Chương 32: Chap 32

Buổi tối khi ở quán trà sửa mọi thứ được dọn dẹp khi tôi chuẩn bị lên giường nằm ngủ thì tin nhắn báo trên điện thoại của tôi.

Tiểu thư xinh đẹp: hôm nay yên bình không có chuyện gì hết. hihi… ^^

Tôi: uhm, hy vọng ngày nào cũng vậy. :)

Tiểu thư xinh đẹp: sao giờ này chưa ngủ nửa?

Tôi: hì hì … chưa buồn ngủ thì chưa ngủ, tiểu thư cũng vậy mà.

Tiểu thư xinh đẹp: đang học bài mà :P

Tôi: thôi học xong ngủ sớm ha! Anh còn phải viết thư cho tụi em ở dưới quê

Tiểu thư xinh đẹp: ok!

Tôi lấy giấy bút ra và viết thư cho lũ nhỏ

“ Cuối tháng này Hai sẽ về thăm tụi em, tụi em sẽ có những bộ quần áo mới, những bánh kẹo thật ngon, phải giữ sức khỏe thật tốt, học hành thật chăm chỉ ha. Hai thương tụi em nhiều lắm, công việc của Hai cũng khá tốt, Hai được ông chủ tốt bụng lo cho việc học tiếp tục, hai sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ , học thật tốt, để có thể lo cho tụi em nhiều hơn. Hai nhớ tụi em nhiều lắm, trời tối rồi Hai đi ngủ đây”

Qua ngày hôm sau , tôi xin ông chủ nghĩ việc môt bữa để đi theo bảo vệ cho tiểu thư, cuối tháng về quê thăm mấy đứa em, ông chủ liền đồng ý. Tôi đến trước cổng trường đứng chờ tiểu thư với trang phục học sinh ( hì hì việc tôi lấy đâu ra bộ đồ học sinh chắc cũng không cần giải thích đâu nhỉ? tại thấy cũng không quan trọng, chúng ta vào lại vấn đề chính)

Tôi vừa đến trường thì cùng lúc chiếc xe cũng vừa dừng lại, tiểu thư nhanh chóng nhận ra tôi và nở một nụ cười khá niềm nỡ. Tôi bước vào trường cùng với tiểu thư cứ như là học sinh của trường này vậy, có điều tôi phải chứng kiến bao nhiêu ánh mắt của những cậu học sinh đang nhìn tôi một cách kì lạ, còn các bạn nữ mỉm cười nhìn tôi, tôi cũng cười chào lại. Đưa tiểu thư vào lớp xong, tôi nghĩ nên kiếm một chiếc ghế đá nào ngôi đó để học và ôn bài. Và có thể quan sát tiểu thư từ xa, reng chuông vào học tôi để ý thì thấy Quỳnh đi trể bị giám thị bắt phạt, ngồi ở trong phòng viết bản kiểm điểm, tôi nghĩ chắc cô ta đi trể nhiều lần rồi nên mơi bị viết bản kiểm điểm như vậy. Tôi nhìn rồi lắc đầu rồi tập trung vào bài toán dang dỡ.

Sau đó có một điều làm tôi phải chú ý đó là có một cậu học sinh đang tìm cách leo ra rào khỏi cổng trường, tôi cố gắng nhìn kỉ đó là Khanh. “Oh oh trốn học sao? Càng lúc tôi càng không hiểu những cô cậu ngày nay gia đình có điều kiện vậy mà không đi học , còn trốn học đi chơi, sau này tương lai của những cô cậu ấm này như thế nào” Nhưng có vẻ cậu Khanh không thành công rồi, tôi nhìn thấy một người thầy bước ra từ phòng hiệu trưởng, cậu ta chắc không thoát được rồi. Người thầy đó phát hiện, đứng khoanh tay nhìn cậu ta và kêu tên cậu ta. Tôi cảm giác được là cậu ta khá xanh mặt khi bị phát hiện. liền trèo xuống khoanh tay hai tay cuối đầu. Nhưng ít ra cậu ta cũng biết sợ đó chứ, người thầy không cần nói gì chỉ cần một ánh mắt và cậu ta tự giác đi vào phòng của hiệu trưởng. Có lẽ ai cũng biết cậu ta sẽ bị xử lý như thế nào.

Thời gian cũng trôi qua khá nhanh, khi tôi kết thúc bài toán của mình cũng là lúc chuông reo đến giờ ra chơi. Tôi đứng trước lớp của tiêu thư và chờ tiểu thư ra, luôn đi bên cạnh tiểu thư. Đi vào căn tin tôi chạm mặt Khanh và Quỳnh, hai tụi nó nhìn tôi cứ như muốn sâu xé tôi ra làm đôi, nhưng tôi không quan trọng, tiểu thư quan trọng trên hết. Tôi nói nhỏ với tiểu thư “ chúng ta mua đồ ăn rồi ra ghế đá ngồi, tránh những chuyện không hay xảy ra”, tiểu thư liền đồng ý.

Chỗ chúng tôi ngồi là lũ con trai đang đá banh, tiểu thư có vài câu hỏi bài tập và tôi luôn sẵn sang giúp và trả lời câu hỏi đó, vô tình thôi tiểu thư lấy tay vuốt tóc mình ở tai tôi bị sao động, hình ảnh đó khá dể thương với vẻ mặt chăm chú khi nhìn vào tập, kèm với nụ cười thật đáng yêu. Tôi như cứ bị đơ ra vói hình ảnh đầy đáng yêu đó.

“BỐP” – trái banh sút thẳng trúng vào đâu tôi – “ây da”

“anh có sao không?” – tiểu thư lo lắng khi thấy tôi ôm đầu

“hơi ê đấy”

“này! Chơi đá banh cũng phải cẩn thận một chút chứ”

“ohh… xin lỗi nhé! Tên bồi bàn” – đó là Khánh lúc này nhìn hắn mà chỉ muốn cho hắn một trận. lúc này Quỳnh chạy tới

“trời! sao anh lại đá trúng vào người ta vậy! cố gắng đá trúng thêm vài cái nửa đi” – Quỳnh true cợt, tiểu thư nắm chặt tay đứng dậy tôi ngăn lại

“thôi! Bỏ qua đi, mình ngồi chỗ khác là được mà”- tôi xoa đầu, đi cùng tiểu thư đến chiếc ghế đá khác”

Lần này chắc sẽ yên thân khi tránh xa Quỳnh và Khanh ra. Nhưng có lẽ họ đã không để cho tôi yên, tôi đã bị Khanh cho thêm một trái vào đầu và tôi nghĩ lần này tôi không thể nhịn được nửa.

“Này! tại sao cậu lại có hành động như vậy! Xin lỗi tôi mau lên”

“Tao không xin lỗi, và tao thích làm như vậy, được không?” - Khanh đẩy tôi mạnh về phía sau, cùng nhau cười cợt với lũ bạn.

“Tôi nói lại một lần nửa, cậu phải xin lỗi nếu không thì đừng trách” - tôi nắm chặt tay của mình lại

“xin lỗi mày ah! Tao ko biết nghĩa xin lỗi là gì cả” - hắn kên mặt với tôi, tôi nghĩ nên dạy cho Khanh một bài học, lần trước hắn đánh tôi là vì quá đông, nhưng lần này đấu tay đôi nên tôi sẽ hạ hắn. Tôi nắm chặt tay của mình thật chặt. “ mày muốn đánh nhau hả? để tao ra tay trước vậy”

Hắn đưa thẳng nắm đấm vào mặt tôi, tay tôi đã kịp chặn cú đấm đó, mặt tôi biểu hiện rõ sự tức giận, còn hắn biểu hiện rõ sự nhăn nhó. Gây chiến của tôi và hắn đã gây chú ý toàn trường, tất cả học sinh đều bu lại, học sinh trong trường đều ko biết tôi là ai, nhưng họ có vẻ thích khi tôi đang có cơ hội nằm trên cơ Khanh. Khanh đã dùng chân mình đá ngay vào chỗ hiểm, con trai thật sự sẽ rất thốn, tôi cũng thốn nhưng tôi nghĩ tôi chịu được, tôi khá nhăn mặt, Khanh mở to mắt nhìn tôi sao tôi có vẻ ít đau hơn so với suy nghĩ của hắn là tôi sẽ nằm la liệt dưới đất và ôm “nó” kêu gào. Mọi người cũng há hốc tưởng tôi sẽ đau và chết điếng, nhưng thật sự là đau thật dù gì nó cũng là chỗ nhạy cảm mà. Xương thịt còn đau huống chi là chỗ ấy.

Tôi dặn tay hắn về phía sau đạp hắn nằm xuống đất và ngồi lên người của hắn. Hắn chỉ biết cắn răng mà đau điếng, chuyện của tôi và hắn không ai dám xen vào. Tiểu thư hả dạ khi thấy Khanh bị trừng phạt như vậy. “Hứ đáng đời”

“Xin lổi tao mau lên” - tôi vẫn kẹp tay và ngồi trên người hắn

“không bao giờ” - hắn khá cứng đầu nhỉ

“Có xin lôi hay không” - tôi kẹp mạnh hơn nửa

“duoc rồi, tôi xin loi, xin lôi, dược chưa?” - hắn đập tay dưới đất

“nói cho thân thiện không được ah! Nói là em xin lỗi anh, dù gì tôi vẫn lớn hơn cậu đấy”

“dạ em xin lỗi anh”

“đươc rồi, tha cho cậu đấy” - tôi buôn cậu ta ra và đứng dậy

Cậu ta nhìn tôi chạy đi sau đó đưa ngon tay giữa ra và nói “Fuck You”

“nó nói gì vậy?”- tôi hỏi tiểu thư

“hì hì … nó chửi thôi nhưng tốt nhất anh đừng biết nghĩa nó là gì, chửi ko tôn trọng, đại loại là vậy”

“thôi kệ! sắp vào học rồi, tiểu thư chuẩn bị vào lớp đi”

“uhm...anh là người đầu tiên hạ gục được Khanh đó, anh hay quá”

“oh oh … nghe cũng vui nhưng cũng hơi lo”

Buổi học kéo dài cho đến khi ra về, tiểu thư cho tôi quá gian qua quán trà sữa. Khi đưa tôi về đến quán

“ngày mai anh sẽ đi học chung với em nhé” - tiểu thư lúc này thật đáng yêu làm sao tôi có thể từ chối được nhỉ

“tất nhiên rồi” - dù gì mai cũng chỉ có buổi sáng rồi trưa về đi học chung ở trung tâm luyện thi

“vậy nhé” - tiểu thư đưa ngón út ra

“là sao?” - tôi khó hiểu

“hứa móc nghéo đó” - tiểu thư nheo một mắt lại, tôi vủi vẻ móc nghéo cùng với tiểu thư. Thế là tôi bye bye tiểu thư.

Hì hì … ngày hôm nay thật là vui, tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế này. Buổi tối đó vừa dọn dẹp quán tôi vừa hát vừa nghe nhạc.

“lá la… lá ...la” - tôi cầm cây chỗi như khiêu vũ, tưởng tượng cây chỗ là tiểu thư, khiêu vũ trong một lâu đài rất lớn, tôi là hoàn tử còn tiểu thư là công chúa. Một cái hôn ở tay, nhảy trong điệu nhạc du dương. “Lá la….”

Và về đêm tôi có một giấc mơ khá lãn mạng, tôi cùng với tiểu thư cưỡi ngựa, hái hoa. Đến lúc hấp dẫn nhất chính là tôi sẽ được hôn tiểu thư thì …..’”RENG …. RENG….” Ohoh … tôi ngồi bật dậy và mình quay về thực tế, ước gì tôi có thể mơ dài hơn, tại cái đồng hồ chết tiệt đó, làm mất đi giấc mơ tuyệt vời của tôi.

Tôi vui khi hôm nay lại đi học chung với tiểu thư, tôi chao mọi người với vẻ mặt như đón tết tung tăng đến trường. Đồng hồ đã chỉ gần 7h rồi sao tiểu thư không đi học nhỉ? Tôi gọi cho tiểu thư mấy cuộc nhưng không thấy bắt máy. Tôi chờ thêm 30p nữa. Những cuộc gọi của tôi dường như vô vọng, tôi không biết có chuyện gì xảy ra với tiểu thư hay không. Tôi liền kêu xe ôm chở tôi đến ngay căn biệt thự của tiểu thư.