Chương 18: Chương 18

Thăng cấp-ing

~Phiêu thê mân côi hoa giải quyết một đống tiểu quái phía dưới, vòng một vòng lớn mới chạy trở về.

Never ra lệnh một tiếng, nữ triệu hoán sư lập tức liền đổi tinh linh thành loại hình công kích, sau đó điều khiển quái đi. Đập tiểu Boss đối với hai acc lợi hại max cấp mà nói thật sự là quá dễ dàng, trong nháy mắt thì đã xong…

a~ vô nhân tính

~Trong đội rất nhanh chỉ còn lại hai người Bố Bố và Never, Never lên thú cưỡi kéo cậu về khu buôn bán ở Chủ Thành mua vài thứ.

Bố Tranh giao dịch qua, thì thấy một đống cuộn giấy, một lô một lốc đều là đạo cụ gấp đôi kinh nghiệm cùng tự động nhắt đồ.

Bố Tranh xoa tay, tới nơi liền theo Never cùng đánh quái, mặc dù cấp tương đối thấp công kích không lớn, nhưng nói thế nào cũng lợi hại hơn người mới chơi.

Bố Bố là một tiểu cung tiễn thủ, Bố Tranh thao tác không thuận tay. Lúc mới đầu còn nghĩ mình có thể đứng từ xa tấn công, nhưng cứ liên tục Nộ Tiễn vào đám quái, sau đó một nửa kỹ năng viễn công không thể sử dụng. Vì vậy liền bắt đầu luống cuống tay chân nhấn kỹ năng tấn công, cuối cùng rõ ràng vung trường cung trong tay đập quái…

Khóe miệng Bố Tranh co rút, cậu bị Never hoàn toàn kinh thường… Cái loại chiến sĩ chức nghiệp máu dầy ngu ngốc cậu mới không thèm chọn!

Never cấp cậu một phát tăng máu, tiếp theo lại quăng qua một cái liên tục hồi máu, đảm bảo Bố Bố “dũng mãnh như thần” sẽ không bị tiểu quái gặm chết.

Kỳ thật Bố Bố cũng rất buồn bực, cậu thường xuyên nhấn sai phím, thói quen khi cầm kỵ sĩ, thế cho nên lúc bị một đám tiểu quái vây đánh, sẽ còn ‘phốc phốc’ bắn ra vũ tiễn viễn công, tiểu quái ở ngoài phía xa hai mươi thước bị đánh trúng lại vây quanh bù la bù lu…

Lại bị khinh thường…

Bố Bố đi theo Never liên tục đánh quái đến hơn bảy giờ tối, lúc này mới tạm thời quyết định nghỉ ngơi một chút, trở về Chủ Thành rồi mỗi người tự đi kiếm đồ ăn.

Đợi lúc Bố Tranh quay lại, thuận tay mở khung bạn tốt, nhất thời hóa đá…

[Mật] [Vũ Điệu Đom Đóm] nói với bạn: Đúng a, các cậu thật chậm.

[Mật] [Vũ Điệu Đom Đóm] nói với bạn: Ông anh kia đánh quái rất giỏi, các cậu qua đây cùng đánh đi

tớ quá trước.

tiếng

[Mật] [Vũ Điệu Đom Đóm] nói với bạn: Ừ, được

rồi, lâu như vậy =.=

[Mật] [Vũ Điệu Đom Đóm] nói với bạn: Tớ đang ăn cơm…

Bố Bố để lại một chữ cho Never, sau đó rất không phúc hậu liền vào đội của Vũ Điệu Đom Đóm, bay thẳng đến điểm thăng cấp chực kinh nghiệm.

Lại nói trang bị của Phiêu thệ mân côi hoa căn bản không so được với Never, có điều trang bị này đánh tiểu quái dù sao cũng là một nhát miễu sát, không có gì khác nhau. Mà Never là một tế tự, quần công có một hai cái, triệu hoán sư lại khác, có thể một lần triệu hồi bốn tinh linh, cùng một ít tiểu u linh [âm hồn người chết], mặc dù lực công kích cũng không phải mạnh lắm, nhưng đối phó với quái cấp bậc thấp là dư dả.

Bố Bố vừa qua đã thấy bên cạnh bùm bùm kỹ năng, sáng chói đến hoa mắt. Sau mấy giây thoáng cái liền yên tĩnh, tiểu quái xung quanh được dọn dẹp sạch sẽ.

ha ha

(*) Tương tự như đào mỏ, nhưng hiện tại dùng nhiều để chỉ việc tranh giành, đoạt bạn bè, người yêu. Ở đây là nghĩa sau.

Bố Bố !! Không nên gọi anh là anh Hoa Hoa !!

hoa sứ giả (*) của ông chủ mà

(*)Hoa ở đây chỉ người con gái, ‘hộ hoa sứ giả’ tức chỉ việc bảo hộ người con gái.

Bốn người trên bản đồ càn qua quét lại, mang tiểu quái giết một lần một lần rồi lại một lần. Đến 10 giờ, Bố Bố cùng Vũ Điệu Đom Đóm thành công lên tới 70 và 65.

bọn họ đến chết