Mà ở trong mắt Cơ Trường Uyên, dải lụa đào kia có phần quen mắt, dải lụa đào dường như phảng phất một ánh nắng, ánh nắng chiếu thẳng vào trái tim hắn. Dải lụa đào dán lên đôi má trắng hồng của nữ nhân, tô điểm lên khuôn mặt thanh lệ thoát tục.
Khuôn mặt không trang điểm nhưng lại đẹp tuyệt vời, hơn tất cả ngọc ngà châu báu xung quanh.
Mai Tố Tố không nghĩ hắn đi nhanh như vậy, nàng cũng chưa kịp đi tới thỉnh an, kỳ thật trong lòng nàng cũng không định thỉnh an hắn, thâm tâm nàng muốn đình công một chút.
Nhưng mà thái độ của nàng vẫn cực kì tốt, nàng ra vẻ vô tội nghiêng nghiêng đầu, chớp mắt, mặt tươi cười: “Nhiều ngày không được gặp Vương gia, thần thiếp nhớ nhung vô cùng đành lấy trường bào để an ủi, Vương Gia chớ nên trách tội, nếu Vương Gia không thích thì thần thiếp có thể thay ngay.”
Mai Tố Tố chỉ thuận miệng bịa chuyện, nửa câu cũng không nhắc đến việc hôm trước.
Trong lòng Mai Tố Tố hiểu rõ, nàng biết dù có nói thì cũng vô dụng, nàng cũng sợ nháo loạn lại càng khiến Vương Gia chán ghét. Hiện giờ nàng được sống đã là chuyện tốt rồi đừng nói đến tư cách tranh dủng, trước mắt cứ ngoan ngoãn nghe lờim an phận thủ thường mới có thể sống lâu. Mà sống thì mới có hy vọng làm lại cuộc đời.
Tấn Vương hình như cũng nhớ tới việc trước đó nên chỉ “ừ” một tiếng rồi im lặng không nói gì, hắn ngồi xuống bên cạnh Mai Tố Tố.
Mai Tố Tố nũng nịu ôm hắn, miệng ngọt ngào nói: “Vương gia đã vất vả nhiều rồi.”
Tấn Vương nghe xong những lời này nhất thời trên mặt cũng không biểu lộ tâm tình gì.
Hắn biết mình có chút bất công, khi hắn đi tới tiểu viện, hắn còn tưởng rằng sẽ phải đối mặt với sự khóc lóc nháo loạn của nàng, nhưng kì thực, nếu nàng khóc lóc nháo loạn thì hắn còn có thể thoải mái, hiện tại nàng nhẹ nhàng hiểu chuyện như vậy khiến hắn có chút thất vọng.
Loại cảm giác hụt hẫng thất vọng như này hắn chưa từng trải qua nên không biết dùng từ gì để hình dung, chính là đột nhiên cảm thấy, nếu lần sau hắn gặp phải sự tình như này nhất định hắn sẽ đối xử tốt hơn với nàng.
Nghĩ đến đây, Cơ Trường Uyên duỗi tay ra, trực tiếp ôm Mai Tố Tố vào lòng, vuốt ve tóc nàng, âm thanh ôn hòa nói: “Mấy ngày nay nàng đang làm gì rồi?”
Mai Tố Tố cũng không hề giấu giếm, nói thẳng: “Thiếp cùng Tuyết Nha học thêu thùa, giết thời gian một chút.”
“Ân”
Nam nhân ôm nàng trả lời qua loa, tựa như hắn chỉ hỏi vậy chứ cũng không để ý.
Cơ Trường Uyên rũ mắt nhìn về phía Mai Tố Tố, nhẹ nhàng duỗi tay rút dải lụa hồng đào đang cột trên tóc nàng, mái tóc đen nhánh mềm mại buông xuống như suối tóc.
Mai Tố Tố theo bản năng nghiêng đầu nhìn hắn. Góc nghiêng của Tấn Vương vô cùng tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh cùng cặp mắt đào hoa toát lên vẻ nghi hoặc, đồng thời đôi lông mày lá liễu hơi nhíu lại, bên trong phảng phất sự bất mãn mơ hồ.
Tấn Vương ngắm nhìn dải lụa buộc tóc trên tay, hắn chợt nhớ ra đây là dây váy mấy ngày trước nàng từng dùng.
Trong lòng hắn trầm mặc một hồi lâu.
Vốn dĩ hắn định hỏi tại sao lại dùng thứ này buộc tóc nhưng đột nhiên lại nhớ tới hình như nàng cũng chẳng có nhiều đồ trang sức mấy, mỗi lần hắn nhìn nàng đều thấy nàng cài cùng một chiếc trâm.
Trong nhất thời hắn im lặng không biết nói gì.
Cũng chính lúc này, Thôi Tổ An mang theo người xách nước ấm tới.
Cơ Trường Uyên mặc kệ ánh mắt Thôi Tổ An đang nhìn y phục Mai Tố Tố, hắn dứt khoát bế nàng lên.