Đêm đến, vạn vật lặng yên, chỉ thỉnh thoảng có tiếng ve kêu từ bên ngoài.
Thẩm Dịch Giai bình thường rất dễ ngủ mà giờ nàng lại ngủ không được.
Ban đầu nàng còn có chút thẹn thùng, hiện tại hoàn toàn kích động đến không ngủ được.
Giường này không lớn lắm, hai người nằm chỉ cách nhau một cánh tay.
Bên tai nàng có thể nghe rõ tiếng hít thở trầm ổn của người bên cạnh.
Thẩm Dịch Giai mở rồi nhắm mắt mấy lần, hơi nghiêng đầu nhìn về phía người cạnh mình.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, khiến gò má của Tống Cảnh Thần có thêm vài phần mông lung, đẹp đến mức tựa như người trong bức họa.
Thẩm Dịch Giai cảm thấy tim mình đập nhanh một cách khó hiểu.
Vội vàng đưa tay che trái tim đang đập loạn nhịp, nàng thầm nghĩ chẳng lẽ mình bị bệnh rồi.
Đợi một hồi lâu nhịp tim khôi phục bình thường, Thẩm Dịch Giai mới yên lòng, liếc nhìn gò má hoàn mỹ của Tống Cảnh Thần, đôi mắt xoay chuyển.
Thăm dò gọi một tiếng: "Tướng công, chàng ngủ rồi sao?"
Tống Cảnh Thần không phản ứng.
"Thận Chi, chàng ngủ rồi sao?" Thẩm Dịch Giai lại gọi, giọng nói hơi cao lên một chút.
Vẫn không có phản hồi.
Lần này xác định Tống Cảnh Thần đã ngủ, trong mắt Thẩm Dịch Giai hiện lên một tia giảo hoạt.
Nàng ẩn thận từng chút một nhích người tới kế bên Tống Cảnh Thần thêm vài phần.
Khuỷu tay chống đỡ đầu, lần này có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của Tống Cảnh Thần.
Nhìn gương mặt tuấn tú gần như hoàn mỹ này, Thẩm Dịch Giai chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng nín thở, vươn tay ra, lặng lẽ đưa lên mặt Tống Cảnh Thần thăm dò.
Nhẹ nhàng véo một cái...
A a a a a a a a a a a, da của tướng công thật mịn!
Thẩm Dịch Giai hét ầm lên ở trong đầu.
Mỗi lần véo khuôn mặt nhỏ của Hạo ca, nàng đều tưởng tượng ngày nào đó cũng có thể véo mặt Tống Cảnh Thần.
Không nghĩ tới nhanh như vậy đã thực hiện được.
Mặc dù thịt trên mặt Tống Cảnh Thần không nhiều bằng Hạo ca nhưng cảm giác cũng không tệ, Thẩm Dịch Giai rất hài lòng.
Sau khi véo mấy lần cho thỏa mong muốn, Thẩm Dịch Giai lại sờ vào mặt Tống Cảnh Thần vài lần nữa, mới vừa ý quay trở về vị trí của mình nhắm mắt ngủ.
Người vừa rồi còn cảm thấy mình mất ngủ, không bao lâu đã truyền đến tiếng hít thở kéo dài.
Thẩm Dịch Giai tưởng rằng Tống Cảnh Thần đã ngủ, lúc này hắn lại đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng trong, nào có bộ dạng như mới vừa tỉnh.
Tống Cảnh Thần nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Dịch Giai thỉnh thoảng ngáy ngủ, không nhịn được đưa tay sờ gò má vừa mới bị chà đạp của mình, vẻ mặt khó tả.
Khoảng thời gian ở chung này khiến suy đoán của hắn bắt đầu dao động, hắn nghĩ có phải xung quanh có quá nhiều người nên Thẩm Dịch Giai mới không tiện ra tay.
Cho nên khi Lý thị đề nghị hắn ở chung phòng với Thẩm Dịch Giai, hán cũng thuận nước đẩy thuyền không phản đối.
Trở về phòng cũng sớm "ngủ", là vì muốn tạo cơ hội cho Thẩm Dịch Giai "động thủ".
Không nghĩ tới...
Tống Cảnh Thần bất đắc dĩ đỡ trán, suy nghĩ có phải mình đã nghi ngờ sai rồi không.
Từ khi cha và tổ phụ qua đời, hắn thật sự không thể tin tưởng có ai đó không có mục đích gì mà đối xử tốt với hắn.
Nếu như Thẩm Dịch Giai biết suy nghĩ trong lòng Tống Cảnh Thần, nhất định sẽ nói mục đích của ta còn không rõ ràng sao! Chính là ngấp nghé nhan sắc của chàng!
Trong một phủ đệ nào đó của kinh thành, một nam tử tuấn mỹ ngồi ngay ngắn giữa nhà thuỷ tạ, trong tay là một cây cổ cầm.
Tiếng đàn ưu mỹ truyền ra từ những ngón tay thon dài của hắn.
Ngay phía trước hắn còn có một người áo đen đang cung kính quỳ.
Nếu như Tống Cảnh Thần ở đây, có thể phát hiện trên mặt người áo đen này cũng có ấn ký hình trăng lưỡi liềm.
Nam tử tuấn mỹ kia dường như không thấy người áo đen, vẫn chuyên chú gảy đàn.
Đợi thanh âm cuối cùng vang lên, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía người đang quỳ.
Đó là một khuôn mặt đủ khiến người ta vừa thấy đã có thể sinh lòng hảo cảm.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Minh Nhi