An Đông giúp bán số thịt lợn rừng còn lại được bốn lượng bạc, khi Thẩm Dịch Giai tỉnh dậy, hắn ta mới đưa tiền đến.
Cầm bạc Lý thị đưa tới, Thẩm Dịch Giai thuận miệng lẩm bẩm một câu: "Lần này may mà có hắn."
Nói xong Thẩm Dịch Giai cầm một khối bạc vụn cắn một cái, "Híz-khà-zzz" vì ê răng.
Nhưng Thẩm Dịch Giai không ngại chút nào, ngược lại nhếch môi nở nụ cười. Số tiền này xem như là khoản thu nhập đầu tiên nàng kiếm được khi đến thế giới này, nhìn thôi cũng cảm thấy lấp lánh.
Tống Cảnh Thần phớt lờ sự khác thường trong lòng, thuận miệng hỏi: "Nàng vui vẻ đến vậy sao?"
"Đó là đương nhiên, đây không chỉ là bốn lượng bạc, còn là nguồn sinh hoạt sau này của chúng ta, sau này chúng ta không cần lo lắng không có cơm ăn nữa." Nàng còn nhớ rõ những lời Tống Cảnh Thần đã nói với nàng lúc đưa thư hòa ly.
Với sự khởi đầu này, nàng không tin sau này mình không kiếm được tiền sẽ đói bụng.
Thẩm Dịch Giai chia bạc vụn thành năm phần, một nhà năm miệng ăn mỗi người một phần, "Đến đây, mỗi người lấy một phần đi."
"Đại tẩu, đại ca nói sau này tẩu quản gia, đệ không cần bạc." Hạo ca nhìn bạc được chia đến trước mặt nói.
Trước kia mình tiện tay thưởng cho hạ nhân còn nhiều bạc hơn so với số này, hiện tại thấy đại tẩu trịnh trọng như vậy, Hạo ca chỉ cảm thấy trong lòng rầu rĩ khó chịu.
Thấy ca ca nói như vậy, Hoan tỷ cũng ngượng ngùng thả bạc trở về: "Vậy muội cũng không cần."
Thẩm Dịch Giai đưa tay gõ lên trán hai người một cái: "Bạc này không giống vậy. Nói thế nào cũng là khoản tiền đầu tiên ta kiếm được, phải giữ cho kỹ biết chưa. Sau này kiếm được đều do ta thu."
Sợ hai đứa nhỏ nghĩ nhiều, Thẩm Dịch Giai cam đoan: "Các ngươi yên tâm đi, bạc nhà chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều, đảm bảo không để các người bị đói."
Hai người vẫn còn hơi chần chờ, Tống Cảnh Thần vội ho một tiếng thu phần của mình vào hầu bao: "Cất hết đi! Sau này đại ca cũng sẽ nghĩ cách kiếm tiền."
Lý thị thấy thế cũng dẫn đầu cầm lấy phần của mình: "Ta cũng vậy, nghe Điền thẩm của các ngươi nói có thể lên trấn trên nhận đồ về thêu, đến lúc đó ta thêu nhiều đồ một chút cũng có thể thêm chút sinh hoạt phí trong nhà."
"Vậy đệ và Hoan tỷ có thể làm gì?"
Thẩm Dịch Giai suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta thấy trong thôn có rất nhiều hộ đều nuôi gà. Hay là nhà chúng ta cũng nuôi mấy con, đến lúc đó đệ và Hoan tỷ phụ trách bắt trùng cho bọn chúng ăn. Chờ gà đẻ trứng, chúng ta có thể ăn cũng có thể mang đi bán lấy tiền."
Vừa nghe mình cũng có thể ra sức vì cái nhà này, Hạo ca và Hoan tỷ mới không xoắn xuýt nữa, yên tâm nhận bạc. Đồng thời trong lòng chúng âm thầm thề nhất định phải bắt nhiều côn trùng để gà đẻ nhiều trứng hơn.
"Như vầy, ngày mai ta sẽ tới nhà Điền thẩm hỏi một chút xem có thể mua được gà con ở đâu. Sau lưng chúng ta còn có một mảnh đất trống, ta nghĩ có thể khai khẩn ra để trồng một ít lương thực." Lý thị nói.
"Được, vậy ngày mai con sẽ đi sửa sang lại." Mặc dù Thẩm Dịch Giai chưa từng xuống ruộng xem qua nhưng đối với nàng mà nói, chuyện có thể dùng sức giải quyết cũng không phải vấn đề gì to tát.
"Chúng ta có thể giúp đỡ nhổ cỏ..."
Nhìn Thẩm Dịch Giai cùng mọi người tính toán cho mọi thứ trong nhà.
Tống Cảnh Thần cảm thấy ấm áp. Nếu phụ thân và tổ phụ còn sống, người một nhà có thể sống cuộc sống như vậy dường như cũng chẳng có gì không tốt, đáng tiếc vĩnh viễn cũng không có khả năng đó...
"Chàng đã ngồi bên ngoài cả buổi chiều, có muốn ta bế chàng vào nghỉ ngơi không?" Thấy Tống Cảnh Thần không nói một lời, Thẩm Dịch Giai còn tưởng hắn mệt mỏi.
Tống Cảnh Thần lắc đầu: "Chờ ăn xong bữa tối rồi vào."
"Vậy cũng được."
Nghĩ đến hôm nay cũng muộn rồi, nếu có khai khẩn đất trồng rau cũng chẳng làm được bao nhiêu, Thẩm Dịch Giai quyết định đi xem đống gỗ của nàng.
Phải làm ra xe lăn sớm một chút mới được.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Minh Nhi