Nước ấm nấu Bố Bố
Bố Bố bị Never hành hạ cả đêm, đang không biết anh ta bị cái gì kích thích, bình thường vô cảm ít lời chết được, hôm nay vừa mở miệng liền là ‘vợ’ a, ‘ghen’ a… , khiến Bố Tranh da mặt dầy như vậy cũng có phần chống đỡ không được.
Cuối cùng lúc cậu phải logout, hai người theo lệ thường tới Đấu Trường phóng pháo hoa, lần này Never không kéo cậu lên trên tháp cao, đứng giữa đấu trường, người đến người đi phóng một tổ 12 cái pháo hoa giá trên trời. Bố Tranh nhất thời gan đau gần chết, thương nhân trong thành vì kiếm tiền, xa xỉ phẩm giá đắc trên trời đương nhiên không phải ít, thường là trang phục mốt a pháo hoa… , Never phóng pháo hoa giá trên trời trước giờ đều khiến người chơi chùn bước, phóng một cái trên thế giới sẽ thông báo. Mà Never phóng liền 12 cái…
Bố Tranh logout, Never còn đứng ở Đấu Trường ngây người hai ba phút, cuối cùng cũng không out, chạy đến khu buôn bán xem đồ.
[Mật] [Phong Hoa Tuyết Nguyệt] nói với bạn: Cậu đốt tiền à
[Mật] [Phong Hoa Tuyết Nguyệt] nói với bạn: 凸, cậu còn dám nói không thực thích Bố Bố
[Mật] [Phong Hoa Tuyết Nguyệt] nói với bạn: Phiền nhất là mấy tên như cậu quấn lấy người khác còn một miệng bảo không có gì, cặn bã
cậu?
[Mật] [Phong Hoa Tuyết Nguyệt] nói với bạn: 凸, tớ out đi ngủ
Never chỉ trả lời một câu đã nhéo trúng chỗ đau của Phong Hoa Tuyết Nguyệt, logout xám xịt. Never ở khu buôn bán chọn một bộ quần áo, sau đó cũng logout.
Bố Tranh đã thi xong, liền buông thả, hôm sau cũng không phải đến trường, tắt di động không cần để báo thức, một giấc thẳng đến tự nhiên tỉnh, thoáng cái ngủ đến gần mười một giờ. Sau khi thức dậy cảm thấy ngủ quá nhiều, đầu óc mơ màng.
Thứ bảy như thường có công hội chiến, vậy nên cứ mỗi thứ bảy quầy hàng bán thuốc giá đều tăng mạnh. Khi Bố Tranh thức dậy log game còn chưa có ai online, tất cả mọi người đều là cú đêm, cậu đành phải di dạo ở khu buôn bán và quầy hàng trong Chủ Thành, mua một ít thuốc buổi tối dùng.
Qua thời điểm cơm trưa, người trong công hội mới nhiều lên một ít, dựa theo cách nói của Bố Tranh, chắc chắn là đều bị đói tỉnh xuống giường kiếm ăn, nếu không cũng sẽ không rời giường.
nhiệm vụ cấp 90 không
Bố Tranh nhìn thấy dòng nói chuyện phiếm của Hạnh phúc, ở nơi nào, thật sự kinh ngạc nhảy dựng, hôm qua mới không mấy cấp, hôm nay đã đi bản sao qua cấp 90? Vì không thêm bạn tốt nên không nhìn được cấp bậc của cô ta, đành phải đi hệ thống sư đồ nhìn xem, quả nhiên phía dưới tên Hạnh phúc, ở nơi nào viết cung tiễn thủ cấp 89.
89 lên 90 sẽ phải làm nhiệm vụ thăng cấp nhé
Em một mình không qua được
Bố Tranh bị cô ta điểm tên, cũng không thể nói không mang, bản thân không có chuyện gì phải làm, nhận đội ngũ Hạnh phúc, ở nơi nào phát qua. Sau đó theo trạm dịch chuyển đến chỗ bản sao 90, đợi cậu đến, Hạnh phúc, ở nơi nào đã đứng ở cửa phó bản.
Bố Bố không nói chuyện, Hạnh phúc, ở nơi nào cũng không nói gì, hai người trực tiếp đi vào. Bố Tranh còn tưởng rằng tiểu cung tiễn thủ này là người mới, nhưng sự thật chứng minh một điểm cũng không giống người mới. Nếu một ngày tăng tới max cấp, cũng không phải tùy tùy tiện tiện một người rành rỏi có thể làm được. Sau khi vào bản sao, Bố Tranh càng phát hiện được điểm này, Hạnh phúc, ở nơi nào đi theo sau cậu, nên giữ khoảng cách bao nhiêu nên né tránh làm sao đều không sai sót chút nào.
Lúc trước Bố Bố là vì chỉnh Never nên luôn cố ý quấy rối, lúc hạ bản sao nhấn loạn phím, hướng trong đống quái xông tới vân vân. Có điều nói thật, mấy bản sao này đều là rất sớm đã qua, cậu cũng không phải chuyên gia luyện acc nhỏ, rất nhiều chỗ không nhớ rõ, có rất nhiều nơi đi nhầm không phải cậu cố ý.
Bản sao qua cấp 90 thực sự trôi qua rất thuận lợi, Bố Bố đẩy ngã Boss tổng cộng không dùng đến 20 phút.
[Mật] [Never] nói với bạn: Em đang ở trong đội?
Bố Tranh còn chưa kịp lui đội đã nhận được mật tán gẫu của Never.
[Mật] [Never] nói với bạn: Xong chưa?
[Mật] [Never] nói với bạn: Xong rồi ra đi hằng ngày
[Mật] [Never] nói với bạn: Vợ đến hằng ngày đi
Bố Tranh sau khi theo Never đi hằng ngày lại đến hạ bản sao gom trang bị, cấp 90 đã lâu, gom một bộ quần áo mới được lẻ lẻ mấy món, mỗi lần cậu đi cùng xác suất rớt ra đồ cung tiễn thủ đều rất nhỏ.
Cày 5 lần bản sao, Bố Tranh một lần cũng không chết, có điều hôm nay một món trang bị cũng không sờ đến. Đã sắp tới thời điểm mọi người đi kiếm ăn buổi tối, chờ lát nữa công hội chiến, vốn Bố Tranh cũng muốn đi, nhưng Never đột nhiên phát qua giao dịch, mở lên thì thấy nhét đầy ô đều là trang bị, vừa lúc có thể cùng mấy thứ trên người thành trọn bộ.
Bố Tranh choáng váng, mặc dù cậu biết trong khu buôn bán có bán, nhưng rớt tỉ lệ rất nhỏ, đương nhiên đắt đến hộc máu, một bộ 10 món, cậu cả một nửa cũng chưa gom được, phần còn lại tất cả đều mua ở khu buôn bán, cho dù bán cậu cũng không có nhiều tiền như vậy a.
Bố Tranh không nhận đống trang bị kia, đánh xong chữ đi làm đồ ăn, lần trước Never đã cho cậu một bộ trang bị, mặc dù còn lâu mới bằng bộ này, nhưng cũng là dùng tiền, mà bộ trang bị này thật sự cậu không trả nổi.
Bố Tranh ngậm đũa, đột nhiên nghĩ đến Never sẽ không phải thích mình chứ? Bằng không tại sao lại cho mình đồ đắt như vậy, đêm qua còn đốt rất nhiều tiền. Suy nghĩ bất ngờ xuất hiện hại cậu nghẹn mì, vội vàng hớp một ngụm nước lớn, sau đó lại bị sặc nước…
Nhưng Never nói bản thân thích nam… nhưng mà mình là nam a! Bố Tranh lau lau mặt, cảm thấy mình thật sự tự kỷ, Never căn bản không biết cậu là nam, hơn nữa căn bản chưa nói qua có thích gì gì hay không.
Đợi Bố Tranh ăn xong, quay lại game thì phát hiện Never dám dùng bưu kiện gửi bộ trang bị kia cho Bố Bố! Điều khiển Bố Bố chạy đến cạnh hòm thư, nghĩ gửi trả lại cho anh ta, ai ngờ hệ thống hiển thị đối phương từ chối tất cả bưu kiện người chơi!
buôn bán bán lại đi
Bố Tranh một hơi phát qua N cái mật tán gẫu, có điều không ai trả lời…
biểu diễn~ không đến hối hận nha
thần phân liệt sao
cộng khổ, dù sao lát nữa hội trưởng cũng lên YY, sắp công hội chiến rồi
Lúc Bố Tranh lên YY Thiên sứ còn đang tàn phá lỗ tai của mọi người, nói thực thật sự đúng là có chút lạc điệu, nhưng chính mình hát cũng không hay nên sẽ không chê bai người khác.
Bố Bố: =-= Em tới đây
“Bố Bố tới rồi!”
“Thiên sứ hát bài nữa đi, để Bố Bố nghe! Em ấy còn chưa nghe toàn bài đâu!”
“Hai~ sư tỷ chị đến rồi.”
Bố Tranh vừa định đánh chữ cùng mọi người ồn ào, đột nhiên nghe đến một giọng nói, ngón tay liền cứng ngắt, thiếu chút nữa phát ra một chuỗi vô nghĩa. Cậu sửng sốt mấy giây, mới nãy đèn bên cạnh tên Hạnh phúc, ở nơi nào sáng lên, hơn nữa còn gọi cậu sư tỷ nhất định là Hạnh phúc, ở nơi nào không thể nghi ngờ.
Bố Tranh và Hạnh phúc, ở nơi nào không quen, nhưng Bố Tranh cảm thấy giọng nói này thật sự quá quen thuộc —— Tuyết Nhi Bảo Bối.
Bố Bố: Chào em
Lúc trước Bố Tranh với Tuyết Nhi Bảo Bối có trò chuyện qua, hơn nữa số lần không ít, cơ bản lúc hạ bản sao hai người đều mở voice, vậy nên giọng nói rất quen thuộc. Lần trước Tiện Thần lầm Phiêu thệ mân côi hoa thành Tuyết Nhi Bảo Bối, khiến cậu nghi thần ngờ quỷ hồi lâu, hiện tại nghe được giọng nói này cậu còn chưa dám xác nhận, nửa ngày ậm ờ đáp một câu.
“Sư tỷ sao chị không nói chuyện?”
“Sư nương em không có mic nha~” Bố Tranh chưa đánh xong chữ, Đẹp thay một đóa hoa lài lập tức tiếp lời.
Bố Tranh lại ngây ngốc một hồi, tuy headphones của mình chất lượng không tốt lắm, thuộc loại hàng vỉa hè, nhưng giọng của Đẹp thay một đóa hoa lài với hiện thực thật sự rất khác.
Bố Bố: =口= Ách, anh bị cảm sao
“Phụt —— Đù, nước vào… ”
Bố Tranh đánh xong chữ im lặng chừng mười giây, rất nhanh chợt nghe ‘Phụt’ một tiếng, tiếp theo là âm thanh lau bàn phím đập bàn phím.
Đẹp thay một đóa hoa lài: Tiểu Đom Đóm em hư nha, người ta bị cảm thôi mà, em phun cái gì mà phun
Đẹp thay một đóa hoa lài: Bàn phím chắc dính nước rồi hả
~Vũ Điệu Đom Đóm: “Em gái anh! Cảm thì câm miệng!”
Đẹp thay một đóa hoa lài: Người ta là đang đánh chữ không có nói chuyện nha
Gặp trở ngại mới dùng sức: “Này này hai người đủ rồi a, chat sếch cũng phải có giới hạn! Bọn tớ lại phun máu mũi a, công khai tán tỉnh a, xem bọn tớ không tồn tại!”
Mi cái tên tiểu yêu tinh: “Tớ không tồn tại, mời tiếp tục!”
Bố Bố: Never !!
Đẹp thay một đóa hoa lài: Ô ô~ đến rồi
Đẹp thay một đóa hoa lài: Tiểu Bố Bố, trong mắt của em chỉ có hội trưởng đại nhân~ là người đầu tiên phát hiện nha
Bố Bố: = =
Đẹp thay một đóa hoa lài: Hội trưởng đại nhân tớ hôm nay bị cảm không thể nói chuyện, tin tưởng năng lực đọc hiểu của hội trưởng đại nhân thập phần cao siêu, cậu hiểu tớ mà
Never: “Hôm nay đều sớm vậy.”
Bố Bố: Anh lấy trang bị lại đi
Never: “Là mua cho em, mặc vào tiến đội, nên đi tập hợp.”
Bố Bố: = = Không cần, không có tiền trả
Never: “Không cần trả, ngoan.”
Gặp trở ngại mới dùng sức: Em quá nhỏ không ai thấy em sao! Gặp quỷ, hội trưởng đại nhân bị phân thân, dịu dàng như vậy là ở đâu ra a
Mi cái tên tiểu yêu tinh: = = Điều thần bí của thế giới
Thiên sứ gãy cánh: 2012 quả nhiên đã đến
Đẹp thay một đóa hoa lài: Mấy bạn quấy rầy người ta tâm tình kìa
Bố Bố: = =
Gặp trở ngại mới dùng sức: Oh no no, nhanh trốn thôi
Hạnh phúc, ở nơi nào: “Là trang bị gì vậy a, rất mắc sao, rất mắc còn không chịu cầm lấy. Sư phụ a, anh chưa từng tặng em trang bị đâu, chỉ biết tặng sư tỷ, anh bất công.”
Bố Tranh nghe giọng của Hạnh phúc, ở nơi nào mới nhớ tới Never vừa lên cậu đã quên mất cô ta, cần phải nghĩ biện pháp dụ cô ta nói mới đúng.
Never: “Không phải tặng đồ đề, là tặng vợ.”
Bố Tranh đang nghiêm túc tự hỏi làm thế nào mới có thể thực uyển chuyển hỏi Hạnh phúc, ở nơi nào nói, chợt nghe giọng nói trầm thấp mang theo từ tính của Never, khoảng khắc nghiêm túc bị phá vỡ…
Gặp trở ngại mới dùng sức: “Mẹ ơi, lại một đôi làm trò ân ái. Rõ ràng hôm nay là công hội chiến, mấy anh chị tính lóa mù mắt chó mọi người sao.”
Đẹp thay một đóa hoa lài: Ý kiến hay
Bố Bố: = =
Never thỉnh thoảng trong game sẽ gọi cậu như vậy, Bố Tranh cũng không biết phản đối thế nào, dù sao không có nói với anh ta cậu không phải nữ, hơn nữa trong game kết hôn rồi gọi vậy cũng bình thường. Nhưng lúc bình thường cậu đã có chút không được tự nhiên, đừng nói chi hiện tại chính tai nghe được, vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy rất… kỳ diệu…
“Bố Bố thẹn thùng.”
Sau khi Vũ Điệu Đom Đóm rất bình tĩnh chõ mỏm vào Bố Tranh liền cảm thấy mình đỏ mặt, chửi thầm một tiếng. Mình đây quả thực là tự gây nghiệt không thể sống, lúc trước làm cái nhân yêu chỉnh Never, ngược lại chính mình bị chỉnh vô số lần, bây giờ còn bị kêu vợ…
Trong headphones truyền đến tiếng cười khẽ của Never, “Nếu không vậy đi, Bố Bố nếu muốn trả vậy mỗi ngày gọi chồng một lần, thế nào?”
Gọi em gái anh…
Bố Tranh thật muốn hiện tại rút dây mạng ra, cứ làm như đột nhiên cúp điện cho rồi…
Bố Bố: Anh vẫn nên lấy trang bị về đi…
Mi cái tên tiểu yêu tinh: “Ô hú hú, Bố Bố chị ủng hộ cưng, đừng thỏa hiệp! Giết chết lòng kiêu ngạo của hội trưởng!”
Never: “Sau công hội chiến quấy rối thu dọn kho hàng.”
Mi cái tên tiểu yêu tinh: Em sai rồi, em không online, em rớt mạng
Never: “Như vậy được không? Ít nhất lúc anh gọi em trả lời một tiếng, thế nào? Vợ.”
Bố Bố:…
Bố Bố: Ừ…
Đẹp thay một đóa hoa lài: Giơ tay, xin được lên tiếng
Đẹp thay một đóa hoa lài: Đây là đang dạy chúng ta làm cách nào dùng nước ấm nấu ếch (*) sao!
Bố Bố: Em gái anh, anh mới là ếch
——————————————————————————————-
(*) Câu này dựa trên một thí nghiệm tại trường đại học Cornell ở Mỹ, một nhà khoa học đã làm ‘thí nghiệm nấu ếch’. Nhà khoa học rót nước sôi nhập đầu ếch, ếch vì không chịu được đột ngột bị nhiệt độ cao kích thích mà nhảy ra khỏi nước sôi chạy trốn. Sau đó nhà khoa học trước tiên để ếch vào nước lạnh rồi đun nóng, kết quả không giống lúc trước. Ếch bởi vì lúc đầu nước ấm dễ chịu mà tự đắc thản nhiên ngồi trong nước. Đến khi ếch phát hiện nhiệt độ cao không chịu được thì đã lực bất tòng tâm, bất tri bất giác bị nấu chết trong nước.
Tóm lại ý là từ từ thay đổi thói quen thích ứng với môi trường mà mất đi cảnh giác gây tai họa. Có thể hiểu là từ từ rồi cái gì cũng nhừ :”>.