Thẩm Dịch Giai với suy nghĩ đầy hào hứng, hài lòng mà nhìn còn lợn rừng nằm trên mặt đất đã bị nàng chặn đánh, ước chừng nó có thể nặng tới hai ba trăm cân.
Nàng vỗ tay một cái, rồi khiêng lợn rừng rời đi.
An Đông dựa vào dấu chân tìm đến, chỉ thấy một cô nương dáng người nhỏ gầy khiêng một con lợn rừng còn to gấp ba lần nàng đang nhàn nhã đi tới.
Máu heo tí tách tí tách chảy xuống dính đầy người nhưng cô nương kia tựa như không để ý chút nào. Ngược lại ánh mắt nàng còn sáng lấp lánh, miệng cười toe toét đầy vui vẻ.
Trong phút chốc hắn hoài nghi mình bị hoa mắt, lập tức dụi mắt một cái.
Thật sự là không có nhìn lầm, bởi vì cô nương kia đã đi tới trước mặt hắn. Nhìn thấy hắn, biểu cảm trên mặt nàng dường như còn có chút bối rối.
Thẩm Dịch Giai nhíu mày, cam chịu nói: "Tuy con lợn rừng này là do ngươi dẫn tới nhưng ta đã xử lý nó. Mỗi người chúng ta một nửa thế nào?"
Mặc dù giọng điệu thương lượng nhưng Thẩm Dịch Giai đã quyết định. Nếu người này không đồng ý, nàng sẽ... đánh hắn một trận, đánh tới khi nao hắn chịu đồng ý.
An Đông nghe xong lấy lại tinh thần, vội vàng xua tay: "Không, không cần. Không có ngươi nói không chừng ta còn bị thương nữa, là ngươi đã cứu ta. Ta còn phải cảm ơn ngươi, con lợn rừng này cũng là của một mình ngươi."
Thẩm Dịch Giai ném cho hắn một ánh mắt coi như người thức thời. Nàng vác con lợn rừng đi mà không quay đầu lại.
Một hồi nàng còn phải trở về khiêng gỗ tùng, không có thời gian lãng phí với người này.
Nàng không để ý tới người khác nhưng An Đông lại tự mình đi theo.
Thật sự cảm thấy một cô nương vác một con lợn rừng cũng không dễ dàng, hắn suy tính rồi mở miệng nói: "Ngươi đã cứu ta, ta sẽ giúp ngươi vác nó xuống núi vậy."
Hoàn toàn quên mất là ai bị con lợn rừng này đuổi theo, là ai đánh chết nó.
Thẩm Dịch Giai dừng bước, liếc nhìn An Đông. Nàng xác định người này thật sự muốn giúp đỡ mà không phải là tới cướp thịt của mình.
Sau khi suy tư một lúc, nàng gật đầu: "Cũng được, ngươi gánh giúp ta xuống núi, đến lúc đó ta sẽ chia cho ngươi một ít thịt."
Nàng cũng không phải loại người đối xử với người khác hẹp hòi!
An Đông muốn nói không cần nhưng thấy vẻ mặt Thẩm Dịch Giai nghiêm túc, lời đến miệng lập tức nuốt xuống.
Nhìn Thẩm Dịch Giai nhẹ nhàng chống đỡ như vậy, hắn còn tưởng rằng không nặng bao nhiêu. Lúc nhận lấy con lợn rừng suýt nữa thì hắn lảo đảo té ngã.
Thẩm Dịch Giai nhìn hắn một cái, không lên tiếng hỏi han, rốt cuộc người này có được hay không vậy.
Dù là da dẻ An Đông đen xì nhưng lúc này cũng có thể nhìn ra hắn đã đỏ mặt.
Lý thị đã nấu xong cơm, vừa mới đưa đến phòng cho Tống Cảnh Thần.
Chợt nghe thấy tiếng la kinh hãi của Hạo ca và Hoan tỷ.
Cửa phòng không đóng, hai người cùng nhìn ra ngoài. Liền thấy cơ thể Thẩm Dịch Giai đầy máu đang khiêng mấy cây tùng cứng cáp trở về, phía sau còn có một thiếu niên vác lợn rừng trên vai.
Nhìn thấy hai người đi cùng nhau vào, trên mặt Thẩm Dịch Giai còn mang theo nụ cười vui sướng,chẳng hiểu tại sao, Tống Cảnh Thần chỉ cảm thấy lòng mình chua xót, càng lúc càng khó chịu.
"Trời ạ! Giai tỷ nhi, sao con lại dính đầy máu thế kia, bị thương ở đâu à?" Lý thị vội vàng chạy ra ngoài.
Ném gỗ tùng vào trong sân, Thẩm Dịch Giai lại xoay người giúp An Đông đặt lợn rừng từ trên vai xuống. Sau đó nàng mới nói: "Mẹ, con không bị thương, đều là máu của con lợn rừng này."
"Chuyện này... Là con làm sao?" Lý thị giật giật mí mắt.
Thẩm Dịch Giai đắc ý hất cằm, liếc nhìn phòng Tống Cảnh Thần: "Đúng vậy, con lên núi chặt cây, thấy hắn bị lợn rừng đuổi, thuận tay đánh chết nó."
"Hôm nay may mà có cô nương này." An Đông cũng vội vàng tiếp lời.
"Đại tẩu, tầu cũng thật lợi hại." Hạo ca giơ ngón tay cái lên.
Hoan tỷ cảm thấy không đúng, chen vào nói: "Đại tẩu vẫn luôn rất lợi hại!"
"Các ngươi thật khéo nói đó, buổi tối sẽ nhường phần thịt mẹ làm cho các ngươi ăn!" Thẩm Dịch Giai được khen mà phơi phới, khi phát hiện An Đông vẫn còn ở đó, vẫy vẫy tay đuổi người."Ngươi về trước đi, lát nữa ta đưa thịt qua cho ngươi."
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Phoebe