“ A di, người ta có nói với ngươi là ngươi rất trẻ không ? Hơn nữa một sợi tóc bạc cũng tìm không thấy.”
Lôi Mạn Mạn tỉ mỉ chải chuốt sợi tóc đen dài của Tương Ngọc Hoa, nhịn không được đem cái miệng nhỏ nhắn ghé sát tai của đối phương : “ Vừa rồi cón có một y tá ngạc nhiên nói với ta, tỷ muội chúng ta nhìn cặp mắt thật giống nhau, chẳng những vậy ngươi là chị so với ta còn xinh đẹp hơn nhiều.”
Tương Ngọc Hoa dựa vào ghế nhin không được cười nói : “ Ngươi đúng là một hài tử ngốc, ý của cô y tá rõ ràng là đang chê ngươi già a.”
“ Không già, không già, mấy hôm trước ta đi diêu thị mua vài thứ , tiểu thư bán ở quầy còn nghĩ ta là một học sinh trung học a.”
Tương Ngọc Hoa bị bộ dáng đáng yêu của nàng chọ cười “ Nha đầu ngươi miệng thật ngọt.”
Vào khoảng xế chiều, ngay cửa phòng bệnh của nàng xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt tươi cười như hoa, thập phần thân thiết tự giới thiệu, nói nàng là nữ giúp việc của con trai mình.
Bởi vì con mình quá bận rộn, không có thời gian tự mình đến chăm sóc liền phái nàng đến bệnh viện chăm sóc.
Tiểu nha đầu này lại rất chịu khó, chẳng những động tác nhanh nhẹn giúp nàng sửa sang lại phòng bệnh, còn giúp gọt hoa quả, nấu nước sôi, xong việc lại tìm y tá đến giúp nàng tiêm thuốc.
Đáng khen nhất là nàng tự mình hầm một bát canh cá, rất tươi rất ngon miệng hương vị thật đậm đà.
Nàng nguyên bản khẩu vị rất kém, vậy mà bát canh cá lại khiến nàng có cảm giác thèm ăn.
Sau khi hầu hạ nàng ăn uống no đủ, tiểu nha đầu còn cùng nàng nói chuyện phiếm giải buồn, lại rất nhiệt tình giúp nàng chải chuốt giống như thật lâu chưa từng để ý rằng mình để tóc dài.
Trong khi nói chuyện phiếm, nàng cảm nhận được trên người cô gái mang tên Lôi Mạn Mạn có một sự nhiệt tình, rất có sức sống, hơn nữa cũng biết rằng nàng cũng đã biết được sự việc.
Lại nghe nàng kể về con nàng cùng cô gái đáng yêu, tính cách hoạt bát này từng ở Thượng Hải giả làm vợ chồng, làm nàng cười đến tưởng như toe toét cả miệng.
“ Con ta thật sự không có tính người sao ? Cư nhiên buộc ngươi cùng hắn chơi nhảy từ trên cao, ta nhớ rõ hắn trước đây tâm tình rất già dặn, chẳng lẽ làm mẹ như ta hiểu về hắn còn quá ít ?”
Lôi Mạn Mạn vẻ mặt nghi ngờ “ A di, ngươi xác định người già dặn trong tâm chính là hắn – chủ nhân Tương Thừa Lăng tiên sinh sao ?”
Nhìn bộ dáng của nàng, Tương Ngọc Hoa lại bị chọc cười, nàng không nhớ roc chính mình đã bao lâu không có thoái mái cười to như vậy.
Thất bại trong hôn nhân làm cho cách nhận thức về cuộc sống của nàng trở nên bi quan đau khổ.
Đứa con gái duy nhất lại bị đưa đi du học ở Anh quốc, đứa con trai ở Đài Loan cho dù rất hiếu kính mẫu thân nhưng cả ngày lại bộn bề công việc, thật sự không thể làm nàng cảm nhận được sự an ủi của thân tình.
Lôi Mạn Mạn xuất hiện, làm cho cuộc sống u ám của nàng gặp được ánh sáng bình minh, nàng cảm nhận được sự nhiệt tình, đôngg thời với sự phấn chấn. Làm choc ho nàng ý thức được cuộc sống không tuyệt vọng như nàng nghĩ.
Với tính cách nhát gan của mình, hàng ngày chỉ nói chuyện một chút ít, còn lại thường đọc sách để thời gian cảm thấy không nhàm chán , nàng biết Lôi Mạn Mạn chẳng những là phóng viên của một tạp chí, lại còn viết tiểu thuyết tình yêu để kiếm thêm thu nhập vì vậy mới biết trước mình xem qua nhiều tiểu thuyết cũng là tác phẩm của nàng.
“ Ta thích nhất tác phẩm Hắc ám lưu tinh của ngươi, bên trong nhân vật nam chính bá đạo nhưng lại rất có tính cách.”
“ Thật sao ? thật sao ?” Lôi Mạn Mạn hưng phấn cầm tay Tương Ngọc Hoa kích động nói “ Ở phương diện này chúng ta thật giống nhau . Lúc ta viết tác phảm này thất có cảm xác, bản tiểu thuyết đó cũng là tác phẩm ta yêu thích nhất trong các bộ…”
Tương Thừa Lăng đến phòng bệnh đã nhìn thấy mẹ cùng Mạn Mạn nói chuyện rất say mê quên cả trời đất.
Cũng không biết đã bao lâu, hai nữ nhân đang nói chuyện vui vẻ mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn . Lôi Mạn Mạn đầu tiên là hoảng sợ, ão não nói “ Đã đến sao không lên tiếng, ngươi không phải quỷ a.”
Hắn tiêu sái tao nhã đến gần nàng, chỉ nhẹ trán nàng một cái nói : “ Qủy gì mà quỷ, tiểu nha đầu không được nói lung tung, cẩn thận nói cái gì ứng cái đó, nửa đêm thực sự có cái gì đến phòng ngươi nói chuyện a.”
Cho dù hắn một ngày làm việc thật mệt mỏi, nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng thì bao nhiêu mệt nhọc vốn có trong nháy mắt liền biến đi đâu hêt.
Lôi Mạn Mạn bị hắn chỉ trán, trừng mắt liếc hắn một cái “ Ngươi đang nói chuyện giật gân sao ? trên đời làm sao có quỷ? Nếu có cũng là chỉ ngươi chán ghét quỷ.”
Tương Ngọc Hoa nhìn cô dâu mới, tuy rằng đang đấu võ mồm, nhưng ánh mắt lại tràn ngập tình cảm ái muội. Hơn nữa trong mắt con trai mình lại nở rộ ý cười ôn nhu, thật sự làm nàng kinh ngạc.
Ánh mắt chợt sáng, nàng liền hiểu được quan hệ của hai người, từ nội tâm suy nghĩ mà nói : “ Tiểu Lăng, bên cạnh ngươi có bạn gái đáng yêu như vậy, sao lại không sớm mang đến đây cho mẹ xem ?”
Lôi Mạn Mạn kéo tay nàng lắc đầu, “ A di, ngươi đừng đoán bậy, ta chỉ là giúp việc cho hắn nhưng lại bị ác ý kí bán mình nên cũng không hay ho gì.” Nàng ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng hai gò má đã đỏ ửng.
Từ tối hôm qua khi Tương Thừa Lăng cùng mình tâm sự, lại hôn môi nàng, quan hệ của hai người lập tức trở nên có chút ái muội.
Sáng sớm sau khi rời giường, hai người gặp nhau ở phòng khách, nàng cảm nhận được ánh mắt cháy nóng rực của hắn, làm nàng không dễ dàng mở miệng, sợ hắn lại nói với nàng chuyện tối qua chỉ là một phương thức tìm kiếm sự an ủi.
Cho nên hắn ra vẻ thoái mái, giống như lúc bình thường hắn hay nói giỡn cùng nữ giúp việc của hắn, làm ra vẻ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Cũng bỏ qua việc nói rõ đáp án liền lâm vào hoàn cảnh xấu hổ không thể vãn hồi.
Nàng biết Tương Thừa Lăng lo lắng cho mẫu thân, lại không có nhiều thời gian đối với mẫu thân mà thể hiện sự quan tâm, lại cũng ít khi đến bệnh viện chủ động hỏi thăm.
Nàng suy nghĩ đơn thuần, hi vọng một người mẹ bất hạnh trong hôn nhân có thể lấy lại niềm tin trong cuộc sống.
Tương Ngọc Hoa cũng không vạch trần, dù sao tiểu Lăng là con nàng, tự nhiên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra ý nghĩ của hắn, tình yêu thật kì diệu,
Thường bất tri bất giác mà phát sinh, khi đã xuất hiện liền làm cho người ta không thể kháng cự.
Nếu cô dâu mới ở trước nàng không chịu biểu lộ tâm ý, vậy làm cho bọn họ cứ tiếp tục ai muội đi, dù sao chuyện của tình nhân người ngoài không có cách nào nhúng tay vào được.
Đúng lúc ấy, bác sĩ chữa trị trực tiếp đẩy cửa vào, đối phương là một nam nhân trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, trên mặt là một cặp kính mắt màu vàng, một thân nho nhã, bên môi còn có vẻ tươi cười hết sức hiền lành.
“ Hôm nay khách đến thăm bệnh thật nhiều a, bây giờ sẽ đi nửa giờ làm phụ kiện, ngươi muốn hay không đi công viên hoạt động một chút.”
“ Tốt, cả ngày hôm nay đều ở trong phòng, lại bị một tiểu nha đầu chọc cười không ngừng, khí lực cũng không còn bao nhiêu.”
Bác sĩ cười nhìn Lôi Mạn Mạn, liếc nhìn một cái, lại nhìn thẳng đến góc phòng bệnh thực tự nhiên đem chiếc xe lăn đến trước mặt Tương Ngọc Hoa “ Ta ôm ngươi lên xe.”
Nói xong, hắn tiến lên trước, Tương Ngọc Hoa cũng thật tự nhiên vươn tay ôm lấy thân mình hắn.
Nàng đột nhiên ý thức được điều gì, có chút lo lắng nhìn hai người còn lại trong phòng.
Tương Thừa Lăng đang giúp lấy chăn, Lôi Mạn Mạn lại đem hết một cảnh này thu vào trong mắt, như vậy trong nháy mắt nàng thấy được nét thẹn thùng của Tương mẫu nhưng rất nhanh hai người liền khôi phục vẻ tự nhiên.
Nàng không nhìn nhầm, đúng là Tương mẫu cùng vị bác sĩ kia trong lúc đó có chút thân mật ?
“ Đây là cái gì ?”
Sauk hi ra khỏi bệnh viện, Tương Thừa Lăng đưa Lôi Mạn Mạn ra bên ngoài dung cơm, khi về nhà đã là 9 giờ tối.
Khi hắn bước vào cửa lớn, ngoài ý muốn phát hiện ngoài phòng khách có một cái thùng gỗ được làm rất khéo léo, Harly béo đang rất hưng phấn chạy quanh, tựa hồ phát hiện ra món đồ chơi mới.
Lôi Mạn Mạn cười liếc hắn một cái, kéo tay hắn đi đến thùng gỗ, nâng chân đem Harly đá qua một bên. Harly đáng thương hề hề ê a một tiếng, cụp cái đuôi đến chỗ khác chơi.
“ Thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết, cái thùng gỗ là ta tự bỏ tiền mua để tặng cho ngươi.”
“ Ngươi nói cái thùng gỗ nhỏ xíu, lại khó coi, không đáng giá tiền là quà tặng cho ta ?”