- Lưu sư đệ, sao đệ có thể giao du với người trong ma giáo? Đệ có biết hắn ta bụng dạ như thế nào không? – Định Giật sư thái lên tiếng
- Các vị, tại hạ và Khúc đại ca vừa gặp đã quen từ lâu, nhưng những trao đổi của chúng tôi đều là âm luật cầm tiêu, đàn ca thổi sáo, nhưng chuyện phân tranh trong giang hồ, bọn ta tuyệt đối chưa từng nói đến, các không thể có chuyện ta kết cấu với Ma giáo để làm hại đồng đảng võ lâm. Mong các vị minh xét.
- Huynh nói kết giao với Khúc Dương vì âm luật, chuyện này tả minh chủ đã điều tra rõ ràng từ lâu, Tả minh chủ nói Ma giáo ẩn chứa mầm họa, mấy năm gần đây vì NNKP rất hưng vượng, nên tìm trăm cách chống đối, kích động chia rẽ, hoặc dùng tài vật hoặc dụ dỗ bằng mỹ sắc, Lưu sư huynh trước nay ngôn từ hành động cẩn thận, vậy chúng mới sắp đặt đúng sở thích phái Khúc Dương dùng âm luật mà ra tay. Lưu sư huynh nên tỉnh táo một chút, đừng trúng phải gian kế của Ma Giáo.
- Lưu sư đệ, đệ là chính nhân quân tử, gặp phải kẻ tiểu nhân bỉ ổi, ta thấy hay là đệ cứ dùng một kiếm giết chết hắn đi. – Sư thái tiếp tục
- Lưu sư đệ, quân tử phạm lỗi có nhật nguyệt sáng soi, ai nấy đều biết biết lỗi mà sửa chính là điều thiện, NNKP chúng ta như cây liền cành tuyệt đối không thể chịu sự chia rẽ của Ma giáo. Làm tổn thương nghĩa khí đồng đạo. – Thiên Môn đạo trưởng lại lên tiếng khuyên can.
- Nhạc sư huynh, huynh là quân tử hiểu đạo lý, huynh thấy thế nào?
Lúc này, Nhạc Bất Quần mới lên tiếng:
- Lưu hiền đệ, nếu là bằng hữu thì rút đao tương trợ cho bằng hữu, cũng không nên nhíu mày, nhưng người họ Khúc trong Ma giáo rõ ràng là tiểu lý tàng đao, hắn bày mưu tính kế đánh vào sở thích của đệ, hạng người này mời là kẻ địch hiểm độc nhất. Hắn đang hại đệ tan nhà nát cửa thân bại danh liệt, ẩn chứa tâm địa hiểm độc, không thể nói hết được. Nếu hạng người này cũng có thể coi là bằng hữu, vậy hai chữ bằng hữu này há chẳng phải bị sỉ nhục sao?
Hắn tiếp tục:
- Cổ nhân có câu đại nghĩa diệt thân, thân còn có thể diệt huống chi là hạng người này. Đại ma đầu, đại gian tặc không thể làm bằng hữu.
Lưu Chính Phong lúc này bình tĩnh lên tiếng:
- Ban đầu Lưu mỗ và Khúc đại ca có những ngày tháng tương giao thì đã nghĩ đến sẽ có kết quả như ngày hôm nay. Cho nên hôm nay Lưu mỗ lựa chọn rửa tay chậu vàng trước. Chỉ là không ngờ chuyện này lại khó như vậy.
- Lưu sư huynh không cần nhắc khinh trọng, nếu ai nấy cũng như huynh, lâm trận trốn chạy vậy há chẳng phải mặc cho Ma giáo hoành hành trong giang hồ hay sao? Huynh muốn bỏ mặc mọi chuyện, vậy sao tên ma đầu Khúc Dương không đứng ngoài vòng? – Phí Bân lên tiếng phẫn nộ.
- Khúc đại ca cũng như ta, huynh ấy tuy không rửa tay chậu vàng, nhưng đã hạ lời thề độc sau này Ma giáo và NNKP dù xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không nhúng tay vào, thậm chí đã nghĩ cách bù đắp hiểu lầm giữa hai bên. Đệ tử phái Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung bị người ta đả thương tính mạng gặp nguy hiểm, là do Khúc đại ca dã ra tay cứu sống hắn.
- Cái gì, hắn thật đã cứu đại ca sao? – Nhạc Linh San giật mình lên tiếng.
- Chuyện đó có gì lạ, người trong Ma giáo lôi kéo ly gián chúng ta, nên chuyện gì bonjc húng cũng có thể làm được. Hắn bày trăm phương ngàn kế lôi kéo huynh thì cũng làm như vậy với những người khác. Thế nào Lưu sư huynh, tên Khúc Dương đó huynh có giết hay không? – Phí Bân lại lên tiếng giải thích và đe dọa.
- Đối với chuyện của Khúc Đại ca, ta đã nói một lần rồi, Phí huynh không cần phải phí lời.
- Nếu vậy, ta đành phải truyền tiếp lệnh của tả minh chủ, thanh lý môn hộ, diệt cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa, quết không dung tình.
- Ai dám diết sư phụ ta, thì phải bước qua xác ta trước. – Một đệ tử của Lưu Chính Phong bất bình lên tiếng.
- Dứt lời, hắn và Phí Bân lao vào đánh nhau, chỉ một chiêu, tên đệ tử đó đã bị Phí Bân dùng kiếm đâm thẳng vào yết hầu lăn ra tắt thở. Lưu phu nhân kêu lên thất thanh:
- Vi Nghĩa, Vi nghĩa…
Lưu Chính Phong chạy đến ôm hắn dậy, nhưng không cứu kịp nữa, hắn đã lăn ra tắt thở. Quá tức giận, ông ném một chiếc ghế đẩu vào hắn, Phí Bân đánh một chưởng, chiếc ghế vỡ vụn ra, nhưng cổ hắn đã bị Lưu Chính Phong bóp chặt, cờ lệnh cũng bị ông cướp khỏi tay từ khi nào. Đủ thấy trình độ võ công của Lưu Chính Phong là vô cùng thượng thừa. Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, không ai dám manh động. Đúng lúc đó, một tên nữa ôm con trai của ông đến buông lời đe dọa:
- Lưu Chính Phong, đừng làm bậy. Bằng không kẻ lớn người nhỏ của nhà ngươi đều phải xuống suối vàng. – Trong khi đưa trẻ vẫn luôn miệng gọi tên cha.
- Tên họ Đinh kia, người nào làm người nấy chịu, sao ngươi lại bắt cả nhà người ta làm con tin. – Định Giật sư thái bất bình lên tiếng.
- Lưu chính phong đã gia nhập Ma Giáo, hắn há chẳng phải bắt Phí sư đệ của ta làm con tin sao?
- Ta không bắt cóc ai cả, ta chỉ mong Tả minh chủ đồng ý cho cả nhà ta quy ẩn, tại sao chỉ có nguyện vọng đó thôi, các người cũng không cho ta toại nguyện.
- Tuyệt đối không được, nếu làm như vậy, người trên giang hồ há chẳng phải chê cười phái Tung Sơn của ta chịu sự uy hiếp của Lưu Chính Phong hay sao? Mau thả Phí sư đệ ra, nếu không đứng trách ta ra tay vô tình.
Đúng lúc hắn rút kiếm nhắm hướng Băng Tâm đâm thẳng thì một bóng người bay vút vào trong, chỉ bằng hai ngón tay đa kẹp chặt thanh kiếm ở ngay trước yết hầu nàng, cứu thoát Băng Tâm khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc. Người này không ai Khác chính là Khúc Dương, ông đã lao vào cứu nàng đúng như lời hứa đêm qua. Lưu Chính Phong thở phào nhẹ nhõm, lợi dụng lúc đó, Phí Bân thừa cơ hội, thoát ra và đánh lén Lưu CHính Phong một chưởng khiến ông bị thương khá nặng. Khúc Dương lao vút đến, một chưởng đánh hắn văng ra xa. Tên Phi Bân bị văng ra, ngã vào người Đinh sư huynh của hắn. Khúc Dương bất bình lên tiếng:
- Ha ha ha, các người xem, các người có đức hạnh gì, ở đây lạm sát người vô tội, còn nói danh môn chính phái, thật là một lũ khốn kiếp.
- Ngươi là ai?
- Ta đi không thay tên, ngồi không đổi họ, đệ tử Ma giáo Khúc Dương
- Ha ha ha, ngươi đã đến rồi, cũng tốt, mọi người đã thấy rõ Lưu Chính Phong câu kết với người của Ma giáo như thế nào, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ thay trời hành đạo, trừ hại cho dân.
Vừa dứt lời, thì hai tên cùng hợp lực lao vào đánh nhau với Khúc Dương, cả ba người múa võ đấu trưởng lực suốt mấy chục hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Bọn họ đấu chưởng lực với nhau tiếng nổ vang khắp cả sơn trang. Do quá nửa nội ực trong người Khúc Dương đã truyền cả cho Lệnh Hồ Xung, nên bây giờ ông không còn được như trước, chỉ một lúc sau là ông đã bị bọn chúng đánh cho văng vào tường, ngã ra. Sẵn đà, cả hai tên lao đến định kết liễu tính mạng Khúc Dương, thì ông phóng ra ba cây trâm về phía đó làm bọn chúng sợ hãi tránh xa, ngay lập tức, Khúc Dương đứng dậy, ôm Lưu Chính Phong chạy bay ra khỏi nóc nhà hướng về phía rừng sâu. Bọn người của Phái tung Sơn thấy vậy hô hào mọi người đuổi theo, bỏ mặc những người còn lại ở nhà. Dư Thương Hải cũng đi theo, Lâm Bình Tri thấy vây định đuổi theo nhưng Nhạc Bất Quân đã ngăn cản lại. Dư Thương Hải dẫn đồ đệ đi theo một hướng khác, nhưng không phải là đường về phái Thanh Thành. Đồ đệ hắn thấy vậy hỏi:
- Sư phụ, chúng ta không phải về Thanh Thành sao? Tại sao lại đi về hướng ngược lại?
- Nhạc Bất Quần này mưu kế thâm sâu, hắn thu nhận Lâm Bình Tri, sao lại dễ dàng tha cho chúng ta, chẳng bao lâu nữa sẽ tìm chúng ta đòi người thôi.
- Sư phụ thật là cao minh, bọn chúng chắc không thể ngờ, sư phụ đã cho các sư huynh đệ nhốt hai vợ chồng hộ ở núi Thanh Thành rồi.
- Đưa chúng dạo quanh các ngọn núi, cho các đồ đệ của ta hưởng thụ phu nhân của Lâm Chấn Nam, không phải rất thú vị sao? Ha ha – Hắn khoái trá cười lớn.
- Tiếng cười chưa dứt khỏi miệng thì Nhạc Bất Quần đã xuất hiện:
- Dư quán chủ, xin dừng bước?
- Nhìn xem, người dẫn đường đã tới rồi, Nhạc chưởng môn có gì chỉ giáo?
- Vợ chồng Lâm Chấn Nam, song thân của Lâm Bình Tri tiểu đồ mà tại hạ vừa thu nhận đã bị kẻ gian bắt giữ, nay không biết đi đâu, mong dư quán chủ rộng lòng cho biết.
- Được, ta cho ông biết.
Vừa nói xong, Dư Thương Hải rút kiếm ra lao thẳng về hướng Nhạc Bất Quần, ngay lập tức, Nhạc Bất Quần cũng rút kiếm ra tiếp chiêu, hai người đôi tranh cả trăm hiệp, tung hết cả tuyệt kỹ ra giao đấu với nhau, đệ tử hai bên nín thở đứng nhìn. Căn bản Dư thương Hải võ công không cao bằng Nhạc Bất Quần nên bị đánh bại nhanh chóng. Thổ huyết ra miệng. Lục Hầu Nhi khoái trí nói:
- Dư Thương Hải, lần này ông biết sự lợi hại từ Tử Hà Thần Công của sư phụ ta rồi chứ?
- Dư quán chủ, chỉ cần ông chịu thả vợ chồng Lâm thị, ta có thể tha cho ông, đợi sau này Lâm Bình Tri học thành tài, sẽ tìm ông để trả thù. Không biết ý ông thế nào?
Biết không thể làm gì được, xem ra cũng không thể giữ hai vợ chộng Lâm thị lại, Dư Thương Hải đang định lên tiếng nói ra nơi giam giữ vợ chồng Lâm Chấn Nam thì đồ đệ của hắn chạy đến:
- Sư phụ…không hay rồi, vợ chồng Lâm thị bị Mộc Cao Phong bắt đi rồi, còn hại chết rất nhiều huynh đệ của ta nữa.
- Cái gì, ngươi nói cha mẹ ta… - Lâm Bình Tri chạy đến túm cổ áo hắn tra khảo, Nhưng Nhạc Bất Quần chạy đến can lại
- Bình Nhi, cứu người quan trọng, chúng ta mau đi ngăn lại. Đi
Sau đó ông kéo phái Hoa Sơn chạy theo hướng Mộc Cao Phong, bỏ mặc Dư Thương Hải với sự uất ức lên đến tận cổ.
Lúc này, Lệnh Hồ Xung và Nghi lâm đang dạo bước ở trong rừng, thì bỗng nghe đâu tiếng nhạc vào tai làm cho hai người thấy tò mò, tiếng nhạc do hai người tấu khúc, một người đánh đàn, một người thổi tiêu, vô cùng sâu lắng và truyền cảm. Lệnh Hồ Xung nghe mà vô cùng khoan khoái, chàng nói:
- Tiếng nhạc này giống như cô dâu xuất giá vậy, thật là hay quá. Một người muốn đem cả cuộc đời minh giao cho người mà mình yêu, đương nhiên là hạnh phúc lắm.
- Vậy..Lệnh Hồ sư huynh, muội có thể đem cả cuộc đời muội giao cho huynh không?
- Không được – Lệnh Hồ Xung giật mình.
- Tại sao?
- Vì muội không yêu ta, ta cũng không yêu muội, chúng ta hôm qua chỉ là để giải tỏa cảm xúc cho nhau thôi, muội hiểu không?
- Muội hiểu… - Nghi lâm nói mà mặt buồn rười rượi, nàng đã yêu Lệnh Hồ Xung thật lòng mất rồi, chứ không chỉ đơn thuần là cảm xúc xác thịt.
- Lệnh hồ sư huynh, sao âm thanh càng lúc càng lớn vậy?
- Chúng ta đi xem thử?
Hai người dẫn nhau lần theo phía phát ra âm thanh ngây ngất lòng người đó, đến một bãi cỏ trống, hai người nhìn thấy Khúc Dương và Lưu Chính Phong, Lệnh Hồ Xung nhận ra đó là ân nhân của mình còn Nghi Lâm biết người kia chính là Lưu Chính Phong, một người đánh đàn, một người thổi tiều, tâm hồn thật sảng khoái, quên hết mọi sự trắng đen thị phi trong giang hồ, thả hồn vào âm nhạc. Tấu song bản nhạc, Khúc Dương khoái trí lên tiếng:
- Trước đây lúc Kê Khang bị hành hình, dạo đàn than thở, từ đó Khúc Quảng Lăng Tán của y trở thành tuyệt khúc, nhưng dù khúc nhạc này có tinh diệu tuyệt luân đến đâu, so với khúc nhạc hai chúng ta hợp tấu vẫn còn kém xa lắm. Nhưng mà bây giờ xem ra, tâm trạng của đệ và ta lại giống Kê Khang lúc ấy. Lưu hiền đệ, hôm nay với hai chúng ta, đại hạn đã đến, chúng ta sắp xuống suối vàng rồi, đệ có sợ không?
- Đời người ai mà không chết, tiểu đệ có thể cùng Khúc đại ca tấu xong khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ này, đời này đã không còn hối tiếc nữa. Đáng tiếc, trên giang hồ này sẽ không còn khúc cầm tiêu này nữa.
- Đệ không cần phải buồn chán hay suy nghĩ quá nhiều, Khúc Tiếu Ngạo Giang hồ của chúng ta hợp tấu sau này nếu có người có thể giúp nó lưu truyền vĩnh cửu, thành khúc nhạc có một không hai, thì ta còn mong chờ gì nữa.
- Lưu Chính Phong cười sảng khoái, tiến cười vừa dút thì cũng là lúc tên Phí Bân của phái Tung Sơn đuổi đến chỗ hai người, hắn từ từ đi đến và lớn giọng:
- Nếu không tiếc cũng không ân hận, vậy thì ngoan ngoãn chịu chết đi.
Lệnh Hồ Xung lắc đầu thở dài và nói với Nghi Lâm
- Xem ra ta lại phải lo chuyện bao đồng rồi. Đợi ta một chút. – Sau đó chàng đi thẳng ra chỗ bọn họ.
- Vãn bối Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn bái kiến tiền bối. – Chàng hành lễ với hắn.
- Thì ra là đại đệ tử của Nhạc Sư huynh, ngươi đến rất đúng lúc, giết dùm ta hai tên này. – Hắn chỉ vào Khúc Dương và Lưu Chính Phong. Lệnh Hồ Xung nhìn hai người hộ rồi nói:
- Tiền bối à, chúng ta là nhân sĩ chính nghĩa, không phân biệt trắng xanh đỏ đen gì mà giết người hình như không tốt lắm
- À, ta còn nhớ, tên yêu nhân họ Khúc đã từng ra tay cứu mạng ngươi. Ngươi cũng muốn cấu kết với chúng sao?
- Lệnh Hồ hiền điệt, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi về trước đi. – Lưu Chính Phong lên tiếng nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn tiếp tục
- Tung Sơn đại hiệp Phí Bân đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ, vãn bối nghĩ là chắc không bắt nạt người đang bị trọng thương cũng không có một tấc sắt trong tay đâu nhỉ, bằng không chính nghĩa hiệp đạo này với tà ma ngoại đạo có gì khác biệt.
- Ngươi đừng cho rằng ngươi nói như vậy, ta sẽ không giết chúng. Ta cho ngươi biết ta giết hai người cũng là giết, giết ba người cũng là giết
- Ô, vãn bối hiểu Phí tiền bối rồi, ý người là cả vãn bối người cũng muốn giết
- Coi như ngươi thông minh.
- Phí tiền bối, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ, vẫn đừng nên làm chuyện khờ dại thì hơn. – Nghi Lâm nghe hắn định giết Lệnh Hồ Xung thì giật mình chạy ra để can ngăn.
- Ngươi ở Phái Hằng Sơn, cũng định câu kết với Ma giáo sao? Vậy ta giết ngươi trước.
Hắn rút kiếm lào về phía hai người, Cả Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm cùng rút kiếm ra đối phó với hắn, tất nhiên cả hai người đều không thể là đối thủ của Phí Bân nên nhanh chóng bị hắn đánh văng ra xa, một người ngã xuống còn người kia bay về phái hai vị tiền bối và được họ đỡ, ngay lập tức cả Khúc Dương và Lưu Chính Phong cũng lao về phía Phí Bân đánh nhau, Lệnh Hồ Xung thì chạy đến bên đỡ Nghi Lâm dậy. Cả Khúc Dương và Lưu Chính Phong đều đang bị trọng thương nên cũng không phái đối thủ của hắn, chỉ vài chiêu thôi, hắn đã đánh cho hai người họ thổ huyết ra miệng rồi ngã sõng soài xuống đất rồi. Hắn lừ lừ đi đến dơ kiếm định kết liễu tính mạng của họ thì đúng lúc đó Mạc đại tiên sinh trưởng môn nhân của phái Hanh Sơn, sư huynh của Lưu Chính Phong đi đến, ông dùng nhị kéo âm thanh ai oán não nũng và đầy tang tóc. Phí Bân thấy vậy quay lại:
- Ta còn tưởng là ai có nhã hứng như vậy, hóa ra là Tiêu Dương da vũ Mạc đại hiệp. – Mạc tiên sinh cười lớn và hỏ:
- Phí huynh đệ, Tả minh chủ có khỏe không?
- Tả minh chủ rất khỏe, Mạc đại tiên sinh, Lưu Chính Phong của quý phái câu kết với Ma giáo bất lợi với NNKP chúng ta ông nói có nên giết hay là không giết?
- Nên giết, nên giết. – Câu nói của Mạc Đại khiến tất cả bọn họ đều ngỡ ngàng, không lẽ một quân tử như ông cũng không phân biệt được thị phi trắng đen, hay là sợ phải đối đầu với Tả Lãnh Thiền. Phí Bân thấy vậy đắc chí lên tiếng
- Vậy thì phiền ông tụ minh ra tay thanh lý môn hộ đi/ Được