi cũng có thể hiểu được tâm ý của ta đói với ngươi, nhưng có việc ta không thể không làm, cho nên ngươi không nên ngăn cản ta, ta chỉ mong ngươi có thể thông cảm mà hiểu được cho ta.”

“ Vì muốn níu kéo ngươi, ta phải trơ mắt nhìn người ta yêu trước mắt ta ân ân ái ái ? Ngươi còn trước mặt nàng tổn thương ta, vũ nhục ta mà ta chỉ có thể nén giận sao ?” Nàng rốt cục nổi giận phản bác, cầm lấy tay hắc, dùng sức diêu hắn “ Thừa Lăng, tỉnh lại đi, ngươi lúc này thật đáng sợ, ta dường như không nhận được chính ngươi.”

Nói xong, nước mắt đã tràn mi. “ Chẳng lẽ cừu hận trong lòng ngươi thật sự quan trọng như vậy sao ? Cả ngày sống trong cừu hận ngươi cảm thấy vui vẻ sao ?Ngươi có nhớ hay không chúng ta có bao nhiêu vui vẻ khi ở chung một chỗ, vì sao ngươi nhìn thấy Phương Thiến Mân lại có ý trả thù ?”

Nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng hắn, “ Nõi thống khổ sâu trong lòng ngươi ta biết, ngươi hận cha ngươi, hận hắn thương tổn mẹ ngươi, nhưng nếu ngươi thương tổn con gái của hắn, như vậy ngươi với hắn lúc đó có gì khác nhau ?”

Tương Thừa Lăng kinh ngạc đứng tại chỗ mà nghe tiếng khóc của nàng trong lòng mình. Bàn tay muốn vuốt ve mái tóc của nàng nhưng không hiểu sao lại ngừng giwuax khoảng không, tay nắm lại thu về.

Nhắm mắt lại, hắn buộc chính mình phải nhẫn tâm lạnh lùng nói “ Thực xin lỗi Mạn Mạn, ta không thể buông tha chuyện này.”

Tiếng khóc im bặt, Lôi Mạn Mạn giương đôi mắt sưng đỏ đẫm lệ, hấp hấp cái mũi nhìn hắn : “ Từ trước đến giờ ngươi đã có chân chính yêu thương ta không ?”

Hắn trầm mặc không nói, sau một hồi nhẹ nhàng gật đầu.

“ Có thích nhiều không ?”

“ Ngươi là đầu tiên cũng là người cuối cùng mà ta yêu thương, kiếp này là thứ duy nhất là không muốn bỏ xuống, cũng là người duy nhất ta không nhẫn tâm thương tổn.”

“ Như vậy… ngươi có thể vì nữ nhân duy nhất kiếp này ngươi không đành lòng thương tổn mà buông tha cho kế hoạch báo thù của chính mình không ?”

“ Mạn Mạn ngươi đang ép ta.” Hắn ánh mắt chuyễn lãnh, nội tâm đang chịu thống khổ dày vò.

“ Nếu đây là điều duy nhất ta thình cầu?”

Nàng đang đánh cược, đánh cược địa vị chính mình trong lòng hắn, dùng chính tình yêu cùng hạnh phúc đem ra đánh với hắn một ván cuối cùng.

Mặc kệ thắng thua như thế nào, nàng đều kiên trì phải tìm cho được điều nàng muốn biết, trong lòng hắn đến tột cùng thù hận cùng tình yêu người nào quan trọng hơn ? nhưng nàng lại càng hy vọng hắn có thể buông tha thù hận.

“ Mạn Mạn nếu ngươi còn yêu ta, hi vọng ngươi có thể thành toàn cho ta.”

Nàng lắc đầu, “ chính là bởi vì ta còn yêu ngươi, mới hi vọng ngươi đừng vì trả thù mà mất đi chính mình.”

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn kiên quyết cười, “ Như vậy, …ta chỉ có thể cự tuyệt ngươi.”

Nhưng lời này, cũng chính là con dao giết chết tình cảm của hai người bọn họ.

Tương Thừa Lăng nhìn vào đáy mắt của nàng, nhìn thấy được sự thất vọng của nàng đối với chính mình cùng với sự buông xuôi, trong lòng không rõ vì sao cảm thấy đau đớn.

Nàng buỗn bã cười, nháy hai mắt đẫm lệ gật gật đầu, “ Ta đã biết.”

Nụ cười này là nụ cười cuối cùng nàng vì chính mình cũng vì Tương Thwuaf Lăng mà nở rộ.

Sau này, cho dù bao nhiêu tuổi qua đi, trong lòng hắn đều khắc ghi thật sâu khoảng khắc Mạn Mạn bị hắn làm thương tổn sâu đậm. Hắn vì đạt mục đích trả thù đã đem hai người đẩy vào con đường chết.

Hắn đã không còn đường rút lui, bởi vì mối thù này đã nảy mầm trong hắn từ khi mười tuổi đã bắt đầu hình thành thật sâu trong đáy lòng.

Hắn cũng từng nghĩ qua vô số thủ đoạn trả thù tàn nhẫn, thậm chí cũng có lần thử buông tha thù hận, muốn một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới của chính mình.

Nhưng khi Phương Thiến Mận xuất hiện ở thế giới của hắn đã dần dần khơi dậy ngọn lửa căm thù trong lòng hắn. Hắn biết một khi lựa chọn trả thù hắn sẽ làm thương tổn rất nhiều người. Người khác hắn không quan tâm, chỉ duy nhất làm cho hắn không bỏ xuống được, tha thứ không được chỉ có Mạn Mạn.

Sau ngày xảy ra chuyện đó, Mạn Mạn không hề đẻ ý đến hắn, thậm chí một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn, điều này làm cho hắn bắt đầu kinh hoàng vô cùng, bởi vì thời hạn ước định một năm của hai người đã sắp đến.

Đến sáng sớm hôm đó, Lôi Mạn Mạn mang theo hành lý đã chuẩn bị , cùng với Harly đến gõ cửa phòng hắn nới cho hắn nàng sắp rời đi, hắn lúc này mới ý thức được chính mình sắp mất đi hạnh phúc cả đời.

“ Đây là tài khoản cùng mật mã của ta, sau khi ta rời khỏi, ngươi có thể chuyển tiền lương còn lại của ta vào đó.” Nói xong đưa cho hắn một tờ giấy ghi chép, mặt trên là chữ viết tay của nàng.