Hầu hạ cẩu vương gia, tuy là được ăn uống nhưng cũng chịu không ít thiệt thòi, vậy coi những thứ này như là phí bồi thường đi.
Nghĩ vậy, Mai Tố Tố không khách khí nói: “Ta muốn vòng vàng ta, càng lớn càng tốt!”
Nói xong nàng đưa ba ngón tay ra tỏ ý mình muốn ba cái nhưng sau đó lại thấy đây là cơ hội hiếm có nên nàng lại mặt dày dơ thêm hai ngón nữa, nói: “Năm cái!”
Không thứ gì tốt hơn vàng mà!
Buổi chiều, Tấn Vương trở về, Thôi Bảo Thịnh liền tới bẩm báo chuyện này.
Trước tiên cậu ta nói cho cha nuôi của mình chuyện này, tuy hắn tuổi không lớn nhưng cũng đã lăn lộn vài năm trong cung, tầm nhìn vẫn phải có, lộ diện trước mặt Vương Gia là chuyện tốt nhưng cũng không thể qua mặt cha nuôi.
Nói xong cậu ta liền ngoan ngoãn cúi đầu, an tĩnh chờ sắp xếp.
Thôi Tổ An nghe xong liền trầm mặc một hồi, nếu là thứ khác thì hắn ta còn có thể trực tiếp làm chủ phân phó xuống nhưng yêu cầu này của Mai chủ tử thật ngoài ý muốn, nếu hắn ta có thể làm chủ thì nhất định phải được sự cho phép của Tấn Vương.
Đôi mắt hắn ta dừng lại trên người Thôi Bảo Thịnh, sau đó nói một câu không rõ ý tứ: “Tiểu tử ngươi thật có phúc khí!”
Nói câu này xong Thôi Tổ An xoay người hướng tới thư phòng.
Thôi Bảo Thịnh nghe câu này xong trong lòng khá căng thẳng, trái tim theo đó cũng rớt xuống đất.
Cậu ta vốn là người ở tiểu viện, cậu ta cũng đoán được bản thân mình hôm nay sẽ diện kiến Vương Gia, cái “diện kiến” này cũng không hề đơn giản, thường ngày họ tuy rằng hầu hạ ở tiền viện, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Vương Gia nhưng tiền viện thì khác, thái giám ở đây có tận sáu người, mỗi khi Vương Gia đi qua đây ai nấy cùng cúi đầu gập mình, sợ rằng không kịp quỳ xuống chứ nào được tiếp xúc trực tiếp với Vương Gia. Cũng vì vậy nên e là Vương gia cũng chẳng nhớ tên bọn họ.
Mà chỉ cần ở tiền viện một ngày thì cha nuôi cậu ta và Tống quản sự sẽ không để những người khác tiếp xúc trực tiếp với vương gia như vậy.
Nghĩ như vậy, Thôi Bảo Thịnh quyết định từ nay về sau sẽ một lòng phụng sự Mai Tố Tố, coi nàng là chỗ dựa của mình. Cái gì mà Lâm thị, Hàn trắc phi gì đó, cậu ta không ham, cậu ta chỉ cần làm nô tài thân cận của một phi tử đang được sủng thì sau này ở trong phủ nhất định sẽ có cơ hội thăng tiến.
Thôi Bảo Thịnh nghĩ nghĩ một hồi, hắn đem lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn trong bụng nuốt xuống, chỉ sợ lát nữa kích động quá mà nói sai điều gì.
Mà lúc này Thôi Bảo Thịnh mới mười tuổi cũng không thể nghĩ đến sẽ có một ngày cậu bé trở thành người mà cha nuôi cũng phải ghen tị.
Quả nhiên, Thôi Tổ An đi vào trong chốc lát rồi lập tức gọi cậu ta vào, trước khi vào còn dặn: “Nói chuyện nhanh nhẹn chút, chủ tử hỏi gì thì trả lời đấy.”
Thôi Bảo Thịnh cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng, nhi tử đã nhớ kỹ”
Hai người đi vào thư phòng.
Thôi Bảo Thịnh không thấy rõ người, trong dư quang cậu bé thấy Tấn Vương đang mặc một thân áo bào màu tím, đứng ở trường án dùng bút lông viết chữ, tư thế vô cùng thanh thản, cả người toát ra hơi thở tôn quý.
Tấn Vương đứng cạnh cửa sổ, ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào phòng, trên cửa sổ còn có một chậu hoa lan. Chậu hoa lan này là thứ Thôi Bảo Thịnh quen thuộc nhất, đây là chậu hoa mà cậu ta chăm sóc hằng ngày.