Tựa như nam nhân bị câu trả lời của nàng làm ngạc nhiên, hắn nâng mắt nhìn nàng: “Lúc ở Thẩm phủ chưa từng về ư?”
Mai Tố Tố lắc đầu, sau đó cúi người xuống, cả người lệch sang phía hắn, vùi mặt trước ngực hắn, có vẻ tâm trạng không tốt lắm, rầu rĩ không vui nói: “Không có mặt mũi nhìn bọn họ.”
Cảm xúc này không giống giả vờ, đối với cha mẹ ở xã hội hiện đại, có lẽ cả đời này, nàng cũng không thấy được nữa.
“Được rồi, không về có khi lại tốt hơn, bọn họ đã quên ta rồi, cha mẹ ta vốn ghét ta, vì ta là thân nữ nhi.”
Tấn Vương nhận ra sự buồn bã trong giọng nói nàng, thậm chí cảm thấy trước ngực ươn ướt, hắn rũ mắt nhìn nàng, buông hai tay Mai Tố Tố ra, sửa thành vuốt ve sau lưng nàng, động tác dịu dàng, săn sóc hiếm có, hắn nói: “Nếu nàng muốn gặp, cũng có thể.”
Cơ thể Mai Tố Tố cứng đờ.
Hắn nói là “gặp” chứ không phải “về”, chỉ khác một chữ mà ý lại nghĩa lại quá khác nhau, “gặp” cũng có thể là sắp xếp người rồi đưa vào Vương phủ. Vương phủ dễ vào như vậy sao? Thậm chí có khả năng có đi không có về. Không thể trách nàng đã tính sai, tổ tông này thật sự không phải thứ gì tốt. Nếu nói lúc trước là cố ý thử, lúc này nàng thật sự không dám có suy nghĩ gì khác.
Nàng vốn đã chiếm cơ thể của người ta, nhưng không nghĩ sẽ kéo cha mẹ người ta xuống nước.
Tuy nhiên, nàng không lập tức lắc đầu cự tuyệt mà dùng vẻ mặt vui sướng, ngẩng đầu lên nhìn hắn, khó tin hỏi: “Thật sự?”
Dường như bị những lời này làm choáng váng, mắt hoa hoa đào như sáng lấp lánh, con ngươi tỏa ánh sáng lung linh, so với bộ dạng buồn khổ vừa rồi, cả trong nháy mắt khuôn mặt tươi sáng, rạng rỡ hẳn lên, Cơ Trường Uyên nhìn đến nỗi hơi sửng sốt.
Còn không đợi hắn nhìn kĩ, hình như nữ nhân lại nghĩ đến điều gì, nàng cắn môi nhăn mày, sau đó nhanh chóng lắc lắc đầu: “Không được không được, ta còn chưa chuẩn bị tốt.”
Nói giống như hắn lập tức sẽ để nàng gặp mặt người nhà vậy. Thế nhưng cảm xúc của nàng nhanh chóng thay đổi, cả người lập tức dính lên người hắn, cánh tay tinh tế mềm mại quàng lên cổ hắn, cả người ở trên người hắn xoắn đến xoắn đi, miệng nũng nịu nói: “Vương gia, người thật sự quá tốt với thiếp, Vương gia, người là nam nhân tốt nhất trên thế giới, anh tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm, phong lưu phóng khoáng, học rộng tài cao…” Lời vuốt mông ngựa không ngừng tuôn ra khỏi miệng, nói xong lời cuối cùng, nàng liền rống lên: “Vừa rồi người vừa đồng ý với ta, nếu sau này ta muốn gặp cha mẹ, đều có thể gặp.”
Dường như sợ hắn đổi ý, nàng liền nhanh chóng túm chặt tay hắn lắc lắc: “Không được đổi ý.”
Đôi mắt Tấn Vương dừng lại trên ngón út đang ngoắc lấy tay hắn, động tác của người này quá nhanh, hắn bị động tác đột ngột của nàng làm cho trở tay không kịp, ngay sau đó phản ứng lại, khóe miệng cong cong, không nói lời nào. Vậy mà lại khiến người ta cảm thấy hắn có ý cam chịu.
Mai Tố Tố có vẻ vẫn còn đang phấn khích, động đậy không ngừng trên người hắn, cuối cùng trực tiếp cọ cọ lên trên, vùi mặt vào hõm cổ hắn, miệng nũng nịu không ngừng, rõ ràng là một tiểu yêu tinh.
Rốt cuộc Tấn Vương cũng là nam nhân, hắn có chút chịu không nổi sự nhiệt tình của nàng, hơi thở nặng nề, bàn tay vuốt ve phía sau lưng nàng dần đi xuống, cuối cùng dùng sức ôm eo nàng: “Nếu không muốn ngủ, vậy đừng ngủ.” Ôm nàng lật mình.