Giúp đỡ lẫn nhau
~Bố Tranh cảm thấy lỗ tai thật ngứa, bị anh ta đụng một cái đã bỏng lên, vội vàng nghiêng nghiêng đầu, “Không đùa với anh, tôi muốn đi nhìn xem game được chưa.”
“Anh không có đùa, anh rất nghiêm túc.” Triệu Tư Đằng nói: “Nghẹn như vậy rất khó chịu.”
“Tôi a… ”
Lời phản kháng của Bố Tranh còn chưa ra khỏi miệng đã bị Triệu Tư Đằng chặn trở về, cúi đầu hôn lên bờ môi cậu, không hời hợt như nụ hôn trước, mà là cạy mở răng đối phương, thâm nhập vào cướp đoạt.
Bố Tranh giật mình, chỉ cảm thấy sau lưng như bị điện giật, bối rối muốn thối lui, nhưng lại không thể lui được nữa, chống cự ngược lại càng giống nghênh đón khiêu khích. Cuối cùng chỉ có thể nín thở, mặc người cần cứ lấy. Bàn tay vốn đang đẩy bả vai Triệu Tư Đằng biến thành cầm chặt áo anh ta.
“Cảm giác thế nào?” Triệu Tư Đằng lúc rời đi còn liếm liếm môi cậu, hỏi.
Trong đầu Bố Tranh một mảnh trống không, cảm giác mình chắc chắn bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, biết Triệu Tư Đằng đang nói, nhưng nói cái gì thì không nghe rõ, chỉ mở to miệng hít thở, tim cũng đập thình thịch, khó mà bình phục.
Triệu Tư Đằng nhìn em ấy nghiêng đầu nằm trên giường, dùng sức nắm chặt áo mình, miệng mở lớn hô hấp lấy, bên khóe miệng một sợi chỉ bạc mảnh uốn lượn tới hàm dưới, không nói được có bao nhiêu kiều diễm. Không nén nổi lại thêm vài phần khô nóng, dứt khoát cúi người đi theo chỉ bạc một đường hôn xuống.
Triệu Tư Đằng hôn môi em ấy, tiếp sau đó là hàm dưới rồi cổ, ở xương quai xanh tỉ mỉ hôn liếm, khiến Bố Tranh giãy động mấy cái.
Bố Tranh bị anh ta hôn vừa đau vừa ngứa, lắc đầu mấy cái, muốn đẩy anh ta ra, nhưng cả người người nọ đều dán dính lấy cậu, bản thân chỉ động một tí, rất vừa vặn ma sát vào vật gì đó trên đùi.
Bố Tranh sau khi phát giác cứng đờ, cảm thấy trên cổ một trận đau buốt, “Ss” hút một hơi, muốn đưa tay đến sờ, nhưng cánh tay bị Triệu Tư Đằng ấn xuống không nhúc nhích được, “Anh nhẹ chút, đau quá.”
“Đừng lộn xộn,” Giọng Triệu Tư Đằng so với vừa rồi khàn hơn rất nhiều, cúi đầu ghé vào tai cậu nói, còn lấy tay nhéo nhéo mông cậu, “Khiêu khích anh cẩn thận nơi này của em.”
Bố Tranh hiển nhiên ngừng lại, rất vâng lời không dám động, bên tai nghe được tiếng hít thở nặng nề của Triệu Tư Đằng, đột nhiên kịp phản ứng, lập tức xù lông, “Khỉ, ai khiêu khích anh, rõ ràng là anh đè tôi xuống đây. Còn nữa, dựa vào cái gì nói tôi cẩn thận, ông đây rành rành ở mặt trên!”
“Vậy sao?” Triệu Tư Đằng dường như đang cười, “Xem ra mấy hôm nay đám người trong công hội dạy em rất nhiều tri thức có tính học thuật a.”
“… Rắm, tôi là không cần dạy cũng biết.” Mặt Bố Tranh đỏ lên, quay đầu. Mấy bà cô trong công hội mỗi ngày ríu ra ríu rít mấy chuyện rách nát đó, sao cậu có thể không biết, nhưng lại ngượng không muốn thừa nhận.
“Ưm, hóa ra Bố Bố thích tư thế cưỡi ngựa, có điều lần đầu như thế sẽ bị thương, anh không nỡ.”
“Khỉ, Triệu Tư Đằng anh, a!” Bố Tranh xù lông thiếu chút nhảy dựng lên, nhưng lời nói đến một nửa liền kinh hãi kêu lên một tiếng, trong đầu ‘Oanh’ như nổ nồi, “Anh, anh buông tay!” Người nọ dám đưa tay lần vào bắt lấy hạ thể cậu.
“Thoải mái không?” Triệu Tư Đằng nhướng nhướng mày, cẩn thận xoa nắn, tiếp đó lại cúi đầu đến miệng cậu hỏi.
“A ưm, anh… ” Bố Tranh nhất thời tìm không ra biện pháp phản kháng, bị anh ta bắt giữ miệng, lại hôn đến đầu óc choáng váng, khoái cảm từng trận từng trận, cậu hít thở dồn dập, tiếng rên rỉ cũng vô ý lọt ra ngoài, khiến cậu cảm thấy rất kỳ quái, chỉ có thể cắn môi ngậm chặt miệng.
“Anh thích nghe tiếng của em.”
“Khỉ, anh a, tự kêu đi! A, chậm!” Bố Tranh lắc đầu, tóc cọ trên chăn cọ đến rối tung, hàm dưới nâng lên, “Khỉ, anh a… Anh chờ đấy! A ha chờ cậu đây, ưm ư… ” Cậu nói đứt quãng, xen lẫn tiếng rên rỉ, vốn lời nói tức giận cũng trở nên yếu ớt.
“Anh chờ.” Triệu Tư Đằng đưa tay sờ sờ mặt cậu, lại đến nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng cậu, một lát sau hướng lên trước thăm dò, miết điểm nổi trước ngực cậu qua lại xoa nắn.
“Đừng! Ha ư… đau, không muốn, chậm a… ” Bố Tranh đã không biết mình muốn nói cái gì, không đầu không đuôi, chỉ biết khoái cảm từng đợt từng đợt cắn nuốt mình. Trước ngực bị anh ta miết đến kỳ quái không nói nên lời, lắc người muốn tránh né, nhưng căn bản trốn không thoát.
“Ưm… ” Đầu óc Bố Tranh trống rỗng, toàn thân nóng như muốn thiêu cháy, mùa đông mà lại ra một thân mồ hôi, sau khi chìm ngập trong khoái cảm dường như bị thoát lực, nhẹ nhắm mắt lại, miệng mở rộng hô hấp lấy.
Đợi Bố Tranh từ từ hồi hồn lại trên mặt đã giống đèn giao thông, xanh đỏ đỏ rồi lại xanh, trong quần nhơ nhớp khó chịu, toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, bộ dáng có chút chật vật.
“Thoải mái không?”
“Anh… ” Bố Tranh tức giận trợn mắt nhìn, đối phương ngược lại cười đến vô cùng xán lạn, khiến cậu càng bốc hỏa, dứt khoát dùng lực phần eo, đẩy Triệu Tư Đằng lên, sau đó xoay người đè anh ta lại, ngồi ngang trên đùi anh ta, cắn răng một cái, thẳng thắn kéo quần anh ta xuống, “Khỉ, ai không biết chứ!”
Triệu Tư Đằng không phản kháng, ung dung trải thẳng hai tay, cổ họng còn phát ra một trận cười nhỏ, xem ra vô cùng thích thú. Bố Tranh không có thời gian nhìn mặt anh ta, cắn răng đưa tay nắm chặt hạ thân anh ta, thứ trong tay nóng bỏng cương cứng, không kềm được đờ ra một chút.
Hô hấp của Triệu Tư Đằng nặng nề hơn rất nhiều, vươn tay đè gáy Bố Tranh, kéo người xuống hôn lên môi em ấy, vói đầu lưỡi vào qua lại khuấy động, cảm giác được em ấy muốn né tránh, không thuận không theo móc lên, điên cuồng đuổi theo.
Bố Tranh bị anh ta hôn đến hít thở không thông, muốn thẳng người lên chấm dứt nụ hôn này, nhưng sau gáy bị giữ lấy không cho phép cậu lùi bước, đành phải đáp lại đối phương.
Tay Bố Tranh theo bản năng tăng thêm vài phần khí lực, Triệu Tư Đằng bên tai càng thêm nặng nề thở dốc, hôn cũng càng thêm điên cuồng, gặm cắn mút bờ môi cậu, khiến cậu hơi đau, nhưng cũng khiến lưng cậu tê rần.
“Bé cưng rất nhiệt tình, nhanh hơn chút nữa, ngoan.” Triệu Tư Đằng kết thúc nụ hôn, tay vuốt ve sau gáy cậu, trán dính trán.
“Khỉ! Cút, ai là bé cưng anh.” Bố Tranh hung tợn nói, bị anh ta kêu mà toàn thân run rẩy, quá buồn nôn.
“Vậy kêu thế nào? Bố Bố.” Triệu Tư Đằng đưa tay theo ngang hông cậu mò lên, vừa cười vừa nói, “Ưm, kỹ thuật của Bố Bố không tệ, rất thoải mái, có phải thường xuyên hợp tác với tay phải?”
“Khỉ, anh tốt nhất đừng mở miệng, bằng không tôi nhịn không được tay thêm sức bóp đứt thứ đồ chơi của anh là vô cùng có khả năng đấy.” Đầu Bố Tranh đầy hắc tuyến, tay trái che miệng anh ta, tên này quá vô sỉ.
Triệu Tư Đằng không nói nữa, chỉ có điều Bố Tranh liền cảm thấy trong lòng bàn tay đột nhiên ngứa ngứa, phản xạ rụt lại, người nọ dám đưa lưỡi liếm lòng bàn tay cậu. Sau đó còn không đợi cậu xù lông, cái tay không thành thật trên lưng đã quanh quẩn ở ngực cậu, ngón cái ngón trỏ nắm lấy điểm nhô ra trước ngực cậu nặng nhẹ xoa nắn.
Cổ họng Bố Tranh phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, cảm giác kỳ quái không nói nên lời, thắt lưng mềm nhũn, may mà phản ứng nhanh đưa tay chống trên giường…
…
“Bố Bố anh không mang laptop làm sao bây giờ?”
“… ”
“Chỉ có thể nhìn em chơi.”
“… ”
“Nếu không chúng ta ra ngoài dạo đi?”
“… ”
“Sắp 5 giờ rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
“… ”
“Nghe nói nơi này có một món ăn bình dân gọi là gì ấy nhỉ.”
“… ”
Sự thật chứng minh, chọc Bố Tranh xù lông thì không có bánh ăn, kết quả chính là một người chạy đến WC cùng tay phải gia tăng tình cảm. Sau đó Triệu Tư Đằng ở bên cạnh Bố Tranh xoay cả buổi chiều, nói cả buổi chiều, có điều người không phản ứng.
Bố Bố không cùng hội trưởng đi hằng ngày sao
người đều cùng hằng ngày sao?
ngày không…
hàm, điều này đại biểu cái gì đây, chẳng lẽ là cãi nhau trong truyền thuyết
đưa đồ cho lão N, thế mà lại không có người ở nhà
kia bốc hơi khỏi nhân gian rồi sao
vụng, sau đó tiểu Bố Bố tức giận, vậy nên liền mắt hai mí
hàng công hội
trước mặt tiểu Bố Bố anh nói xấu hội trưởng đại nhân
sao…
“Triệu Tư Đằng anh là cái tên ngu ngốc!” Bố Tranh vào bếp rửa ly trở lại đã thấy Triệu Tư Đằng ngồi trước máy tính mình gõ chữ. Trong lòng một cỗ dự cảm chẳng lành xông ra, thò đầu liền thấy tên kia dùng acc cậu nói chuyện trong công hội…
Sau đó phía dưới chính là vô số suy đoán của mọi người…
cậu trước thứ ba phải giao bản thảo!
Đóm em thu nhặt anh đi, anh cũng tới tìm em nhé, bằng không ở đây quá nguy hiểm
Bố đáng yêu của chúng ta!
thụ đại chiến…
“Khỉ Triệu Tư Đằng anh mau buông tay!” Bố Tranh vừa cướp được bàn phím đã bị Triệu Tư Đằng chặn ôm ngang lên từ sau, sợ nhảy dựng, run tay phát ra đều là chữ số lung tung,
Triệu Tư Đằng xoay người em ấy đặt lên ghế sô pha, nhanh chóng trấn an con mèo nhỏ đang xù lông, thái độ thành khẩn nói: “Bố Bố anh sai rồi, chúng ta đừng chơi game nữa, ra ngoài ăn cơm đi, buổi trưa không ăn gì, giờ đã sắp đói chết.”