Thời tiết càng ngày càng nóng, Lan Hinh viện cũng đã mở băng, trong các góc đặt hai chậu băng, vừa bước vào sẽ cảm thấy lạnh. Trái lại, chỗ ở của Mai Tố Tố không có gì, nghe nói rằng trước đây ở Thẩm gia, Thẩm Ngạn Thanh thích Mai Tố Tố hơn.
"Vương gia" Lâm Ấu Vi thấy ai đó đến gần, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn hắn và cất giọng nói. Nữ nhân tính tình lạnh lùng, cho dù đối mặt với hắn thân là hoàng tử, nàng ta cũng không có nhiều phản ứng.
Nghe thấy giọng nói của nàng ta, Cơ Trường Uyên đè nén suy nghĩ trong lòng, ngồi xuống đối diện, khẽ ngâm nga: “Nàng có chuyện gì sao?”
Lâm Ấu Vi có lẽ không ngờ rằng hắn sẽ đi thẳng vào vấn đề, vương gia nói như thể đang vội vã rời đi, Lâm Ấu Vi có hơi sửng sốt, sau đó nàng ta cảm thấy hơi khó chịu, hỏi một câu như vậy là đang làm khó nàng ta rồi. Trước kia hắn không hề như vậy. Nàng ta mím môi, trên mặt lộ ra vẻ do dự, nhưng sau một hồi rối rắm, vẫn nói: "Vương gia, sắp đến ngày giỗ mẫu thân, thần thiếp muốn đi Từ Từ miếu." Lâm Ấu Vi cũng biết rằng hiện tại rất khó ra ngoài, nhưng nàng ta vẫn muốn hỏi.
Cơ Trường Uyên im lặng khi nghe điều này. Hắn luôn là một người thận trọng, hắn đã tốn rất nhiều công sức để giấu Lâm Ấu Vi trong dinh thự, Thẩm Ngạn Thanh cũng không hơn những người khác nhưng hắn ta luôn là tâm phúc của thái tử, Mai Tố Tố không sao vì nàng chỉ là một tiểu thiếp, nhưng nếu để mọi người biết rằng Lâm Ấu Vi đang ở trong phủ của hắn thì đó lại là một rắc rối lớn với Cơ Trưởng Uyên. Trong lòng hắn thầm nghĩ, sau đó lấy tùy ý từ trong hộp ngọc ra một quân đen đặt lên bàn cờ, quân đen không biết đi đâu bị quân trắng ăn sạch, trong nháy mắt sống lại.
Lâm Ấu Vi lúc này không có tâm trạng chơi cờ với hắn, nàng ta cảm thấy hơi lo lắng khi thấy hắn im lặng. Nàng ta lau mặt, rồi lại gọi một tiếng: “Vương gia.” Lần này thanh âm nhẹ nhàng hơn một chút, so với vừa rồi vẻ mặt lãnh đạm còn có chút tình cảm.
Nô tỳ bưng trà đến, Cơ Trường Uyên nhận lấy. Sau khi uống một hớp, hắn đặt chén trà xuống nói: "Hôm nào ta sẽ phái người ra ngoài thu xếp cho."
Trong giọng nói không có lên xuống, không biết là vui hay mừng. tức giận.
Cùng lúc đó, hắn đứng dậy: “Thời gian đã muộn, nàng đi nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong, hắn rời đi mà không nhìn nàng thêm một lần nào.
Lâm Ấu Vi chưa kịp vui mừng, đã nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, bóng lưng cao gầy nhưng không có chút hoài niệm nào. Lâm Ấu Vi không khỏi sửng sốt trong chốc lát, nàng ta nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Cơ Trường Uyên này so với trước kia có chút gì đó thật xa lạ.
Tấn Vương đi một đường, cuối cùng lại dừng lại ở một ngã ba. Thôi Tổ An đi ngay sau hắn, Thôi Tổ An luôn để mắt đến vương gia, hắn ta hiểu sao chủ nhân của mình lại dừng lại ở đó. Ngã ba đường đó bên phải là tiểu viện của Mai nương tử còn phía trước là thư phòng.
Cơ Trường Uyên dường như cũng cảm thấy ngượng ngùng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn trời: “Đã khuya rồi, mọi người chắc đã ngủ rồi, trở lại thư phòng đi.”
Hắn không biết mình đã nói điều này với ai, là tự nhủ với lòng hay đang nói với Thôi Tổ An. Nhưng chỉ có bản thân hắn biết, giờ phút này hắn không biết vì sao lại cảm thấy có chút áy náy, không dám đối diện với Mai Tố Tố.