chương 1: anh tuấn thiếu niên
Lông mi nhẹ run mấy cái ,con mắt bỗng nhiên mở ra , Lý Dật từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh.
từ trên giường ngồi dậy sau khi thức dậy việc đầu tiên hắn làm sau khi thức dậy là cúi xuống nhìn thân thể của mình, cánh tay hoàn hảo ,chân vẫn ở trên người ,lại kéo quần xuống kiểm tra một lần lúc này Lý Dật mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tốt nghiệp đại học hắn cùng mấy người bạn rủ nhau cùng nhau đi du lịch coi như là tạm biệt thời học sinh, nhưng khi hắn trên đường đến nơi đã hẹn trước với bọn bạn thì lại lại bị xe tông ,ánh mắt cuối cùng hắn nhìn thấy chính là hình ảnh người tài xế lo lắng chạy về phía hắn nói vậy nơi này hẳn là bệnh viện chứ .
Nhưng chính là không biết bệnh viện nào chất lượng lại thấp như vậy,ván giường thế mà cứng như vậy , nằm ở phía trên cảm giác còn khó chịu hơn nằm dưới đất nữa, trong không khí còn truyền đến một mùi nấm mốc ,không biết cái chăn bao lâu không có giặt ....
Lý Dật quyết định về sau cũng sẽ không bao giờ trở lại bệnh viện này nữa , phục vụ kém đến không còn lời gì để nói
Ngẩng đầu nhìn xung quanh hai tấm ván gỗ tạo thành một cái thô sơ giường chiếu ,một cái cũ nát bàn trà trên bàn để mấy quyển sách đóng chỉ , bên cạnh là một cây đèn
Đây là bệnh viện sao mới tỉnh lại Lý Dật đầu óc còn có chút mơ hồ ,nhưng bây giờ đầu óc cũng dần thanh tỉnh hắn mới ý thức nơi này được làm sao có thể là bệnh viện được .
Nhưng còn chưa kịp để hắn tự hỏi , thì hắn bỗng cảm thấy đầu mình đau đớn như muốn phát nổ vậy , những hình ảnh trong quá khứ bỗng chen nhau đến NszdD từ những lần đái dầm lúc 4-5 tuổi đến từng quyển sách hắn đã từng đọc đều hiện lên một cách rõ ràng ở trong đầu hắn.
Tầm 15p sau cơn đau đầu mới tan đi hết ,hắn không khỏi ngây ngẩn cả người tại sao bỗng nhiên hắn lại nhớ lại nhiều chuyện như vậy hơn nữa lại còn rõ ràng như vừa mới xảy ra vậy -chẳng lẽ là do lúc tai nạn đầu ta bị va chạm xuống nền đường dẫn đến chấn động não nên mới có thể nhớ lại nhiều chuyện như vậy .đúng nhất định chính là như vậy
Sau một phen tự làm công tác tư tưởng cho mình tâm lí hắn cũng dần bình ổn lại..
Lý Dật bước xuống giường theo thói quen xỏ chân vào giày ,nhưng chân hắn mới xỏ vào một nửa liền cảm giác có gì đó không đúng ,bèn cúi đầu xuống nhìn ,đây là một đôi giày vải có chút cũ nát có điểm giống như những đôi giày mà các nhân vật trong phim cổ trang thường đeo vậy , lại cúi xuống nhìn một chút quần áo của mình cũng là một đồ vải còn có chút bẩn thỉu vừa nhìn liền biết có mấy ngày rồi chưa giặt , nhìn đến đây cho dù là tâm lí vốn luôn tự nhận là cực kì tốt Lý Dật cũng khỏi có xúc động chửi tục ,bệnh viện không ra bệnh viện , quần áo cũng thành đồ cổ trang , tại sao khi hắn tỉnh dậy liền cảm giác cả thế giới này đều thay đổi vậy.
Trầm mặc một lát Lý Dịch liền đeo hết đôi giày vào rồi nhanh chóng bước nhanh về phía cửa ra vào xa xa trên con đường đất kia là vài đứa trẻ đang nghịch bùn quần áo trên người chúng có chút cũ nát ,nhiều chỗ còn có vết may vá rất rõ ràng ,Lý Dật không khỏi nhíu mày đây đã là thế kỉ 21 rồi hầu hết quần áo trẻ con đều rất là xinh xắn cho dù là gia đình nào cực kì khó khắn cũng sẽ không để con mình mặc rách rưới như vậy .lại ngẩng đầu nhìn xung quanh là những ngôi nhà tranh hết sức đơn xơ trên mái nhà rơm rạ được dùng để lợp thay ngói
Lý Dật không khỏi trợn tròn mắt :
- chẳng lẽ ta đi nhầm vào phim trường cổ trang nào rồi , nhưng từ khi nào phim cổ trang việt nam lại chịu đầu tư như vậy chứ. cái này nếu thật sự lên phim nhất định sẽ hỏa đến thấu trời.
Đúng lúc này từ phía xa có một lão giả đang đi về phía Lý Dật trên vai lão giả đang dặt một cái cuốc ,trên cuốc vẫn còn dính một chút bùn đất
Lý Dật vội vàng tiến về phía lão giả lên tiếng hỏi -Ông ơi cho cháu hỏi , mọi người đang quay phim gì ạ . tại sao cháu bị tai nạn dậy lại xuất hiện ở đây ạ
Lão giả một mặt không hiểu thấu nhìn LÝ Dật :
-Lý gia tiểu tử ngươi nói cái gì , ta chẳng hiểu gì cả
Lý Dật nghe lão giả nói vậy nghi ngờ nhìn lão giả nói:
- Ông ,ngươi đã lớn tuổi như vây vẫn thật biết đùa ,nơi này tất cả mọi người đều mặc cổ trang , không phải là phim trường là cái gì chứ.
Lão giả kinh ngạc nói - Lý tiểu tử rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy .
Lý Dật nghe vậy có chút tức giận thật là đùa dai ,nhưng cũng không dám nổi cáu với người già bèn nói -haha Ông ngươi tiếp tục đùa ta đi chỗ khác hỏi lão giả không khỏi nhíu mày lại hôm nay Lý gia tiểu tử thật là lạ giống trúng tà vậy
Đúng lúc này Lão giả thấy ở phía xa có một tráng hán vác cuốc đang đi về phía rCupU này liền hô lên - Tiểu Trương mau lại đây ,
Nghe Lão giả gọi, tráng hán vội vàng chạy đến - Ngũ thúc.,có chuyện gì vậy
Thật ra thì Lão giả cũng không phải họ hàng với tráng hán mà do lão giả khá có địa vị trong thôn ,lại đứng hàng thứ 5 trong nhà nên mọi người trong thôn thường gọi là Ngũ thúc ,lũ trẻ con trong thôn lại gọi là Ngũ gia gia.
-Hôm nay Lý gia tiểu tử này rất khác thường, nói linh tinh gì đó ta cũng không hiểu ,ngươi xem xem hắn là bị làm sao
Lý Dật nghe hai người đối thoại một hồi liền cảm giác hai người này thật là đùa dai , tức giận nói - Đạ Ca , ông ta biết các ngươi là diễn viên đây là phim trường nhưng các ngươi cũng không thể cần phải diễn xuất chân thật vậy đâu .
Trương Lực nghe vậy cũng một trận mơ hồ - Lý thư sinh ngươi nói cái gì vậy ,ta không hiểu gì cả , cái gì là diễn viên , diễn xuất ,.. ngươi đang nói cái gì vậy.
Lý Dật nghe vậy cũng cảm thấy hơi nghi ngờ , lúc nãy là ông lão kia bây giờ lại đến vị nam tử họTrương này, cho dù là diễn cũng quá thật đi, hơn nữa hắn nhớ rất rõ ràng khi hắn bị tai nạn liền bị thương rất nặng nhưng khi tỉnh dậy lại không một chút vết thương nào .với lại hắn cũng không có nghĩ ra lý do gì để hai người trước mặt phải lừa gạt hắn ,lại nhớ đến mấy quyển tiểu thuyết trên mạng ,trong lòng không khỏi toát ra một suy nghĩ điên cuồng "chẳng lẽ ta xuyên qua rồi " nghĩ vậy hắn liền vội vàng hỏi - năm nay là năm bao nhiêu do ai làm vua
Trương Lực nghi ngờ nói -Lý thư sinh hôm nay ngươi bị làm sao vậy, sao lại hỏi những thứ này.
-Đại ca , ngươi liền nói cho ta biết đi Lý Dật suốt ruột nói
-Năm nay là năm 1235 , Chiêu Hoàng năm thứ hai , Nữ Hoàng bệ hạ vừa đăng cơ được hai năm , Việc này ngay cả tiểu hài tử cũng biết .
Mặc dù trong lòng rất nghi hoặc tại sao Lý Thư Sinh hỏi kỳ quái như vậy , nhưng Trương Lực vẫn thành thật trả lời .
Lý Dật nghe vậy liền ngẩn ngơ ,
Chẳng lẽ ta thật sự xuyên việt rồi , hơn nữa còn xuyên về cuối thời Lý .
Cũng không đúng , trong Lịch sử Năm 1225 Lý Chiêu Hoàng đã nhường ngôi cho Trần Cảnh rồi , Chuyện gì thế này , không hiểu thấu liền xuyên qua , xuyên qua liền xuên qua đi , ít nhất vẫn giữ được một cái mạng ,
Nhưng vấn đề là rốt cuộc ta là xuyên qua cái thời đại gì
Lý Ngũ nhìn thấy Lý Dật đứng ngẩn ngơ ở đó ,đôi mắt tan rã , liền tiến lên dò xét nhìn Lý Dật thấy trên người Lý Dật cũng không có bị thương chỗ nào , liền kỳ quái nói.
- Tiểu tử này hôm nay rất lạ y như trúng tà vậy trên người lại không có vết thương,ta xem không bằng đưa hắn vào trong thành tìm đại phu.
Lý Dật nghe Lý Ngũ nói chuyện lúc này mới giật mình tỉnh lại , hít một hơi thật sâu để cho mình bình tĩnh lại.
Được rồi xuyên qua thì xuyên qua đi ,
Dù sao con người là cần phải sống ,liền cố gắng thích ứng với thế giới này vậy
Lý Dật ngẩng đầu lên cố gắng gạt ra một nụ cười ,nói
- Ôn..Lão gia gia , ta không trúng tà cũng không có có bị bệnh gì cả chỉ là cảm thấy đau đầu óc có chút choáng váng ,quên một số chuyện mà thui
Vốn dĩ theo thói quen kiếp trước định gọi là Ông nhưng nghĩ đến đây là thời cổ đại ,Lý Dật bèn đổi giọng ...
Lý Ngũ nghe vậy liền cả kinh , hắn và gia gia của Lý Dật trước kia cũng có giao tình rất tốt , nếu như Lý Dật thật sự xảy ra chuyện gì ,trong lòng hắn cũng không qua nổi -Sao có thể không có bệnh được , tiểu tử đừng nói nhảm nữa, ta nói nhất định phải đi tìm đại phu liền đi tìm Đại phu ,tiểu Trương mau cùng ta đưa hắn vào thành .
Trương lực cũng là bị hù một trận vội vàng nói -Ngũ thúc đợi ta về nhà cất xong cuốc ,lấy chút tiền rồi quay lại .
Lý Dật ,vội vàng nói
- Lão gia gia ,vị Đại Ca này ta thật không sao .
Trương lực - sao có thể không sao được , chờ ta một chút rất nhanh ta sẽ quay lại Nói xong liền vác lấy cái cuốc ,đi nhanh về phía trước .
Lý Ngũ thấy Lý Dật còn muốn nói gì đó ,liền khoát tay cắt ngang nói - Tiểu tử ngươi cũng đừng nói nhảm nữa , nếu như để gia gia ngươi ở dưới suối vàng biết ta không lo cho ngươi , còn không đội mồ sống dậy tìm ta sao, trong thành đại phu nhất định có thể chưã bệnh cho ngươi .
Lý Dật một trận bất đắc dĩ , ngươi ta đã nhiệt tình như vậy hắn cũng không tiện nói thêm gì, - Lão gia gia , nơi này của chúng ta gọi là gì.
Lý Ngũ khoát Tay một cái nói - Đừng có suốt ngày Lão gia này Lão gia gia kia nữa, như trước kia gọi ta là Ngũ gia gia , hoặc Lý gia gia là được , nơi này Là Mã Thôn là một cái thôn nhỏ của Lâm huyện.
Lý Dật ngượng ngùng sờ sờ mũi một cái ,
Ta nào có biết Thân thể này trước kia gọi ngươi là cái gì -Được rồi Ngũ gia gia , đầu óc choáng váng quên hết rất nhiều chuyện.
Lý Dật đành biên ra một lời nói dối
Cũng không thể nói cho Hắn "Lão gia gia , ta nào biết ngươi gọi là cái gì , ta là mới từ thế kỷ 21 qua đấy , vẫn là chưa kịp thích ứng thân phận nha"
Hai người chờ một lúc thì Trươn Lực quay lại , sau đó ba người liền bắt đầu lên đường.
*"