Chương 41: Xấu hổ

Nàng cất tiếng: "Ngày hôm qua ngủ có ngon không?"

Nói xong lời này, Thẩm Dịch Giai hối hận, suýt chút nữa cắn phải lưỡi của mình.

Hẳn là nên để chàng buông tay mình ra trước!

Vừa nghe lời nói đó, trong đầu Tống Cảnh Thần lập tức hiện lên đôi tay không ngừng ôm chặt cơ thể cùng một cái đầu đang chui vào trong ngực mình.

Tống Cảnh Thần chỉ cảm thấy ngực căng lên. Vờ như không có việc gì, hắn buông tay Thẩm Dịch Giai ra, quay lưng đi tiếp tục ngủ.

Chỉ là bên tai hắn có chút đỏ…

Dương thúc sáng sớm đã dậy chuẩn bị bữa sáng, cháo trắng và một đĩa dưa muối nhỏ không biết từ đâu đến, mấy người Lâm Mộc đã rời đi từ lúc trời còn chưa sáng.

Nghe Dương thúc nói đến, Thẩm Dịch Giai còn cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: "Không có việc gì gấp, đi sớm như vậy làm gì?"

Dương thúc ý vị sâu xa liếc nhìn Thẩm Dịch Giai, yên lặng cúi đầu húp cháo không nói một lời.

Thẩm Dịch Giai khó hiểu, nhìn về phía Lý thị.

Lý thị ho khan một tiếng, đổi chủ đề: "Thần ca còn chưa dậy sao?"

Vốn dĩ bà rất coi trọng việc ăn không nói ngủ không nói nhưng đoạn đường này bà ăn cơm chung với Thẩm Dịch Giai.

Nàng vừa ăn vừa trò chuyện, không phải cảm thấy món nào ngon thì chính là trêu chọc Hạo ca hoặc Hoan tỷ.

Mọi người sớm đã thành thói quen, cũng không còn quy củ kia nữa.

"Vẫn chưa, đêm qua tướng công hình như ngủ không ngon, lát nữa để lại cho chàng, chờ chàng dậy rồi ăn." Thẩm Dịch Giai thành thật trả lời.

Lý thị nghe xong cũng không suy nghĩ nhiều, tuy rằng ngày thường Tống Cảnh Thần nhìn như không có việc gì nhưng với tư cách là mẫu thân, Lý thị vẫn cảm thấy rõ ràng nhi tử mình mỗi ngày đều tâm sự nặng nề.

Bởi vì tướng công và cha chồng của bà đều đã chết, cũng vì hắn không thể đứng lên được nữa.

"Đại tẩu, tay tẩu bị thương sao?" Hạo ca quan tâm nhìn Thẩm Dịch Giai nói.

Lời này vừa cất lên, mấy người trên bàn bao gồm cả Hoan tỷ đều nhìn về phía tay của Thẩm Dịch Giai.

Thẩm Dịch Giai run tay khó khăn lắm mới gắp được một miếng dưa muối, bị nhìn đến căng thẳng liền đánh rơi xuống bàn.

Xấu hổ sờ sờ mũi, xua tay nói: "Không, không bị thương... Chỉ là có chút đau nhức mà thôi."

"Khụ khụ khụ..." Thẩm Dịch Giai vừa dứt lời, Dương thúc đã bị sặc đến nỗi ho khan lên.

Lý thị nghĩ đến nhi tử chưa bao giờ ngủ dậy trễ như hôm nay... Mặt già đỏ lên.

Ánh mắt oán trách nhìn Thẩm Dịch Giai, sao đứa nhỏ này lại nói hết ra ngoài vậy.

Thẩm Dịch Giai: "..."

Nàng có nói gì sai à?

Rốt cuộc mọi người đang nghĩ cái gì vậy...

Có bệnh.

Bữa sáng cuối cùng kết thúc trong sự im lặng của mọi người.

Cơm nước xong xuôi, hai người Thẩm Dịch Giai và Lý thị giặt xong quần áo hôm qua, đang chuẩn bị phơi lên.

Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng rầm, Thẩm Dịch Giai vội vàng đặt quần áo trên tay xuống chạy về phòng.

Chỉ thấy trên mặt đất đầy mảnh vỡ của chén trà, may mà Tống Cảnh Thần đang nằm dựa nửa người trên giường.

Thẩm Dịch Giai thở phào nhẹ nhõm: "Thận Chi, sao chàng muốn uống nước mà không gọi ta."

"Cách không xa lắm, ta còn tưởng mình sẽ với đến!" Tống Cảnh Thần rũ mắt, trong giọng nói không khỏi có chút chán chường.

Mọi chuyện trước đó gian nan như vậy đều trải qua được nhưng một chuyện nhỏ thế này ngược lại khiến Tống Cảnh Thần ý thức sâu sắc rằng mình thật sự tàn phế.

Lý thị nghe như thế, vừa định bước vào thì thu chân lại.

Bà lấy tay lau khóe mắt một chút, hít sâu một hơi, lặng lẽ xoay người rời đi.

"Ta đã nói rồi, tình hình này chỉ là tạm thời, chàng sẽ khỏe lên thôi." Thẩm Dịch Giai nói xong, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tống Cảnh Thần.

Đối mặt với ánh mắt kia, không hiểu tại sao trong đầu Tống Cảnh Thần đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, may mắn lúc trước nàng không cầm thư hòa ly rời đi.

Nghĩ đến cái gì, Thẩm Dịch Giai kinh hỉ a lên một tiếng: "Ta biết rồi."

"Biết cái gì?" Tống Cảnh Thần tò mò hỏi.

"Chính là xe lăn, chàng biết không? Có xe lăn rồi cho dù không có ai cõng, chàng cũng có thể tự mình di chuyển trong sân." Thẩm Dịch Giai ảo não vì sao đến bây giờ mình mới nghĩ đến thứ này.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Đại Pro

Beta: Minh Nhi