Thoáng một cái thời gian đã trôi qua mười ngày.
Cuối cùng bọn họ cũng tới được điểm đến là thôn Hạ Câu, trong thôn đa phần là người mang họ Tống.
Chỉ có số ít hộ gia đình mang họ khác.
Lúc này đã giữa trưa, những người làm việc ngoài đồng hết người này đến người khác đang trở về nhà ăn cơm.
Nhìn thấy hai chiếc xe ngựa, bên cạnh còn có mấy người cưỡi ngựa đi theo. Tất cả đều lộ vẻ tò mò mà đứng lại quan sát.
Dù sao thôn bọn họ cũng không có nhà nào mua nổi một chiếc xe ngựa. Có thể có được cái xe bò đã là rất tốt rồi, xe ngựa tới đây vẫn là lần đầu chứng kiến.
Mọi người đều rối rít suy đoán có phải là họ hàng nhà nào đó có tiền trở về quê thăm người thân không.
Chỉ thấy xe ngựa kia ngừng lại. Một hộ vệ thúc ngựa đến bên cạnh cỗ xe rồi nói gì đó với người bên trong.
Ngay sau đó người hộ vệ hỏi vài câu với một chàng thiếu niên đứng ở khoảng cách gần bọn họ nhất. Sau đấy, liền đi trước dẫn đường, một đám người đi về phía trong thôn.
Thấy người đã rời đi, có người đàn bà tò mò đi về phía thiếu niên kia với vẻ mặt hóng hớt hỏi: "Đông Tử, người nọ vừa mới nói với ngươi cái gì?"
"Hỏi đường." An Đông cũng không thèm nhìn tới người đàn bà kia, cầm lấy cung tên rồi trực tiếp đi vào trong núi.
"Chậc, ta còn chưa hỏi xong đâu cái thứ đồ sao Tang Môn này..." Người đàn bà liếc mắt mắng một câu.
Được Lâm Mộc dẫn đường, xe ngựa đã dừng lại trước cửa nhà trưởng thôn.
Thẩm Dịch Giai nhìn dọc đường đi, thôn Hạ Câu bốn bề đều là núi, phần lớn người trong thôn đều là nhà gạch mộc, chỉ có nhà trưởng thôn và mấy nhà ở giữa thôn xây nhà ngói.
Xem ra thôn này còn nghèo hơn nàng tưởng tượng, may mắn thay trong tay nàng hiện giờ có mấy trăm lượng bạc nên cũng an tâm phần nào.
"Ở đây cũng không tiện, chàng cứ đợi ở trong xe một lát đi nhỉ?" Thẩm Dịch Giai đề nghị.
Không phải nàng ngại phiền phức, chỉ là dọc theo con đường này nàng cũng thấy rõ không ít thứ.
Ví dụ như mỗi lần xuống xe ngựa ở quán trọ, người xung quanh đều sẽ nhìn về phía Tống Cảnh Thần với ánh mắt khác lạ.
Mỗi lần như vậy, trên gương mặt Tống Cảnh Thần tuy không thể hiện biểu cảm gì nhưng Thẩm Dịch Giai vẫn cảm thấy không khí xung quanh người hắn sẽ trở nên lạnh lẽo hơn.
Hơn nữa nàng không thích người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn Tống Cảnh Thần, cũng không thích dáng vẻ lúc đó của Tống Cảnh Thần.
Đoạn đường này nàng thường xuyên lén lút đút linh dịch cho Tống Cảnh Thần, linh dịch đã tiêu hao không ít.
Tuy nhiên chân Tống Cảnh Thần vẫn không có chút phản ứng nào nhưng thân thể không còn động một chút là bệnh nặng như trước nữa.
Thẩm Dịch Giai vốn không phải người có thể giấu kín tâm sự, vừa thấy vẻ mặt của nàng, Tống Cảnh Thần còn có điều gì mà không hiểu.
Trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, hắn duỗi tay xoa xoa đầu Thẩm Dịch Giai nói: "Nàng biết nên nói như thế nào không?"
Lần thứ hai quen thuộc, cũng không biết vì sao Tống Cảnh Thần lại thích xoa đầu mình như vậy.
Thẩm Dịch Giai ngoan ngoãn gật đầu: "Ta biết, sau này chúng ta sẽ ở lại chỗ này. Chẳng phải còn có mẹ ở đây sao?"
Tống Cảnh Thần nhỏ giọng ừ một tiếng, không từ chối ý tốt của nàng.
Lúc này nhà trưởng thôn đang ngồi trong viện dùng bữa trưa, nghe được động tĩnh ở cửa.
Con dâu của trưởng thôn Thôi thị liếc nhìn con dâu thứ hai Tằng thị đang cho con gái mình ăn, bốp một tiếng bỏ lại đũa nói: "Nhị Minh gia, đi xem xem ai tới đây. Mới một ngày, một tiểu nha đầu ăn nhiều như vậy làm gì?"
Tằng thị co rúm lại, bực bội không lên tiếng, im lặng đặt con gái vừa mới ăn hai miếng xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Sau lưng còn truyền đến tiếng oán giận của Thôi thị: "Ngay cả con trai cũng không sinh ra được, cả ngày ôm khư khư cái thứ hàng lỗ vốn như cục vàng vậy..."
Tằng thị giống như không nghe thấy, ngoan ngoãn mà mở cửa sân ra.
Nhìn thấy ngoài cửa có hai cỗ xe ngựa đang dừng, căng thẳng mà xoa xoa đôi bàn tay hỏi: "Các ngươi tìm ai?"
Giọng nói của Thôi thị không nhỏ, Thẩm Dịch Giai ở ngoài cửa cũng nghe được. Lúc này nhìn thấy đương sự, nàng lúng túng sờ sờ mũi: "Bọn ta tới tìm thôn trưởng."
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Phoebe