Chương 61: Lời đồn

Thẩm Dịch Giai và An Tú Nhi câu được câu không nói chuyện tới khi Lý thị trở về.

Còn sớm hơn so với dự đoán của Thẩm Dịch Giai.

Trông thấy Lý thị không mang theo gì về, Thẩm Dịch Giai rất tò mò. Bởi vì hạt gống trong nhà vừa mới trồng, mấy ngày nay mỗi ngày Lý thị đều sẽ dẫn Hạo ca nhi và Hoan tỷ nhi lên núi đào chút rau dại trở về thay đổi khẩu vị. Khỏi phải nhiều lời, đây là lần đầu tiên bọn họ tay không trở về.

"Tú Nhi tới à?" Nhìn thấy trong nhà có khách, Lý thị dừng một chút.

Lúc này Thẩm Dịch Giai mới phát hiện hai người Hạo ca nh, Hoan tỷ nhi đều tức giận.

"Mẹ ta bảo ta mang sợi thêu Lý thẩm muốn đến." Có lẽ phát hiện bầu không khí không đúng, An Tú Nhi cũng không ở lại lâu, dặn dò xong lập tức cáo từ rời đi.

"Đại tẩu..." An Tú Nhi vừa đi, Hoan tỷ nhi đã nhào vào trong lòng Thẩm Dịch Giai, nghẹn ngào uất ức.

"Chuyện gì vậy?" Lúc ra cửa vẫn còn rất tốt.

"Không có việc gì, tiểu hài tử giở tính khí thôi." Lý thị thu sợi thêu lại, không có tinh thần nói.

Thẩm Dịch Giai không tin, nhìn về phía Hạo ca nhi.

Nhận được ánh mắt của Thẩm Dịch Giai, Hạo ca nhi nắm chặt nắm tay nhỏ, tức giận mở miệng: "Còn không phải do những người kia sao, nói đại tẩu không biết tự kiềm chế, không rõ ràng với người khác để mang thịt về cho người trong nhà ăn. Còn nói một nhà chúng ta ăn là thịt bán thân của tiểu tức phụ."

Tuy rằng không mấy hiểu được ý tứ của những lời này nhưng Hạo ca nhi vẫn thuật lại một lượt những gì mình nghe được. Nói xong như còn sợ Thẩm Dịch Giai không vui, nói tiếp: "Đại tẩu mới không phải người như vậy. Đại tẩu là đại tẩu tốt nhất!"

Thẩm Dịch Giai ngơ ngác, nàng không rõ ràng với ai? Tiểu tức phụ bán thân thể là nói nàng sao?

"Giai tỷ nhỉ, không cần quan tâm những lời người khác nói thế nào, người một nhà chúng ta đóng cửa tự mình sống qua ngày là được rồi." Lý thị cũng an ủi.

Tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng Lý thị vẫn lo lắng. Cũng không phải lo lắng cái gì khác, chính là sợ trong lòng Thẩm Dịch Giai khó chịu. Danh tiết của nữ tử quan trọng tới mức nào bà hiểu rõ nhất.

Trong nhà quyền quý không biết có bao nhiêu nữ tử bởi vì danh tiếng không tốt mà sa sút vào kết cục tồi tệ.

Càng đừng nói ở nông thôn này, không ai quản, mọi người càng lan truyền thái quá, nước bọt cũng có thể dìm chết người.

"Mẹ, bọn họ không phải đang nói chuyện giữa con và An Đông đấy chứ?" Sau một lúc, Thẩm Dịch Gia mới hiểu ra mọi chuyện. Phải nói nàng đã đến đây một thời gian rồi, cũng chỉ gặp một ngoại nam duy nhất là An Đông vài lần và nói mấy câu. Cũng không thể nào là trưởng thôn được.

Ngẫm lại khuôn mặt đầy nếp nhăn của trưởng thôn, Thẩm Dịch Giai rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu đuổi suy nghĩ đáng sợ ấy đi.

Không đợi Lý thị trả lời, Thẩm Dịch Giai đã không thể tưởng tượng nổi nói: "Con mù quáng đến thế sao, hắn cũng không đẹp bằng tướng công con, con cần gì phải để sơn hào hải vị trong nhà không ăn mà ăn cháo trắng rau dưa bên ngoài vậy chứ? Lại nói đến thịt, nhà chúng ta muốn ăn thịt thì tự con có thể kiếm."

Thẩm Dịch Giai vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng ho khan. Mấy người cùng nhau nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy An Đông và Tống Cảnh Thần một đứng một ngồi đi tới cửa.

Thì ra hôm nay An Đông từ trên núi xuống cũng nghe được lời đồn, sợ người Tống gia hiểu lầm Thẩm Dịch Giai, đặc biệt tới cửa giải thích.

Chỉ là hắn ta không may nghe được lời của Thẩm Dịch Giai.

Dù cho An Đông đã ngừng tâm tư với Thẩm Dịch Giai nhưng nghe nàng nói như thế cũng có chút tổn thương, liếc nhìn gương mặt Tống Cảnh Thần một cái, càng tổn thương gấp bội...

Thẩm Dịch Giai từ trước đến nay luôn vô cùng lớn gan với người mình không thèm để ý, hơn nữa nàng cảm thấy mình nói không sai, cũng không cảm thấy xấu hổ.

Vừa nhìn thấy An Đông đã nghĩ tới lời Hạo ca nhi nói, một câu "Sao ngươi lại tới" bật thốt lên.

Nụ cười trên khóe miệng Tống Cảnh Thần ẩn xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Hắn đến mượn sách."

Chỉ cần ngươi không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.

An Đông xấu hổ đến mức chỉ hy vọng mình chưa từng tới đây, xem ra cũng không cần hắn giải thích, chỉ có thể đỏ mặt đón lấy cầu thang Tống Cảnh Thần đưa tới: "Đúng, ta tới mượn sách."

Trước khi xảy ra chuyện, An lão phụ sống cũng khá giả, đúng là đã từng học ở học đường mấy năm, cũng không tính là quá khó khăn, tuy rằng đã rất lâu rồi ông không được sờ vào sách.

Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Dịch Giai hay không mà nàng phát hiện tâm tình của Tống Cảnh Thần đột nhiên trở nên rất tốt.

Ngay cả nàng nói không muốn viết chữ lớn cũng chịu để nàng nghỉ một ngày. Tuy nhiên, ngày hôm sau phải bù lại.

Được rồi, quả nhiên là ảo giác của nàng.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: Felicia

Check: Trân Trân