Gặp mặt
Hôm nay Bố Tranh có một môn thi chung, khảo sát môn, tuy là đề mở nhưng cũng không dễ, trong phòng học soạt soạt tiếng lật sách, chép chép suốt 90 phút, một khắc cũng không dừng lại.
Đại học TQ, với những môn chuyên ngành thì gọi là thi, với những môn phụ khác thì là khảo sát, thường khảo sát đều là đề mở.
Khi Bố Tranh cầm sách đi ra mới phát hiện một thân đầy mồ hôi, bị gió thổi qua rất lạnh, không nén nổi rùng mình một cái. Ngón tay phải cầm bút có chút run lên, cúi đầu đưa tay xoa xoa, đột nhiên trước mắt một mảnh bóng đen, lúc này mới chú ý tới phía trước có người, thiếu chút nữa đụng trúng.
“Bố Tranh?”
Cậu ngẩng đầu nhìn, không để ý muốn rời đi. Bị người nọ đột nhiên gọi một tiếng, ngây ngốc chốc lát, nhất thời không kịp phản ứng. Nhưng lập tức nhớ tới Phiêu thệ mân côi hoa nói đến đây công tác, mình không hỏi cụ thể khi nào tới.
“… Là tôi.” Hai mắt Bố Tranh đều mở to, người trước mặt này chắc khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, ăn mặc vô cùng tùy ý, áo khoác màu đen, phía dưới quần jeans, có điều khiến người ta cảm thấy có chút chút nghiêm túc. Khóe mắt cậu co giật, đây là Phiêu thệ mân côi hoa ?! Tại sao tuyệt không giống với cảm giác trên game a? Quả nhiên là mạng gì đó…
“Anh gọi là Triệu Tư Đằng.” Người con trai mang theo một túi giấy, từng bước tiến đến đưa cho Bố Tranh. Bố Tranh có chút căng thẳng, tay chân cứng ngắt nhận lấy, dù sao cậu cũng chưa bao giờ gặp qua bạn net, đây là lần đầu tiên.
Người con trai đứng trước mặc Bố Tranh không phải Never thì còn có thể là ai. Anh chỉ nói tên, cũng không nói mình không phải Phiêu thệ mân côi hoa. Bố Tranh cúi đầu nhìn, trong túi đều đầy sách của Demon, dĩ nhiên là xem anh = Phiêu thệ mân côi hoa, dù sao không ai nói với cậu ấy lần này Never tới.
Bố Tranh nhìn túi giấy trong tay mắt tỏa sáng, thiện cảm đối với Triệu Tư Đằng tăng mạnh, “Bắt anh đưa tới đây thật ngại, em mời anh ăn cơm trưa? Bên cạnh có một quán ăn nhỏ, mùi vị không tệ.”
Triệu Tư Đằng vừa muốn nói chuyện, di động vang lên, nhíu nhíu mày, nói câu “Chờ một chút” xoay người bước mấy bước nghe điện thoại.
Anh vừa nhấn nút trả lời, đầu bên kia liền bắt đầu vặn high-decibel nói: “Triệu Tư Đằng, cậu chạy đi gặp Bố Bố? Bản thảo của cậu đâu, chưa viết xong đã bỏ chạy, đã cho cậu kéo một tuần. Còn nữa a, cậu một vừa hai phải với tớ thôi có nghe không, sớm biết thế không thèm nghe cậu nói. Ách… Bố Bố trông như thế nào? Thế nào thế nào!”
Triệu Tư Đằng cười cười, “Bản thảo tớ viết xong rồi, chắc một hai ngày có thể chỉnh sửa xong giao cho cậu. Còn Bố Bố… ” Anh vừa nói vừa quay đầu nhìn Bố Tranh, người nọ cầm túi giấy lớn lấy ra một quyển sách đang nhìn, xem qua mặt bìa lại lật từng trang từng trang, cẩn cẩn dực dực.
Vóc người Bố Tranh không tính thấp, khoảng 175, hình dáng vậy không có gì để nói, nhưng nhất định là một lời ‘đáng yêu’ bình thường chạm không đến biên giới.
“Được rồi. Tớ cúp, bọn tớ đi ăn.”
“Khỉ, cậu nói như không nói!”
Giọng nói trong điện thoại rất lớn, Bố Tranh hầu như có thể nghe được đầu bên kia kêu tên Triệu Tư Đằng, nhưng sau đó thì nghe không rõ lắm. Cậu cũng không có sở thích nghe lén, vẫn còn cảm thấy hứng thú với quyển sách trên tay. Đột nhiên cảm giác được Triệu Tư Đằng như đang nhìn mình, ngẩng đầu cười cười rồi tiếp tục đọc sách.
“Có thể đi rồi.”
“A, được. Ngay phía trước, không xa, rẽ vào chỗ ngoặt kia là tới.”
Bố Tranh mới đầu có chút căng thẳng, có điều dựa theo tính cách ‘vô tâm vô phế’ của cậu, rất nhanh đã đem căng thẳng ném đến sau đầu. Vì mới đầu tháng nên ví thật sự rất dày, lại nhìn thấy một đống sách của Demon, vui vẻ cực độ, liền quyết định phóng khoáng một phen, gọi một bàn đồ ăn. Sau đó trong ngực lặng lẽ tính toán tiền cơm nước hai tuần lễ đã bay đi…
Triệu Tư Đằng nhìn qua có phần không tùy tiện nói cười, nhưng ở chung một hồi khiến Bố Tranh cảm thấy thật ra tính tình cũng không tệ lắm.
“Cuối tháng Demon có buổi giao lưu, em có thời gian không?”
“Tất nhiên!” Bố Tranh nhanh chóng gật đầu, “Mấy hôm nay trường bắt đầu kiểm tra cuối kỳ, vừa lúc đến kì nghỉ, thời gian dư giả.”
Hai người ăn cơm hết nửa giờ, Bố Tranh tiêu diệt một phần lớn, căng tròn sắp nằm ngửa. Lúc này mới nhớ tới hỏi Triệu Tư Đằng có đặt phòng chưa, đối phương rất thành thực nói chưa đặt.
Thế là Bố Tranh mang người về tổ nhỏ của mình, mặc dù là nhà một phòng ngủ một phòng khách, nhưng không có đồ gia dụng nên có vẻ rất rộng rãi, trong phòng khách còn có một sofa kiểu cũ, có thể mở ra làm một giường đơn. Triệu Tư Đằng đương nhiên là rất vui vẻ mà đi theo.
Triệu Tư Đằng có mang theo laptop, Bố Tranh kéo một dây mạng qua cho anh ta, hai người đặt máy tính mặt đối mặt, như vậy vừa vặn không ai thấy ai.
Bố Tranh log game, rất hưng phấn muốn tìm Never nói tiếng cảm ơn, có điều đối phương không online, đành phải gửi bưu kiện, nói sách đã nhận được, rất rất thích.
Lúc Triệu Tư Đằng login liền nhận được bưu kiện Bố Bố gửi qua, thấp giọng cười cười, may mà màn hình che đi, Bố Tranh không nhìn tới. Tiếp theo mở khung bạn tốt, thấy Đẹp thay một đóa hoa lài đang online, lập tức phát qua cái tin.
hôm nay cậu đừng login
[Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: Cái gì !?
[Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: Ông chủ đại nhân ông quá độc ác! Con đây chơi acc nào a
[Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: Qua sông đoạn cầu dỡ hàng giết lừa a, người tốt không chốn đi
cậu có thể chỉnh sửa xong bản thảo, cậu không có thời gian chơi game
[Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: Tâm địa thật độc ác, cậu nhớ đấy QAQ Tớ đi kêu Tiểu Đom Đóm kéo acc nhỏ của tớ
Cuối cùng Đẹp thay một đóa hoa lài vẫn ngoan ngoan nộp tài khoản ra, sau đó im lặng cùng Vũ Điệu Đom Đóm nói một tiếng, lại im lặng logout.
Bố Tranh thấy Never login, mật nửa ngày không trả lời, cũng không biết anh ta đang làm gì. Đơn giản trước hết đi sắp xếp lại hành trang, bán bán rác rưởi.
[Mật] [Never] nói với bạn: Đến đây
[Mật] [Never] nói với bạn: Đi hằng ngày trước?
Bố Tranh trả lời rồi tiến đội ngũ, thò đầu hỏi Triệu Tư Đằng, “Em với Never đi hằng ngày, anh đi không? Thêm Vũ Điệu Đom Đóm nữa?”
“Đi, thêm đội anh, Vũ Điệu Đom Đóm thì khỏi, cậu ấy đi kéo acc nhỏ.”
…
quấy rối bọn họ