Chương 63: Bán con mồi

Đến trấn trên, Lý thị và Điền thẩm đi bán vải thêu, một mình Thẩm Dịch Giai đánh xe ngựa đến tửu lâu mà An Đông từng nhắc tới, Phúc Mãn Lâu.

Xe ngựa vừa mới dừng lại, một tiểu nhị đã nhiệt tình ra đón. Người có thể dùng được xe ngựa, cho dù không phải đại phú đại quý cũng có thể ăn được cơm.

"Khách quan, xe này giao cho ta, mời ngài vào trong."

Thẩm Dịch Giai tránh khỏi tay tiểu nhị muốn tiếp cương ngựa, đi thẳng vào vấn đề: "Ta tới bán con mồi. Tửu lâu của các ngươi có nhận hay không."

Tiểu nhị: Những người đi xe ngựa cũng không nhất thiết tới đây để ăn cơm.

Tiểu nhị không vì chuyện này mà biến sắc, lúng túng gãi đầu: "Aizz, nhận nhận nhận, ngài chờ một chút, ta đi gọi chưởng quầy của chúng ta tới."

Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị kia đã dẫn một nam tử trung niên bụng phệ đi ra.

"Tiểu nương tử, là ngươi có con mồi muốn bán sao?" Không nghĩ tới là một tiểu cô nương đáng yêu kiều mỵ, trong mắt chưởng quầy rõ ràng hiện lên sự kinh ngạc.

Thẩm Dịch Giai gật đầu, vén màn xe lên cho hắn xem, mặt không chút thay đổi nói: "Năm con thỏ, ba con gà rừng, còn có một con hươu bào. Có thu không?"

Nàng vẫn luôn nhớ kỹ lời Đại Hoa nói, khi ra ngoài không được khiến người ta cảm thấy ngươi nhỏ tuổi dễ lừa gạt, phải lấy khí thế ra nghiêm túc một chút.

Trong nhận thức của Thẩm Dịch Giai, nghiêm túc tương đương với không cười, giống như Tống Cảnh Thần vậy.

Chưởng quầy quả nhiên bị Thẩm Dịch Giai hù dọa, thu hồi khinh thị nhìn thoáng qua đồ vật trong xe ngựa, vừa nhìn đã thầm vui vẻ, vội nói: "Thu, những thứ này ta đều muốn. Nếu ngươi vẫn còn thì có thể đưa hết tới đây."

Thẩm Dịch Giai nhìn hắn một cách cổ quái, tửu lâu này cũng không lớn, ăn được nhiều như vậy sao?

Làm chưởng quầy nhiều năm, làm sao có thể không có chút nhãn lực nào. Chưởng quầy béo cười ha ha: "Không dối gạt tiểu nương tử, nửa tháng nữa là đại thọ năm mươi của Lưu lão gia trên trấn chúng ta, đặt Phúc Mãn Lâu chúng ta làm tiệc rượu. Lưu lão gia kia thích những món ăn dân dã này, mấy ngày trước Lưu thiếu gia đã tới cửa chào hỏi, bảo chúng ta chuẩn bị thêm chút đồ ăn dân dã đến lúc đó dùng làm món ăn."

Chưởng quầy béo chui nửa người vào xe ngựa, trông thấy những con mồi này đều chỉ bị chút vết thương nhỏ, chăm chỉ dưỡng thương vài ngày nữa cũng không thành vấn đề, hắn lại càng hài lòng.

Không kìm được tò mò hỏi: "Những con mồi này là ai săn được, nhìn vết thương cũng không giống như là cạm bẫy tạo ra."

"Ta dùng đá đánh chúng, có vấn đề gì sao?" Thẩm Dịch Giai không ngừng trợn mắt, cạm bẫy nàng cũng không biết, mua con mồi còn quản cái này à? Ngươi đưa tiền chẳng phải xong việc rồi ư?

"Không, không thành vấn đề." Chưởng quầy béo lắc đầu liên tục, kịp phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Ngươi ... ngươi dùng tảng đá đánh ư?"

Hắn không khỏi tỉ mỉ đánh giá Thẩm Dịch Giai thêm lần nữa, thầm nghĩ thật sự không nhìn ra.

Thẩm Dịch Giai: "Đúng vậy."

"Như vậy đi, nếu ngươi còn có thể cam đoan đưa tới mấy loại này, mỗi loại ta cho ngươi thêm ba văn tiền một cân, thế nào?" Chưởng quầy béo biết làm ăn chuẩn quy tắc chính là, người có bản lĩnh cố gắng kết giao hết sức, cho dù không thể cũng tuyệt không trở mặt, huống chi số lượng hắn cần quả thật rất lớn, thợ săn bình thường quả đúng là không cung cấp được.

"Được, hôm nay chỉ có vậy thôi. Ngày mai ta mang thêm cho ngươi." Không chỉ không lừa nàng, còn đưa thêm tiền. Ấn tượng của Thẩm Dịch Giai đối với chưởng quầy béo trong nháy mắt tăng lên không ít.

Thịt thỏ vốn một cân mười lăm văn, gà rừng mười bảy văn, hươu bào hai mươi văn. Chưởng quầy béo lại cho mỗi loại một cân thêm ba văn tiền.

Cân xong, chưởng quầy béo cười tủm tỉm lấy ra hai khối bạc vụn: "Tổng cộng hơn một lượng ba tiền, cho ngươi thêm một lượng bốn tiền. Lại thêm chút da lông này, ta tổng cộng trả ngươi hai lượng, ngươi đếm đi."

Thẩm Dịch Giai nhận tiền, tuy chỉ có hai lượng thế nhưng nàng đã rất hài lòng, dù sao không thể lần nào cũng may mắn gặp được lợn rừng.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: Felicia

Check: Trân Trân