Chương 4: C2 Nhà hát Nghệ thuật Haido 2

ông Kogoro đã bắt đầu ửng đỏ.

Ông thám tử nhận thêm cốc bia thứ hai, rồi cùng những người khác tiến tới một cái bàn, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó.

- Bố nói gì thế ạ?

- À, ta đang thấy cái tên Asabuki Akira và Oosuka Yui quen quen… - Ông nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi vỗ tay. – Đúng rồi! Ta đọc hai cái tên đó trong một bài báo mới đây… Xem nào, nếu ta nhớ không nhầm thì bài báo đó nói việc Asabuki Akira được bầu làm chỉ huy còn có nhiều điều chưa sáng tỏ.

- Nghĩa là sao ạ?

- Nghe nói ông bố của cô Yui mà cậu chàng kia đính hôn, là người có vai vế trong giới âm nhạc cổ điển. Ông ta cũng là giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Haido này. Người ta đồn cậu Asabuki không được bầu nhờ thực lực, mà do ông bố vợ tương lai nhờ vả… - Không thể có chuyện đó! – Sonoko cự cãi ngay.

- Dù gì thì bài báo đó viết cũng chung chung lắm, chỉ dựa trên tin đồn thất thiệt thôi, nên chẳng đáng tin đâu.

- Dĩ nhiên là không đáng tin rồi! Bác Oosuka Shuuhei đời nào làm những trò như vậy!

- Oosuka Shuuhei à?

Thấy ông Kogoro lại có vẻ nghĩ ngợi, Conan nói luôn:

- Bác ơi, đó là người gửi thiệp mời… - À, ừ nhỉ.

Ông thám tử vừa lấy tấm thiếp ra khỏi túi thì có tiếng người vang lên sau lưng:

- Ông Mori, rất hân hạnh được đón tiếp ông. Tôi là Oosuka Shuuhei.

Người vừa cất tiếng nói là một quý ông đáng kính. Ông Kogoro vội vàng đứng dậy, chìa tay phải ra nắm lấy bàn tay trước mặt.

- Tôi là Mori Kogoro… Ông là người đã gửi thiệp mời cho tôi phải không ạ?

Ông Oosuka gật đầu, nheo đôi mắt sắc sảo:

- Nói thật, tôi hâm mộ ông lắm! Từ khi được biết đến tài suy luận của ông qua báo chí, tôi đã luôn ngưỡng mộ tài năng của “thám tử Mori ngủ gật.” - Ông quá khen!

Conan im lặng nhìn ông thám tử vười vui sướng, nghĩ thầm: “Hừm, ‘thám tử Mori ngủ gật’ đúng nghĩa đen ấy chứ, lần nào ông bác cũng mê mệt, có biết phá án là gì đâu..” - Được biết văn phòng của ông không xa nhà hát, nên tôi rất muố nmời ông đến dự… Sonoko chen ngang:

- Bác Oosuka ơi, cháu chúc mừng bác được vào ghế giám đốc nhà hát!

- À, chẳng phải tiểu thư nhà Suzuki đây sao?

- Vâng, cháu Sonoko đây ạ!

- Cháu gửi lời hỏi thăm bố hộ ta nhé. Tiếc là hôm nay bố cháu không tới dự được… Mà cháu quen thám tử Mori à?

- Bác Mori ấy là bố Ran, bạn cháu ạ! – Sonoko ngày thường vẫn gọi ông Kogoro là “ông râu kẽm”, hôm nay lại đổi giọng bất ngờ.

- Cháu càho bác, cháu là Mori Ran. Cảm ơn bác đã mời bố con cháu tới buổi hòa nhạc hôm nay.

Ông Oosuka gật đầu đáp lại, rồi hỏi:

- Thế còn cậu bé này thì sao?

Conan vội vàng cúi đầu chào. Ông Kogoro xoa đầu cậu:

- Thằng nhóc này tên là Edogawa Conan, đang ở nhờ nhà tôi. Hôm nay vì muốn thằng bé được thưởng thức âm nhạc cổ điển nên tôi đã mạo muội xin thêm một vé… Conan cười tủm tỉm khi thấy ông Kogoro không có vẻ phiền hà như khi nãy.

- Mong là cháu thích buổi hòa nhạc hôm nay. Chắc chắn buổi diễn sẽ thành công!

- Cháu cảm ơn bác ạ! – Conan đáp.

Không ngờ gương mặt ông Oosuka nghiêm trọng hơn cậu tưởng. Ông lầm bầm:

- Buổi diễn này phải thành công… Nhưng rồi ông nhận thấy vẻ thắc mắc của Conan, nên mỉm cười:

- Akira và Yui mong chờ buổi biểu diễn lắm. Hai đứa nó đã hứa với nhau sẽ cố gắng hết mình.

- A, nói đến anh Akira mới nhớ… - Sonoko reo lên, tiếng sát lại ông Oosuka. – Bác Oosuka ơi, cháu muốn gặp anh Asabuki Akira lắm, liệu có được không ạ? À, cả chị Yui nữa… Thấy Sonoko đột nhiên sấn tới, ông Oosuka ngạc nhiên lúng túng:

- Ờ.. cũng được thôi… - Cháu cảm ơn bác nhiều lắm! Vậy bây giờ… - Giờ thì không được. – Ông Oosuka lắc đầu. – Chắc cháu cũng biết, nghệ sĩ cần tập trung cao độ trước khi biểu diễn, không ai được phép làm phiền. Buổi hòa nhạc hôm nay rất quan trọng với Akira, cậu ấy đã dặn rất rõ là phải được yên cho tới lúc lên sân khấu.

- À, cháu quên mất… Anh Akira đúng là một thiên tài, phong thái làm việc cũng khác hẳn người thường!

Ông Oosuka thấy Sonoko đang rất háo hức, bèn nhượng bộ:

- Hết buổi hòa nhạc, cháu có thể tới phòng nghỉ sau cánh gà… Ông Mori và hai cháu đây cũng đến nhé!

Ông Oosuka vừa nói dứt lời thì có tiếng chuông báo buổi hòa nhạc sắp bắt đầu. Ông vội nhìn đồng hồ trên tường:

- Đã đến giờ rồi cơ à? Tôi xin phép cáo từ. Mọi người vui vẻ nhé!

Nói rồi ông nhanh chóng rời đi. Khách khứa xung quanh cũng lục tục di chuyển. Sonoko trả lại cốc cà phê cho quầy rồi lấy vé trong bóp ra, nói:

- Chúng ta cũng đi thôi! Ran ơi, cậu ngồi ở đâu thế?

Ông Kogoro cầm vé trả lời thay:

- Xem nào… Số 4 đến số 6 của dãy 25.

- Ủa, mọi người ngồi xa quá nhỉ… À, chắc tại có nhóc con đi cùng. Những người đến dự hòa nhạc hôm nay toàn người có vai vế cả, nên khó tính lắm, không thích trẻ con ồn ào đâu.

Conan tức tối vì lại bị coi là trẻ con. Nhưng Sonoko chẳng hề để ý đến điều đó mà nói tiếp:

- Tớ ngồi ở hàng thứ tư cơ, nên xa Ran lắm.

- Bọn mình gặp nhau sau nhé.

- Ừ, thế nhé!

Nói chưa dứt câu, Sonoko đã vội vàng tiến đến cửa trên vào hội trường. Ông Kogoro nhìn cô nàng đi thoắn thoát, thở dài:

- Cô tiểu thư này lắm mồm thật.

Conan thầm đồng tình.

Ran nhanh nhẹn thu dọn cốc của ba bố con.

- Nhưng nhờ Sonoko mà chúng ta mới được gặp riêng anh Asabuki Akira và chị Oosuka Yui sau buổi diễn đấy chứ. Con chắc bố cũng háo hức lắm, vì chị Yui xinh thế cơ mà.

- Xinh xắn gì thì cũng sắp lấy chồng rồi… Conan giục:

- Chúng ta đi mau thôi, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi.