- Anh Akira! – Yui hét lên đau đớn. Cô đã đứng cạnh Asabuki từ lúc nào, đôi tay nắm chặt trở nên trắng bệch. – Anh Akira không thể nào là hung thủ được…!
Asabuki chỉ im lặng nhìn trần nhà. Gương mặt anh ta không bộc lộ cảm xúc, không ai rõ trong đầu anh nghĩ gì.
- Không đâu… - Yui thì thào, rồi lảo đảo ngã xuống. Cô quỳ trên mặt đất, vô vọng nhìn Asabuki. – Tại sao anh lại… Asabuki vẫn không nói gì. Ông Kogoro trả lời thay:
- Động cơ gây án là chuyện riêng của cậu ta, tôi không có quyền gặng hỏi… Tuy nhiên, theo như tôi nghĩ thì nó có liên quan đến cô gái Hori Rieko vừa mất hôm trước.
Yui ngước đôi mắt đẫm nước về phía ông thám tử:
- Cô Rieko…?
Thanh tra Megure cũng nói:
- Chuyện đó là sao? Nãy giờ toàn những chuyện ta chẳng biết gì cả!
Trung sĩ Takagi trả lời:
- Cô Rieko là cô gái mất trong một vụ tai nạn 16 ngày trước.
- Tai nạn à?
- Vâng. Cô ấy say rượu và ngã cả người cả xe từ bãi đỗ xe trên tầng thượng của trung tâm mua sắm xuống đường. Bên giao thông cho rằng cô ấy đã tự gây tai nạn.
- Cô Rieko làm việc ở trụ sở hành chính của Dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou… - Ông Kogoro nói tiếp. – Theo cô Haruna, người khá thân với cô Rieko kể lại, thì tính cô Rieko rất chín chắn, không phải loại người đi uống rượu một mình hay lái xe khi say. Không rõ vì sao lại xảy ra tai nạn đó… - Mori, ý cậu là sao?
- Sếp có thấy lạ khi hai vụ án mạng xảy ra đều liên quan tới một đoàn giao hưởng không? Sếp có nghĩ rằng hai vụ án có liên quan gì đó với nhau?
- Cũng đúng… - Nếu xét theo tính cách của cô Rieko, thì tôi cho rằng có người chuốc rượu cho cô ấy say sẽ có lý hơn. Hơn nữa, cô ấy đi ô tô, nên có lẽ tối đó không định về nhà. Vậy thì người đi cùng cô ấy có quan hệ đủ thân thiết để cô ấy tin tưởng ở lại qua đêm… rất có thể là người yêu. Vấn đề là đó là ai?
Ông Megure, Yui và Haruna đã đứng lên, cũng như tất cả mọi người trong hội trường lắng nghe như nuốt từng lời của ông Kogoro. Chỉ mình Asabuki là vẫn nhìn đờ đẫn trên trần nhà.
- Cô Haruna nói cô Rieko cũng là người hâm mộ cậu Asabuki. Hơn thế nữa, cô ấy là nhạc công violon, nên còn ngưỡng mộ cậu ấy với tư cách là một người nghệ sĩ. Vậy mà tự dưng cô ấy không nhắc đến cậu Asabuki nữa. Cô Haruna tưởng cô Rieko ngại, không thích nói chuyện về cậu ta với mình… - Mori, ta nghĩ ta hiểu cậu muốn ám chỉ điều gì rồi.
- Cô Rieko cũng nói có thể mình sẽ được nhận làm thành viên chính thức của đoàn giao hưởng, mà việc chọn nhạc công cho đoàn bị ảnh hưởng rất lớn bởi các mối quan hệ với người liên quan, như người chỉ huy dàn nhạc.
- Người yêu của cô Rieko chẳng lẽ là… - Vâng, tôi nghĩ đó là cậu Asabuki. Mối quan hệ của họ được giữ bí mật, một phần vì các mối quan hệ riêng tư không được ủng hộ trong đoàn giao hưởng, phần khác vì cậu Asabuki là nhạc công nổi tiếng.
- Nhưng rồi cậu Asabuki lại đính hôn với cô Yui… - Đúng thế. Cha cô Yui là ông Oosuka Shuhei, giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Haido rất có tiếng trong giới yêu mến âm nhạc cổ điển. Đây là cơ hội lớn đối với cậu Asabuki, vì cậu có khả năng được bầu làm chỉ huy trưởng của dàn nhạc. Tuy nhiên cô Rieko không đồng ý chia tay. Vì vậy… Thanh tra Megure ngăn ông Kogoro lại:
- Cậu muốn ói cậu Asabuki đã giết cô Rieko và giả như đó là một vụ tai nạn?
- Tôi không có ý nghiêm trọng tới mức đó… - Ông Kogoro lảng tránh. – Chúng ta thử nghĩ xem tối hôm đó có chuyện gì xảy ra… Hai người họ định ở với nhau qua đêm, nên có lẽ xe ô tô đỗ ở ngay trong bãi của khách sạn trên khu phố đông đúc. Trước đó chắc họ đi uống với nhau. Sau đó cậu Asabuki đem chuyện chia tay ra, nên chắc họ phải tìm chỗ nào vắng người… Trong huyện Toriya có một công viên khá lớn. Giả dụ họ cãi nhau chuyện chia tay hay không chia tay ở đó… - Và cậu Asabuki đã giết cô Rieko!
Ông thanh tra thốt lên, nhưng ông Kogoro chỉ lắc đầu – dĩ nhiên đó là vì Conan điều khiển ông từ phía sau, nói tiếp:
- Như tôi đã nói, những điều này tôi không thể khẳng định chắc chắn. Rất có thể trong lúc cự cãi cô ấy không may đập đầu vào đâu đó thật.
- Dù lý do thế nào, thì nếu để lại cô Rieko ở đó, cảnh sát sẽ phát hiện và tiến hành điều tra. Vì thế nên cậu Asabuki đã nghĩ ra cách giả một vụ tai nạn, đúng không?
- Vâng… Đêm khuya thấy đôi nam nữ dìu nhau trên phố người ta cũng chỉ nghĩ họ say rượu là cùng. Cậu Asabuki để cô Rieko lên xe ô tô, lái lên bãi đổ xe vốn có tiếng nguy hiểm trên tầng thượng trung tâm mua sắm. Cậu ta đi qua cổng bãi đổ xe thì thấy thời gian ghi trên vé thật bất tiện, vì chẳng người say rượu nào lại đi gửi xe ở bãi đổ trong khu dân cư lúc nửa đêm cả. Nếu ở khu đó có người quen thì lại khác… Trung sĩ Takagi chen ngang:
- Tôi nghĩ không có chuyện đó đâu. Nếu khu phố đó có người quen của nạn nhân, thì người đó đã bị điều tra rồi.
- Cảm ơn cậu đã nhắc. Rốt cuộc, cậu Asabuki đã mang tấm vé gửi xe về nhà.
Thanh tra Megure gật gù:
- Cậu ta đã làm mọi người tưởng cô Rieko gửi xe ở bãi đổ rồi mới đi uống rượu.
- Đúng thế… Chi tiết chiếc vé cũng bị bỏ qua khi cảnh sát tiến hành điều tra.
- Đáng lẽ bọn ta phải cẩn thận hơn nữa… - Sếp cũng biết rõ rồi, việc xác định nguyên nhân tử vong chính xác trong những vụ tai nạn ô tô là rất khó… Cậu Asabuki chắc đã để xác cô Rieko lên xe, rồi dùng chân cô ấy đặt lên bàn đạp để cho xe chạy… - Không thể khám nghiệm lại tử thi, nhưng chiếc xe trong vụ tai nạn vẫn chưa bị phá hủy. Nếu tìm kỹ, có lẽ trên xe sẽ có tóc hay dấu vân tay của cậu Asabuki. Trong các quán ăn và khách sạn ở huyện Toriya chắc cũng có người đã nhìn thấy họ đi với nhau… Được!
Thanh tra Megure quay lại nói với ông thám tử:
- Đoạn còn lại ta cũng đoán được rồi. Ông Kusuda bám theo cậu Asabuki nhằm tìm thông tin viết bài. Hôm đó ông ta cũng đi theo và chứng kiến hành vi làm giả tai nạn của cậu Asabuki.
- Không chỉ thế, ông Kusuda không báo cảnh sát hay viết bài tốt cáo vụ việc, mà chọn cách đe dọa cậu Asabuki.
- Cậu ta bị dọa, lại tình cờ có được trang sổ có tên ông Kusuda, nên đã lên kế hoạch quyết tâm sát hại ông ta… - Ông thanh tra khoanh tay.
Thanh tra Megure vừa dứt lời thì có tiếng nói như xé toạc bầu không khí:
- Hừm… Đó là lời của Asabuki. Anh ta nhìn thẳng vào ông Kogoro, đôi mắt vẫn bình thản. Mọi người không ai cử động. Ông Kogoro lạnh lùng nói:
- Cuối cùng cậu cũng lên tiếng.
- Thám tử các ông thật giỏi trong việc bịa chuyện. Nghe cứ như thể ông có mặt tại đó vậy.
- Tôi đâu có bịa chuyện… Nếu suy đoán của tôi có gì sai sót, cậu có thể giúp tôi sửa chữa không?
- Có nói ông cũng chẳng hiểu đâu… Tôi đã được vị thần của âm nhạc lựa chọn. – Asabuki khẽ cười. – Vị thần đó đã chuẩn bị cho tôi một sân khấu sẵn sàng, nào là trang giấy trong quyển sổ ghi tên khách, nào là kết cấu liên tục của bản nhạc, cả người phụ trách quầy tiếp tân nữa… Tất cả là do thần linh lên kế hoạch, nhằm giúp tôi loại trừ những chướng ngại vật ngăn cản mình tiến tới tương lai.
- Loại trừ chướng ngại vật ư? Việc cậu làm là ra tay giết hại người khác đấy!
Asabuki chẳng hề đếm xỉa đến lời ông Kogoro:
- Mahler đã thách thức vị thần âm nhạc nhưng thất bại. Tôi sẽ vượt qua khó khăn này, để bắt đầu một bước mới tới một đỉnh cao đích thực… Đáng lẽ là như thế. – Asabuki bỗng chùng vai. – Có lẽ, thần đã phản bội tôi ở phút cuối cùng… Giọng Asabuki trầm hẳn, như thể anh ta đã già đi cả chục tuổi. Đôi má anh cũng không còn sinh khí. Sự nhiệt huyết, năng lượng tràn trề của một chỉ huy dàn nhạc đã từng điều khiển đoàn giao hưởng dễ như trở bàn tay, mê hoặc biết bao người yêu âm nhạc cổ điển, nay không còn nữa. “Rầm!” – Asabuki bỗng nhảy lên sân khấu, chạy đến đứng áp sát lưng vào tường. Tay phải anh nắm chặt sợi dây chuyền. Asabuki đưa ngón tay lên mặt dây, cậy nó ra. Bên trong mặt dây là một khoảng rỗng nhỏ - mặt dây chuyền đồng thời là một chiếc hộp bé xíu.
Thanh tra Megure dẫn đầu các cảnh sát có mặt ở đó, leo lên sân khấu, tạo thành một vòng quây quanh Asabuki. Bỗng anh ta lấy gì đó trong mặt dây chuyền ra giơ lên cao.
- Các người có biết đây là gì không?
Anh ta đưa tay lại gần miệng. Đầu ngón tay anh ta cầm một gói giấy nhỏ, bên trong bọc một thứ gì đó… - Đây là thuốc độc… xyanua kali đấy.
Nghe vậy, đám cảnh sát dừng lại. Thanh tra Megure hoảng hốt:
- Cậu đừng manh động! Cái chết không phải cách đền mạng đâu!
- Đền mạng ư? Tôi đâu có ý định đó. – Asabuki cười. – Người nghệ sĩ bị vị thần âm nhạc bỏ rơi đâu còn cách nào khác ngoài lựa chọn cái chết.
Anh ta đưa gói giấy lại gần môi. Thanh tra Megure và đám cảnh sát nghiến răng, không biết phải làm gì.
Đúng lúc gói giấy sắp biến mất trong miệng Asabuki thì ông Kogoro lên tiếng:
- Cậu nghĩ mình có thể chết vì thứ đó sao?
Asabuki dừng lại.
- Ông Mori, ông muốn nói gì vậy? Đây là xyanua kali thật, tôi đã lấy được nhờ một người bạn là sinh viên ngành y.
- Cậu bạn đó lấy nó thời còn là sinh viên. Thuốc độc, nấht là những loại có xyanua, rất dễ bị carbon dioxide trong không khí phân hủy, nên mất dần tác dụng khi để lâu. Giờ nếu uống, cậu có thể bị ngạt thở, đau đớn vô cùng, nhưng không thể chết. Nhưng nếu cậu vẫn muốn uống thì tôi cũng chẳng ngăn cản làm gì?
Asabuki có vẻ ngập ngừng. Khi tay phải anh ta hơi hạ xuống thì một quả bóng đá sượt qua vai ông Megure, gạt phăng gói thuốc khỏi tay Asabuki.
- Mau giữ lấy cậu ta! – Cùng với hiệu lệnh của ông thanh tra, đám cảnh sát lao vào Asabuki.
Qủa bóng đá dĩ nhiên là của Conan ngồi sau ông Kogoro. Cậu đã bắn quả bóng từ thắt lưng ra và dùng giày tăng lực để đá nó thật mạnh về phía Asabuki. Đá xong, cậu còn cẩn thận giả giọng ông Kogoro nói thêm: “Tốt lắm, Conan.” Bị đám cảnh sát giữ chặt, Asabuki cựa quậy một cách yếu ớt rồi ngừng hẳn.
Thanh tra Megure xuống khỏi sân khấu, hỏi ông Kogoro:
- Khi cậu Asabuki lấy thuộc độc ra, cậu có vẻ bình thản nhỉ… Chẳng lẽ cậu biết trước cậu ta có thuốc độc?
- Tôi có đoán được điều đó.
- Tại sao chứ?
- Chính cậu Asabuki đã nói ra điều đó. Cậu ta kể mình được tặng mặt dây chuyền khắc hình nữ thần Alma trong thời gian ở Viên.
- Chuyện đó thì làm sao?
- Cậu Asabuki luôn ngưỡng mộ nhà soạn nhạc Mahler. Mà alma của Viên thì không phải nữ thần gì cả. Đó là Alma Schindler, phu nhân Mahler. Bà nổi tiếng với những mối tình của mình. Nghe đâu đó chính là lý do đầu tiên khiến bà và Mahler không chung sống hòa thuận với nhau.
- Chà chà, vợ của Mahler à? Hôm nay ta có cảm giác được cậu chỉ cho nhiều điều quá.
- Đối với cậu Asabuki, chắc hẳn Alma, cũng như cái chết của bà, là điều cản đường sự nghiệp của Mahler. Vì thế nên tôi nghĩ mặt dây chuyền đó chứa điều không hay.
- Thì ra là thế… - Thanh tra Megure ra chiều khâm phục.
Một viên cảnh sát tiến lại:
- Báo cáo, đã bắt được Asabuki Akira!
Asabuki đứng đó, bị đám cảnh sát vây quanh. Trông anh có vẻ nhỏ bé hơn ngày thường.
- Tốt! Mau liên lạc với Sở để tiến hành thẩm vấn. Thêm nữa, chiếc xe trong vụ tai nạn hôm vừa rồi cũng phải được kiểm tra lại… Asabuki đứng sau viên cảnh sát đang nói chuyện với ông thanh tra, đưa mắt tìm kiếm ông Kogoro:
- Ông Mori… Có một điều tôi muốn hỏi ông.
- Gì vậy?
- Ông nói mình biết hung thủ là ai ngay từ đầu. Ý ông là gì?
- À, chuyện đó sao… Tôi đâu có ý gì sâu xa.
- Ông biết tôi là hung thủ ngay từ đầu sao?
- Nói vậy cũng không sai.
- Tại sao…?
Ông Kogoro chậm rãi giải thích:
- Khi ông Oosuka báo vừa phát hiện xác ông Kusuda, cậu nói: “Nhưng ai đã…” - Vâng, thì sao chứ?
- Câu nói đó thật vô lý. Ông Oosuka chỉ nói là có người chết, mà phòng nghỉ của cậu lại cách âm, không nghe rõ tiếng nói chuyện bên ngoài. Chứng tỏ khi ấy cậu đã biết ông Kusuda bị sát hại. Điều này chỉ có thể xảy ra khi cậu là hung thủ.
- A… - Asabuki chết trân một lúc rồi lắc đầu. – Xin ông thứ lỗi cho những lời không hay của tôi khi nãy. Thực sự ông là một thám tử đáng ngưỡng mộ. Có lẽ ông chính là “Alma” đối với tôi… Thanh tra Megure đặt tay lên vai Asabuki, sẵn sàng đưa đối tượng về đồn. Asabuki vẫn nói thêm:
- Nhưng ông Mori này, ông có sai một điều.
Ông Kogoro không nói gì, nhưng Asabuki vẫn tiếp tục:
- Tôi không giết Rieko vì cô ấy ngăn cản đám cưới của tôi. Cô ấy hiểu rõ rằng mối quan hệ của chúng tôi là lén lút. Vấn đề là cô ta lợi dụng điều đó để xin vào làm thành viên chính thức của Dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou. – Anh cười nhạt. – Thật nực cười! Trình độ violin của cô ấy chỉ ở mức bình thường, đâu đủ để tham gia dàn nhạc. Nếu cô ấy được chơi trong đoàn, toàn bộ bản nhạc do tôi điều khiển sẽ hỏng bét… Mọi người trong phòng nhìn chằm chằm Asabuki.
- Dĩ nhiên tôi đã từ chối. Thấy vậy cô ta nổi giận, sấn sổ lại gần tôi. Tôi gạt ra thì cô ấy ngã xuống đất và không đứng dậy nữa. – Asabuki thậm chí còn mỉm cười. – So với sự vĩ đại của âm nhạc thì con người thật thấp hèn… Nhưng ông Mori, mong ông biết rằng tôi không hề hối hận khi mọi chuyện diễn ra như thế này. Tôi không thể chịu được nếu nhận Rieko và phá hỏng giai điệu của âm nhạc.
- Asabuki, cậu nghĩ lại xem… - Ông Kogoro nói. – Chẳng phải cậu đã phá hỏng cả buổi hòa nhạc hôm nay để bảo vệ bản thân mình sao?
Gương mặt tự mãn của Asabuki tối sầm lại. Cùng lúc đó, anh bị đám cảnh sát dẫn ra khỏi thính phòng, nơi mà từ nay anh ta không bao giờ có thể đặt chân vào được nữa.