Chẳng lẽ vương gia có giao ước đặc biệt gì với Thẩm Nhị Lang? Đó là lý do tại sao hai người này được đưa phủ? Sau đó, Tấn vương bị tiểu hồ ly Mai Tố Tố dụ dỗ?
Chu ma ma không khỏi khuyên nhủ: "Chủ tử, người phải hành động thôi, người hiện tại đã là chủ nhân của phủ này, không thể để cho vương gia độc sủng nàng ta như vậy."
Trắc phi mím môi không nói gì. Nàng ta không khỏi nghĩ tới người ở Lan Hinh Uyển, kỳ thực so với Mai Tố Tố, Lâm thị mới là người khiến nàng ta e ngại. Trước khi tới đây, Lâm thị một thân tài nữ, khí chất áp đảo tất cả nữ nhân quyền quý khác.
Có vô số nam nhân ái mộ Lâm thị, Thẩm Nhị Lang cũng là một trong số đó, còn các nữ nhân khác thì vô cùng ghen tị với danh tiếng của Lâm thị khi đó. Nhưng đối với hầu hết đàn ông, họ vẫn thích một người phụ nữ tài năng và xinh đẹp như Lâm thị.
Nàng ta nhớ rằng trước đây, Mai Tố Tố chỉ bí mật thay đổi thức ăn cho Lâm thị đã bị vương gia đá cho bất tỉnh, không hề tỏ ra thương xót. Nơi này, e rằng không đơn giản như nàng ta tưởng.
Mai Tố Tố có xinh đẹp đến đâu, thủ đoạn của nàng có thông minh đến đâu thì nàng chẳng qua cũng chỉ là một thứ đồ chơi không thể đứng trên sân khấu.
Thực sự điều khiến nàng ta dè chừng chính là Lâm thị, nàng ta không thể đoán được vương gia thật sự muốn bảo vệ người này hay là vì điều gì khác.
Thậm chí còn lo lắng rằng sở dĩ Mai Tố Tố được sủng ái là do vương gia bày ra vở kịch che mắt người ngoài mà thôi?
Càng nghĩ nàng ta càng rối.
Sắc mặt trắc phi có chút nghiêm túc, nàng ta quay đầu nhìn về phía Chu ma ma, lớn tiếng hỏi: "Ta nhớ rõ Mai thị hình như có một thúc thúc nào đó ở kinh thành phải không?"
Dạo gần đây một sự kiện sôi nổi khác đã xảy ra ở kinh thành.
Mỗi ngày Hoa Nùng đều chạy vào bếp, cái miệng nàng ấy vô cùng ngọt ngào lại có chủ nhân cưng chiều, ai cũng thích chơi với nàng ấy cho nên chuyện tầm phào nào Hoa Nùng cũng biết. Mai Tố Tố lúc đầu cũng không để ý, kinh thành lớn như vậy, mỗi ngày đều phát sinh chuyện, không có gì lạ lùng cả.
Vừa dọn cơm, Hoa Nùng vừa nói: “Thật là đáng tiếc, kia có hai vợ chồng dụ cháu gái làm vợ lẽ của người khác, nhà đó cũng thật đáng thương, khi cha mẹ cô nương ấy về kinh mới phát hiện nữ tử đã chết từ lâu, bây giờ chỉ còn là bộ xương. Nô tỳ nghe nói rằng hai vợ chồng độc ác kia cũng đã tiêu hết tiền và bây giờ không có bất kỳ tin tức nào về họ. Cha mẹ cô nương thì đã đến nha môn để kiện, nhưng các quan ở đó đã phớt lờ họ. Ai quan tâm đến một tiểu thiếp cơ chứ...?”
Nàng ấy còn chưa nói hết câu, Tuyết Nha trừng mắt nhìn nàng ấy: "Ngươi cái gì cũng nói được, không sợ làm bẩn lỗ tai chủ tử à!"
Hoa Nùng sợ hãi rụt cổ khi thấy Tuyết Nha mắng mình. Tuyết Nha mặc dù đến sau, nhưng không biết vì sao khi gặp được chủ tử, khí chất của nàng ấy lại yếu đi một chút.
Ngược lại, Mai Tố Tố sửng sốt một chút, cầm chiếc đũa trong chốc lát, sau đó lớn tiếng hỏi: “Nhà họ tên gì?”
Âm thanh mềm mại, hai tay cầm đũa cũng vô thức siết chặt một chút. Mai Tố Tố đã có một dự cảm xấu trong lòng.
Hoa Nùng nghe chủ tử hỏi như vậy cũng không nghĩ nhiều, cẩn thận nhìn Tuyết Nha, thấy nàng ta không có phản đối, vội vàng nói: “Nô tỳ không biết nàng tên gì, nhưng nô tỳ nghe nói cô nương đó tuổi cũng không lớn, gọi là Oanh nương tử?”