Nhìn thấy Thế tử vốn luôn tự tin, kiêu hãnh giờ đây lại như vậy, Dương thúc không kìm được nước mắt: "Thiếu gia, người hãy nén bi thương!"
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, vì những lời này mà hốc mắt trở nên đỏ tươi. Thật lâu sau, Tống Cảnh Thần nhắm mắt lại. Lần nữa mở ra, trên mặt hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước, phảng phất như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hắn chuyển tầm mắt sang đôi chân của mình, lẩm bẩm: "Phế rồi sao?" Giống như nghi vấn, càng giống như đang trần thuật.
Dương thúc không đành lòng nói tiếp, chỉ gật gật đầu.
Không hiểu tại sao, Thẩm Dịch Giai luôn có chút trì độn với cảm xúc nhìn Tống Cảnh Thần như vậy, lại cảm thấy có chút đau lòng. Rõ ràng hắn không khóc không nháo, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì.
Thẩm Dịch Giai bước tới nắm chặt tay hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn: "Ngươi sẽ khá hơn, tin ta."
Tống Cảnh Thần vẫn bình tĩnh như thường, không nói tin hay không tin, chỉ yên lặng rút tay ra. Hắn phân phó Dương thúc: "Trước hết hãy sắp xếp cho nàng một căn phòng nghỉ ngơi."
Dương thúc đáp một tiếng, nhanh chóng dẫn một nha hoàn vào.
Thẩm Dịch Giai muốn nói đây chính là phòng nàng, nhưng nghĩ lại, ngủ ở đâu cũng giống nhau, hắn bây giờ đang là bệnh nhân, cần có không gian nghỉ ngơi nhiều hơn. Tự an ủi bản thân, rồi nàng cũng ngoan ngoãn đi theo.
Trong phòng chỉ còn lại Dương thúc và Tống Cảnh Thần đợi mọi chuyện ổn thỏa mới bẩm báo lại những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Dương thúc từ trong ngực móc ra một phong thư đưa cho Tống Cảnh Thần: "Lão thái gia sớm đã biết sẽ có kết cục như vậy, trước khi ra cửa đã để lại phong thư này. Ông ấy nói rằng nếu thiếu gia có thể không sử dụng thứ bên trong, cả đời bình an sống cũng là tốt nhất."
Tống Cảnh Thần đôi mi rũ xuống, không đáp, mở phong thư, từ bên trong đổ ra một vật hình con hổ.
Trừ Tống lão thái gia và hắn ra, không ai biết đến sự tồn tại của vật này và ý nghĩa của nó. Ngay cả phụ thân của hắn cũng không biết.
Cái này chính là ấn soái có thể hiệu lệnh năm vạn binh lính riêng của Tống gia, vốn là vật mang ý nghĩa bảo vệ hoàng thất Đại Hạ khi đến đường cùng. Là tiên đế lúc còn sống hạ mật chỉ để cho Quốc công gia lúc ấy chính là lão thái gia bây giờ tạo dựng lên. Chỉ đến khi nước mất nhà tan mới có thể sử dụng.
Lo sợ rằng có kẻ sẽ lợi dụng quân đội này, có lẽ ngay cả Trùng An Đế cũng không biết. Dương thúc cũng chỉ vì ban đầu từ trong đội quân đó ra nên mới biết được bí mật này.
Tống Cảnh Thần cầm con ấn trong tay, nhất thời chỉ cảm thấy buồn cười. Bọn họ muốn được bảo vệ nhưng cũng chính là họ muốn nhà hắn sụp đổ tan cửa nát nhà.
Từ trong phong thư rút ra một tờ giấy mỏng manh, đó là chữ viết của lão thái gia.
"Ta biết rõ kết cục này, hành động của bệ hạ hoàn toàn như ta đã dự đoán. Từ xưa, gần vua như gần cọp, những kẻ công cao lấn chủ đều không ngoài như vậy. Ta chỉ cầu cho người nhà có thể có một đường sinh cơ.
Tổ phụ biết được ngươi là người có hoài bão lớn, không hy vọng ngươi giống như phụ thân phải chết vì trung thành. Nhưng tổ phụ cũng mong ngươi hãy nhớ kỹ, trên đời này có biết bao người vô tội, chớ vì tham vọng mà tạo ra cảnh sinh linh đồ thán, bằng thêm vong hồn!
Nay tổ phụ vì ngươi ban cho một chữ 'Thận chi', hy vọng ngươi làm việc gì cũng phải cẩn trọng mà suy nghĩ. Nếu có thể bình đạm cả đời, lòng ta cũng rất an ủi, chỉ mong ngươi cả đời bình an vui vẻ!"
Ít ỏi có mấy lời này mà Tống Cảnh Thần nhìn một lúc lâu mới thôi.
Lấy nến từ tay Dương thúc, tự tay đốt cháy lá thư.
Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, Dương thúc chỉ cảm thấy Thế tử nhà mình dường như trưởng thành trong một đêm, khiến ông không thể đoán ra.
Trời sáng thì phải đi chôn, bất chấp sự ngăn cản của Lý thị, Tống Cảnh Thần vẫn kiên quyết phải trông nom linh cửu. Quỳ không nổi, sẽ để người mang ghế ra cho hắn ngồi. Mẹ con hai người không nói gì với nhau, chỉ lẳng lặng mà nhìn.
Đêm nay, ngoài hai đứa trẻ sinh đôi con nhỏ tuổi, cũng chỉ có mỗi Thẩm Dịch Giai can đảm ngủ say trong phòng. Nhưng Thẩm Dịch Giai ngủ cũng không yên ổn, không biết mơ thấy gì mà hai tay không ngừng vung vẫy giữa không trung.