Chương 6: Hạ độc Đông Phương thất Bại

Hắn lướt qua người tự xưng là Đông Phương Bất Bại, rồi bất ngờ dùng tay lột mặt lạ của người đó ra. Quá bất ngờ, người kia không kịp phản ứng chỉ nghe kịp kêu một tiếng “ngươi” thì hắn đã cười ha hả đắc chí. Lệnh Hồ Xung đã kịp nhận ra đó là tiểu sư muội của mình, Nhạc Linh San

- Thật không ngờ, Đông Phương Bất Bại oai danh lừng lẫy lại chính là nàng hả? Không phải chúng ta vừa trải qua những phút giây rất thoải mái đó sao? Nàng đã quên bọn ta rồi à. Ha ha ha

- Bọn khốn kiếp các ngươi…Hôm nay ta sẽ lột da các ngươi để rửa hận.

Hai tên khốn kiếp đó biết Lệnh Hồ Xung đang ở đây, chúng lại không thể đánh bại được chàng, nếu để chàng biết bọn chúng xuýt chút nữa là hãm hiếp thành công tiểu sư muội của chàng thì chắc chỉ có nước chết. Bọn chúng nháy nhau tìm cách tháo thân. Một tên giơ quả pháo ra, bắn thẳng về phía Nhạc Linh San, Lệnh Hồ Xung thấy vậy, lao vút đên, quả pháo vừa bay ra khỏi tay hắn, thì ngay lập tực có một mũi kim thêu không biết ở đâu bay tói làm nỏ nổ tan tành trên không trung. Sự việc diễn ra nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn thấy điều gì. Lúc đó Lệnh Hồ Xung cũng lao đến nơi, tung một cước đạp thẳng vào hai tên đó, khiến bọn chúng bắn ra xa. Hai tên khốn vội vàng đứng dậy, cắp đuôi chạy mất. Lệnh Hồ Xung chạy đến bên Nhạc Linh San, nhưng nàng còn ra vẻ giận dỗi:

- Tiểu sư muội? Muội không sao chứ?

- Còn mặt mũi hỏi muội sao? Huynh có biết là xuýt chút nữa muội…muội…thật là tức chết mà.

- Tiểu sư muội, muội đừng giận mà, ta vì cứu một vị cô nương…cô ấy đâu rồi.

- Còn cô nương nữa, lần này, huynh có mười cái miệng cũng không giải thích rõ ràng được.

Nhạc Linh San tức giận bỏ đi, mặc cho Lệnh Hồ Xung cứ chạy theo để phân trần, nàng cũng chẳng thèm để ý. Đông Phương Bất bại đã trở về Hắc Mộc Nhai, lần này nàng lại ăn mặc giả trai, trong bộ áo của giáo chủ đương nhiệm, trông phong thái của nàng thật oai phong lẫm liệt:

- Giáo chủ, người đã trở về, chuyến đi của người lần này thuận lợi chứ.

- Có bổn tọa ra tay, có thể không thuận lợi sao? Trong giáo mọi sự đều tốt chứ?

- Đều tốt, giáo chủ, Ngọc Nương đã hầm canh tổ yến, người dùng một chút nhé.

Nói đoạn, người tì nữ có tên Ngọc nương múc cho nàng một bát canh hầm tổ yến, Đông Phương Bất Bại không chút nghi ngờ, nàng uống một hơi cạn sạch mà không biết Ngọc nương đã nở một nụ cười đầy ẩn ý. Uống xong bát canh, nàng mới để ý thấy sắc mặt Ngọc Nương có chút kỳ lạ, nhưng nàng cũng không tiện hỏi. Thấy mắt Ngọc Nương cứ nhìn chằm chằm vào bát canh tổ yến, nàng mời nghi ngờ. Đông Phương đứng phắt dậy, đập tan bát canh tổ yến, nàng hỏi Ngọc Nương:

- Ngươi…ngươi dám hạ độc bổn tọa.

Ngọc Nương vội vàng quỳ xuống:

- Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ có nỗi khổ bất đắc dĩ xin giáo chủ tha thứ.

Đông Phương Bất Bại chỉ kịp hét lên một tiếng “ta giết ngươi” thì thổ huyết tương rồi nàng gục xuống tắc thở. Ngọc Nương run lên bần bật, nàng thỏ tay vào mũi kiểm tra, thấy Đông Phương đã không còn thở nữa, nàng sợ sệt thu mình vào một góc và khóc nức nở, có lẽ vì nàng không nỡ. Được một lúc, lấy lại bình tĩnh, nàng lạy Đông Phương Bất Bại rồi chạy ra khỏi giáo đường mà không để ý rằng Đông Phương Bất Bại đã mở mắt. Ngọc nương chạy về phòng của mình, nơi có một nam nhân đang chờ sẵn nàng ở đó. Thấy hắn Ngọc Nương vui mừng khôn xiết, nàng ôm trầm lấy hắn, hắn cuống quýt hỏi “Ngọc Nương, thế nào rồi, ổn thỏa chưa”. Thấy nụ cười rạng rỡ trên môi Ngọc Nương, hắn biết là mưu kế của hắn đã thành công mỹ mãn. Hắn ôm trầm lấy Ngọc Nương vào lòng, Ngọc Nương siết chặt lấy hắn, hai người âu yếm nhìn nhau, nàng từ từ nhắm mắt chờ đợi, không để Ngọc Nương phải chờ lâu, hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng, Ngọc Nương lùa lưỡi sang miệng hắn, đáp trả nhiệt tình, vừa hôn nhau hai người vừa cởi quần áo cho nhau, chỉ chốc lát, cả hai người đã không còn mảnh vải nào trên người. Khi đứng trước mặt nàng, Ngọc Nương thấy dương vật người yêu dựng đứng lên như cột cờ, nàng thích thú lắm. Nước nhờn đã rỉ ra chảy xuống 2 bắp đùi nàng, hắn như con hổ đói ôm chầm lấy Ngọc Nương rồi bế nàng lên, vục mặt vào vú nàng bú mút liên hồi vừa nút vú hắn vừa đi đến giường, đặt nàng xuống giường, Ngọc Nương nằm ngửa trần truồng, phơi bày một thân hình trắng nõn nà, tràn đầy sức sống. Bàn tay hắn thích thú chu du xoa bóp khắp thân thể Ngọc Nương, rồi hắn kê miệng phủ lên người nàng bằng những nụ hôn và liếm ướt cổ nàng, vài nàng, sau đó nó nút vú Ngọc Nương như điên, nàng nhắm nghiền mắt tận hưởng cơn mây mưa vừa phủ xuống người nàng, tận hưởng cái cảm giác mà nàng thèm thuồng mà hắn thường mang lại cho nàng trong những lần vụng trộm ra ngoài. Có lẽ vì quá nứng nên tên kia cũng không thể chờ đọi lâu hơn nữa, sau khi liếm * nàng chán chê, khiến cho dâm thủy Ngọc Nương trào ra lênh láng, hắn kê con c-c vào cửa mình Ngọc Nương và nắc cu như vũ bão vào * nàng, Ngọc Nương uốn cong người đón nhận nàng thích kiểu làm tình mạnh mẽ sung sức này, nó khiến nàng được thỏa mãn rất nhiều. Nàng sung sướng vô cùng, 2 bàn tay nàng vuốt ve khắp lưng và mông người yêu để tạo thêm cảm hứng cho hắn. Ghì chặt hắn vào sát người mình, nàng rên lên theo từng nhịp nắc của hắn, cả hai cùng uốn éo, rên rỉ, hắn nắc mấy chục cú suốt gần cả tiếng đồng hồ mà vẫn thấy chưa đã, hôm nay Ngọc Nương đã làm cho hắn một việc quá lớn, hắn sẽ phục vụ nàng thật đã đời như để trả công nàng vậy, một lát sau, nó rùng mình xuất tinh, từng đợt tinh khí ấm nóng phun ào ạt vào tận tử cung Ngọc Nương, nàng cũng bật lên tiếng rên cực khoái và xuất tinh cùng lúc. Sau khi làm tình một trận mê mệt, hắn vuốt má Ngọc Nương và âu yếm nói với nàng:

- Ngọc Nương, cám ơn nàng, nhờ nàng mà ta đã giúp phái Tung Sơn lập được đại công rồi

- A Long, vậy chuyện của chúng ta? Bao giờ…bao giờ chàng sẽ cưới thiếp đây. – Ngọc Nương đỏ mặt

Hắn mặt lạnh tanh, lặng lẽ dìu nàng đứng dậy, sau khi mặc quần áo cho nàng và hắn xong xuôi, hắn mới nói:

- Ngọc Nương, chúng ta ở bên nhau vốn dĩ là thiên địa bất dung, ta luôn nghĩ nếu như muội lập được công lao này thì sẽ có thể cầu xin sư phụ. Nhưng ta lại nghĩ chúng ta muốn trừ ma vệ đạo, lại phải dựa vào một người con gái như thế quá mất oai phong rồi.

- A Long, vậy huynh muốn thế nào? – Ngọc Nương nghi gờ mình bị lợi dụng

- Ta muốn…ta chỉ đành…có lỗi với muội thôi.

Dứt lời, hắn xoay người một cú, rút ra con dao găm mà hắn đã giấu trong áo hắn, nhằm hướng Ngọng Nương đâm thẳng vào tim nàng. Lưỡi dao của A Long vừa chạm đến ngực Ngọc Nương thì có một phi tiêu lao vút vào trong phòng, cắm thẳng vào con dao khiến nó rơi xuống đất. A Long chưa hiểu chuyện gì thì cánh cửa bật mở, một bong người bay vào, hắn chưa kịp phản ứng thì toàn thân tê liệt, không sao cử động được, người xuất hiện trước mặt hai người chính là Đông Phương Bất Bại. Ngọc Nương ngỡ ngàng. Đông Phương Bất Bại lên tiếng:

- Ngọc Nương? Ngươi vì một nam nhân như vậy, mà phản bội lại bổn giáo chủ, có đáng không? Ngươi nghĩ rằng một chút độc dược đó, thì có thể đưa ta vào chỗ chết sao? Nếu vậy thì ta đã chết cả một vạn lần rồi.

Ngọc Nương cúi đầu hổ thẹn, Đông Phương Bất Bại tiếp lời:

- Tuy nhiên nể tình ngươi khi ra tay với ta vẫn còn một chút áy náy trong lòng, chỉ cần chính tay ngươi giết hắn, ta có thể tha chết cho ngươi.

Dứt lời, nàng dùng nội công hút con dao găm của A Long lên và đặt vào tay Ngọc Nương. Ngọc Nương cầm con dao, từ từ bước đến nơi A Long đứng với ánh mắt đầy căm giận kèm theo một nỗi đau khổ tột cùng mà không thể giấu đi được, A Long thì liên tục lắc đầu, ánh mắt hắn van xin nàng. Khi đến gần A Long, Ngọc Nương giơ con dao lên, hắn nhắm mắt chờ đợi “Phập” một tiếng, A Long run bắn người, hắn mở mắt, hắn không làm sao cả còn Ngọc Nương thì đang ôm bụng mình với con dao găm trong người, nàng từ từ ngã xuống. Đông Phương Bất Bại vội vã đỡ lấy Ngọc Nương, nàng đau xót hỏi:

- Ngọc Nương, sao ngươi lại ngốc như vậy?

Ngọc nương yếu ớt trả lời:

- Vì tôi yêu huynh ấy. Giáo chủ, người có lẽ không biết hương vị của tình yêu ngọt ngào đến như thế nào đâu. Dù chỉ chìm đắm trong khoái lạc vài ngày, nhưng tôi nguyện dùng sinh mệnh này để…đổi lấy mạng sống…cho huynh ấy…cầu xin giáo chủ…– Ngọc Nương nói trong nước mắt rồi nàng từ từ tắt thở.

Đông Phương Bất Bại lau nước mắt, nàng rút con dao ra khỏi người Ngọc Nương và dùng nội công đẩy Ngọc Nương về phía A Long, con dao cắm thẳng vào hắn khiến hắn từ từ nhắm mắt và tắt thở. Cùng thời gian đó, ba người Lệnh Hồ Xung đã về đến núi Hoa Sơn, trời đã quá khuya, cả ba sợ sệt sẽ bị cha mẹ, sư phụ và sư nương mình trách phạt, Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San bảo Lục Hầu Nhi về phòng ngủ trước, còn hai người bọn họ sẽ đến phòng của Nhạc Bất Quần để thỉnh tội, Lục Hầu Nhi nhất định không chịu, nhưng Lệnh Hồ Xung làm quá khiến hắn cũng phải lững thững đi về. Trong đêm tối, lúc này chỉ còn hai người ở ngoài, toàn bộ đệ tử đều đã đi ngủ hết, hai người họ nắm tay nhau rón rén đi về phía khuê phòng của vợ chồng Nhạc Bất Quần, từ xa hai người đã thấy đèn phòng vẫn sáng, còn thấy bóng hai người di chuyển tới lui trong phòng, đoán là hai người đang luyện võ công, cả Lệnh Hồ Xung lẫn Nhạc Linh San đều muốn xem họ đang luyện môn võ gì, cả hai người nhẹ nhàng nhún từng bước một đến phòng của hai người, khi đến gần thì họ nghe những âm thanh kỳ lạ với tiếng rên ư ử thi thoảng lại kéo dài của ninh nữ hiệp. Nhạc Linh San và Lệnh Hồ Xung khẽ rạch tấm rèm cửa sổ và nhìn vào trong, hai ngươi không tin nổi vào mắt mình nữa, cả cha và mẹ nàng đều đang không mặc quần áo, mẹ Linh San đang trần truống trong ánh đèn vơi thân thể cực kỳ gợi dục, không một tỳ vết dù bà đã khá nhiều tuổi, nàng đang chổng mông, chống hai tay xuống thành giường và bộ mông to tròn trắng toát của nàng đập thẳng vào mắt hai kẻ đang xem lén bên ngoài. Cha của Linh San, Nhạc Bất Quần đang thúc con c-c sâu tuốt vào * của mẹ nàng đang nhô ra phía sau, mỗi một cú thúc của ông là Ninh Trung Tắc lại chồm người lên phía trước kem theo một tiếng rên đầy đê mê khoái lạc. Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San ngồi phủ phục xuống, quay mặt ra ngoài thở dốc. Tim hai người đập thình thịch. Họ nhìn nhau, nửa muốn về, nửa muốn ở lại xem tiếp, rồi không ai bảo ai, cả hai người đều chồm lên cánh cửa của mình. Lúc này Lệnh Hồ Xung mồ hôi vã ra như tắm, dương vật chàng căng tức lên hết cỡ, nhìn thấy sư nương mà mình hằng tôn kích đang đẩy đưa theo cú thúc của sư phụ mình, bộ mông trắng toát kèm theo cặp vú trắng ngần đung đưa theo nhịp đ-t của Nhạc Bất Quần cùng với gương mặt xinh đẹp của nàng mà chàng chỉ muốn phá tung cửa, lao vào đè nàng ra mà nắc một trận cho thỏa mãn cơn nhục dục của mình. Lần đầu tiên trong đời được chứng kiến tận mắt cảnh làm tình của sư phụ và sư nương chàng khiến cho Lệnh Hồ Xung cảm thấy cổ họng mình hô không khốc. Con c-c của chàng đã cương cứng lên hết cỡ rồi.

Về phía Linh San, tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình làm tình với nhau, nàng nhớ đến hoàn cảnh của mình hồi tối, nàng bị hai tên khốn của phái Thanh Thành bắt cóc, định cưỡng hiếp, nếu không có vị cao nhân lạ cứu giúp, giờ này, có lẽ nàng đã trở thành đàn bà rồi, bây giờ lại được chứng kiến hoàn cảnh này, Linh San thấy cơ thể mình bị kích thích dữ dội, cơ thể nàng nhột nhạt ngứa ngáy, một tay nàng vô thức thò xuống âm hộ mình, Linh San đỏ mặt phát hiện ra nó đã ướt đẫm nước nhờn từ bao giờ. Bên cạnh, Lệnh Hồ Xung cũng đã không chịu nổi mà tụt quần mình xuống đến đầu gối rồi thò tay xuống nắm lấy con c-c đã cương cứng hết cỡ mà xục xục. Linh San liếc mắt nhìn sang, nàng há hốc mồm sửng sốt, con cu của Lệnh Hồ Xung quá to và dài, hình như nó còn phát triển quá cỡ so với của một người bình thường, nàng nhìn cu của cha mình thụt ra thụt vào trong * mẹ nàng đã cho rằng nó khá to rồi, thế nhưng so với của Lệnh Hồ đại ca của nàng thì vẫn còn kém xa. Lệnh Hồ Xung nhìn sang Linh San, thấy nàng đỏ mặt, vội vàng nhìn vào trong thì khẽ mỉm cười. Lúc này ở bên trong, Nhạc Bất Quần đã đổi tư thế, ông rút cu ra khỏi vợ mình rồi lật ngửa nàng ra, tức thì một cặp vú to tròn trắng toát lại vun cao chứ không nhão sệ, bên dưới là âm hộ đã ướt đẫm nước nhơn của nàng đang he hé mở đập thẳng vào mắt hai người bên ngoài khiến Lệnh Hồ Xung muốn ngộp thở, chàng xục cu càng mạnh hơn. Nhạc Bất Quần vục đầu vào đó, ông liếm lên liếm xuống quanh vách vợ mình, Ninh nữ hiệp phát ra tiếng rên lớn, hai chân nang kẹp chặt lấy đầu ông, hình như thế vẫn còn chưa đủ, nàng con dùng cả hai tay tóm lấy đầu Nhạc Bất Quần mà nhét vào háng mình, mông nàng không ngừng trượt lên trượt xuống để tạo ma sát, nàng ngửa cổ hai mắt nhắm nghiền hưởng thụ. Đang nằm bò liếm * nàng một hồi, Nhạc Bất Quần đứng phắt dậy, con cu to dài của ông chĩa thẳng vào mặt nàng, không chần chừ, Ninh nữ hiệp há miệng nuốt trọn con cu đó vào miệng mà kèn, con cu mất hút trong họng nàng, ngập lút tận cán, Nhạc Bất Quần thụt ra thụt vào trong miệng nàng như là đang giao hợp với âm đạo của nàng vậy, ông dần đẩy nhanh tốc độ, nhanh như vũ bão, cứ như vậy được khoảng năm phút thì Nhạc Bất Quần giật giật cơ thể vùng hạ bộ rồi xuất tinh xối xả vào miệng nàng, chưa hết, ông còn rút cu ra tưới đầy chất trắng đó lên mặt nàng. Ninh nữ hiệp không chần chừ nàng nuốt sạch đám tinh đó, và còn liếm quanh mặt mình với bộ dạng hết sức dâm đãng. Hóa ra đây chính là bản chất trong con người của Nhạc phu nhân, nàng thật sự rất dâm đãng, còn Nhạc Bất Quần, ông ta cố sức chiều nàng cũng chỉ vè nghĩa vợ chồng, lâu lắm có khi vài tháng mới ái ân với nàng một lần nên đành cố gắng hết sức, thục ra tâm trí của Nhạc Bất Quần luôn hướng về “Quỳ Hoa Bảo Điển”. Còn Nhạc phu nhân, biết rằng lâu lâu mới lại có dịp tận hưởng hoan lạc nên nàng cố sức hưởng thụ

Ở bên ngoài, Lệnh Hồ Xung đa cởi sạch quần mình ra từ khi nào, chàng cầm quần và kéo Linh San chạy ra khỏi căn phòng của vợ chồng Nhạc Bất Quần, chạy một mạch đến vườn hoa viên, nơi phu tử hay dạy chàng và mọi người học văn hóa, đạo làm người. Chàng nhìn Linh San, hai người nhìn nhau âu yếm, Lệnh Hồ Xung ôm chặt lấy nàng và đặt lên môi nàng một nụ hôn say đắm, Linh San vụng về đáp lại, nhiệt tình mà say sưa, Lệnh Hồ Xung cởi nốt áo của mình ra, bên kia Linh San cũng tự cởi quần áo ra từ khi nào, hai người trần truồng ôm siết lấy nhau, môi vẫn dính chặt môi, dương vật của Lệnh Hồ Xung cứ lắc lư ở hai háng nàng khiến nàng thấy khó chịu vô cùng, Một tay Linh San tóm lấy nó, khi tay nàng bừa chạm vào c-c chàng thì Linh San mở tròn hai mắt, nàng biết là nó rất to, nhưng khi chạm tay vào vẫn không khỏi ngỡ ngàng, cu Lệnh Hồ Xung quá to lại nóng bỏng, cái đầu khấc bóng lưỡng, chĩa lên hùng dũng. Linh San vừa hôn Lệnh Hồ Xung vừa nắm chặt lấy c-c chàng mà xục xục giống như chàng tự làm hồi nãy, nàng từ từ ngồi xuống căn chòi rồi nằm ra để cho chàng đè tấm thân lực lưỡng lên người nàng, hai người lăn lộn, lúc thì chàng trên nàng dưới, lúc thì lại ngược lại, vừa hôn Linh San, Lệnh Hồ Xung còn đưa tay xuống bóp ngấu nghiến đôi vú của nàng, có lúc chàng còn tưởng tượng ra Linh San là mẹ nàng khiến cho Lệnh Hồ Xung càng hưng phấn tột độ. Chàng xoay người, hai người tiếp tục bú mút nhau theo kiểu 69, cả hai bu mút bộ phận sinh dục cho nhau đến đê mê khoái lạc. Chàng hôn âm hộ trinh nguyên của Linh San như hôn môi tình nhân vậy, còn nàng cũng chăm sác dương vật cảu nàng một cách nhiệt tình thấu đáo, dương vật của chàng chỉ vào đến một nửa trong miệng nàng là không thể nào vò được nữa, có lẽ vì nó quá dài mà miệng Linh San thì lại nhỏ, mấy lần nàng phải ọe ra cho dễ thở. Sau những màn âu yếm, mơn trớn vuốt ve cho nhau chán chê, Lệnh Hồ Xung lật ngửa Linh San ra, chàng dang rộng hai chân nàng ra rồi kê con c-c vĩ đại của mình vào hai chân nàng, chuẩn bị cho một màn khoan phá động đào tiên, Nhạc Linh San ánh mắt đang lim dim chờ đợi, nàng thèm muốn cái vật lạ kia đi sâu vào mình đã rất lâu rồi. Bỗng tiếng gọi văng vẳng của Lục Hầu Nhi vang lên khá xa làm hai người choảng tỉnh cơn mê:

- Đại sư ca, tiểu sư muội, hai người có ở đây không?

Lệnh Hồ Xung vội vàng đứng dậy mặc quần áo vào, Linh San thì bực bội vô cùng, đêm nay nàng hai lần bị phá đám cuộc vui lúc chuẩn bị đến cao trào rồi, thật là điên hết mức. Lúc hai người mặc quần áo vào xong cũng là lúc Lục hầu Nhi chạy đến nơi, hắn vừa đến nơi thì Linh San đã ban cho hắn một cái tát như trời giáng vào mặt:

- Huynh có cần thiết phải hét tô như vậy không hả? Hung có định cho mọi người ngủ không thế.

- Ta…ta, tại ta thấy mãi mà đại sư ca không về, ta có qua phòng muội gọi nhưng không thấy trả lời, ta sợ hai người bị bắt cóc.

- Làm gì có ai bắt cóc bọn ta, bọn ta qua phòng sư phụ, nhưng họ đi ngủ cả rồi, nên ta và tiểu sư muội quá đây ngắm trăng thôi. – Lệnh Hồ Xung lên tiếng, nói đến đây, chàng tự dưng đỏ bừng mặt.