Chương 10: C8. Suy luận của Conan.

“Sao mình sơ suất thế nhỉ? Một trong những quy tắc cơ bản nhất của thám tử là nhìn sự vật ở nhiều góc độ khác nhau kia mà!” – Conan vừa nghĩ vừa len lỏi trong đám đông. Những lúc phải tìm người thế này cậu mới thấy làm trẻ con thật bất tiện, vì cứ phải ngẩng đầu lên mới nhìn được mặt người ta. “Người đó có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, và điểm mấu chốt để xây dựng nó là…” Conan đã thấy người mình cần tìm.

Đó là Haruna.

Haruna đang đứng nói chuyện với ông Isogai. Nhìn cô cứ cúi đầu liên tục như vậy, thì chắc cô lại đang bị khiển trách… - Chị lễ tân ơi!

- A… Ông Isogai cũng đã thấy Conan đang lại gần, bèn dừng cuộc nói chuyện lại:

- Cô cố gắng hoàn thành tốt đấy, nhiệm vụ này quan trọng với dàn nhạc lắm! – Rồi ông bỏ đi.

Haruna thở dài rõ to:

- Cảm ơn em đã cứu chị.

- Chị bị mắng ạ?

- Ừm… Ông Isogai là người tốt, nhưng hay cằn nhằn lắm. – Haruna lè lưỡi.

- Chị ơi, em có việc này muốn hỏi.

- Ừ… Mà em có nhiều câu hỏi quá nhỉ?

- Thì em là thám tử mà lại!

- Thám tử cơ á? – Haruna mỉm cười. – Được rồi, nhóc thám tử muốn hỏi gì nào?

Quyển sổ ghi tên khách mời… Vừa nghe từ đó, thái độ của Haruna bỗng thay đổi hẳn. Conan không rõ có để ý đến điều đó không, nhưng vẫn tiếp tục nói, giơ ba ngón tay lên minh họa:

- Có ba quyển sổ phải không ạ?

- Ừ.

- Chị có dùng sổ theo thứ tự không? Ý em là, chị phải dùng hết một quyển, rồi mới chuyển sang quyển sau chứ ạ?

- Ừm.

- Thế thì có chuyện này hơi lạ. – Conan cụp hai ngón tay lại. – Quyển sổ đầu tiên mà bác Megure đọc đã được dùng gần hết. Cuốn sổ còn hai, ba trang, nhưng chị đổi sang quyển mới luôn, vì không muốn khách giở sang trang thì không còn giấy đúng không ạ?

- Ừ, đúng rồi.

Conan giơ thêm một ngón tay:

- Quyển thứ hai là quyển anh Takagi kiểm tra trước. Em biết đó là quyển thứ hai vì trong đó có tên em, mà em đến nhà hát khá muộn. Quyển số này còn khá nhiều giấy, nên anh Takagi chỉ giở một lúc là xong.

Haruna im lặng nghe Conan nói. Cậu giơ ngón tay thứ ba lên:

- Quyển thứ ba chỉ được dùng một vài trang, lại toàn tên những người đến muộn, nên chắc chắn là quyển cuối cùng… - Conan nhìn thẳng vào mắt Haruna. – Chị Haruna, tại sao chị lại đổi sang quyển sổ mới khi quyển thứ hai vẫn còn nhiều giấy viết?

Haruna cắn môi, không đáp. Cô không để ý thấy Conan đã chuyển sang nói năng như người lớn, cũng không nhận ra cậu nhóc không còn gọi mình là “chị lễ tân” nữa.

Conan rời mắt khỏi Haruna một lúc.

- Mà chị này, anh Asabuki cầu toàn quá nhỉ? Lúc nãy em nghe bác Oosuka nói thế.

Haruna ngạc nhiên khi thấy chủ đề thay đổi;

- Hả? À, ừ… Nhiều khi cũng vất vả lắm.

- Em nghe nói anh ấy không chỉ đòi hỏi sự hoàn hảo với thành viên đoàn giao hưởng, mà còn khó tính với khách nữa.

- Đúng thế đấy. Thế nên thỉnh thoảng không khí giữa đoàn giao hưởng và khách đến dự khá căng thẳng, làm ông Isogai đau đầu lắm.

- Buổi hòa nhạc hôm nay lớn như vậy, chắc chắn anh ấy còn khó tính hơn thường ngày. Anh ấy có nói điều gì đoại loại như “không thể tha thứ cho loại khách đến muộn” không ạ?

Nghe Conan nói, gương mặt Haruna rúng động. Conan lại nhìn thẳng vào Haruna, mỉm cười:

- Em nghĩ quyển sổ ghi tên khách mời được dùng như vậy là có lý do… Conan vẫy tay ra hiệu cho Haruna ghé sát vào. Haruna quỳ xuống. Conan thì thầm gì đó vào tai cô. Nghe xong, cô tròn mắt nhìn Conan một lát, rồi gật đầu lia lịa:

- Đúng như em nói… Nhưng tại sao… “Mình biết mà!” Conan tự mãn. Haruna chắp tay lại:

- Em làm ơn giữ bí mật chuyện này được không? Chuyện này chị cũng không được nói cho ai biết cả.

- EM cũng muốn thế lắm, nhưng biết đâu thông tin này lại có ích cho việc phá án. Em chỉ kể với bác Kogoro thôi, thế có được không ạ? – Conan liếc nhìn ông Kogoro qua đám đông.

- “Bác Kogoro”… À, thám tử Mori Kogoro ấy hả… - Haruna đứng lên, nhún vai. – Đành vậy. Suy cho cùng chị cũng có làm gì xấu đâu mà phải sợ.

- Đúng rồi, chị đừng để tâm! – Giờ Conan lại quay lại giọng trẻ con như trước. Có vẻ “bộ máy” thám tử của cậu đã ngưng hoạt động.

Conan vẫy tay bỏ đi:

- Em cảm ơn chị!

Cậu chậm rãi quay lại chỗ Ran, vừa đi vừa nghĩ: “Mình giải được rồi! Không còn điểm khó hiểu nào nữa!” Cậu dừng bước:“Hung thủ chắc chắn là người đó. Nhưng…” Trong phòng, mọi người hoặc đứng, hoặc ngồi, râm ran nói chuyện. Trong khoảnh khắc đó, dường như thời gian quanh Conan trôi chậm hẳn lại. “Suy luận của mình có thể chứng minh người đó có khả năng gây án. Mình cần bằng chứng chứ không thể chứng minh suông được! Mình cần dấu vết cụ thể… Nó ở đâu nhỉ?” – Conan day dứt. Cậu cảm giác như có điều gì đó ngay trước mắt mình mà mỗi lần đưa tay ra, cậu lại bắt hụt. “Có điều gì đó còn vướng mắc ở đây…” Ran đã tìm thấy Conan trong đám đông hỗn loạn:

- Conan, em ở đây làm gì thế?

Ran vẫy tay gọi Conan. Cạnh cô là Sonoko đã ngồi phịch xuống đất, cầm tờ chương trình buổi hòa nhạc phẩy trước mặt cho mát. Hình ảnh tiểu thư đã biến mất từ bao giờ.

A! – Conan bất giác kêu lên. “Tại sao người đó… Khi ấy cũng…” Conan chạy vụt tới trước mặt Sonoko.

- Chị Sonoko ơi!

- Úi giời, giật cả mình… - Chị bảo hôm nay anh Asabuki biểu diễn kém hơn mọi lần phải không ạ?

- Em nói gì thế, còn lâu chị mới nói xấu anh Akira nhé!

- Có mà! Lúc chị Ran hỏi, chị đã trả lời là “Không có sai sót gì. Nhưng…” còn gì.

- Hình như chị có nói thế thật.

Sonoko đứng dậy, vươn vai một cái, rồi nhìn Conan:

- Chị không chê anh Akira đâu… Nhưng đúng là hôm nay cách anh ấy chỉ huy hơi thiếu sức sống kiểu gì ấy.

Ran cũng đồng tình:

- Tới cũng có cảm giác đó. Thông thường anh Akira có cách chỉ huy rất mạnh mẽ, phóng khoáng, nhưng hôm nay có gì đó khang khác. Tớ cứ nghĩ mình ngồi xa sân khấu nên không nhìn rõ, hóa ra cậu cũng thấy thế à?

- Hình như anh Akira cũng tự nhận thấy điều đó. Sau buổi diễn trông anh ấy có vẻ buồn.

Conan cũng nhớ ra. Khi gặp Asabuki sau sân khấu, trông anh chẳng có sức sống, và tự chê trách màn biểu diễn của mình.

- Buổi diễn hôm nay lớn thế, chắc anh ấy cũng căng thẳng. Nghe nói sức khỏe của anh ấy không tốt sẵn rồi… Sonoko hăm hở gật đầu:

- Người hoàn hảo đến đâu cũng có lúc yếu mềm… Nhưng chính những lúc đó lại làm anh ấy tuyệt vời hơn!

- Ôi, Conan đâu rồi?

Trong lúc Ran vội vàng nhìn quanh thì Conan đã đi cách đó một đoạn, và đang nói chuyện với một người đàn ông cao to.

- Chú là thành viên của đoàn giao hưởng ạ?

- Ừ, đúng rồi… - Cháu hỏi vài câu được không ạ?

- Được thôi. Cháu muốn hỏi gì?

Người đàn ông ngồi xổm xuống. Ông ta có vẻ quý trẻ con.

- Chú có thấy cách chỉ huy dàn nhạc của anh Asabuki có gì lạ không ạ?

- Chà, nhóc tinh ý quá nhỉ? – Người đàn ông mỉm cười. – Cậu Asabuki hôm nay có vẻ không được dứt khoát.

- Đúng đấy! – Người phụ nữ đứng cạnh cũng nói xem vào. – Chắc vì cậu ấy đưa tay không cao như mọi lần.

- Thực ra thì chỉ huy như vậy đoàn vẫn chơi được tốt, còn cách điều khiển đũa chỉ huy cũng chính xác.

- Nhưng cậu Asabuki có đặc điểm là luôn điều khiển bằng cả cơ thể mình! So với thường ngày, thì hôm nay cậu ấy cứ cứng nhắc kiểu gì ấy? Chính cậu Asabuki cũng tự nhận mình không tốt… Conan đang nghe thì… - Em lại bày trò gì thế hả?!

Conan bị nhấc bổng lên. Ran cúi đầu xin lỗi:

- Cháu xin lỗi, chắc em cháu lại quấy rầy cô chú phải không ạ?

Hai người kia lắc đầu cười. Ran bế Conan về tận chỗ bố và Sonoko rồi mới thả xuống.

- Chị đã bảo em không được chạy lung tung cơ mà?

- Em biết rồi mà chị Ran, em không bỏ đi nữa đâu! “Những gì cần biết mình đã biết cả rồi” – Conan nghĩ thầm. Đôi mắt cậu long lanh đầy hi vọng.