Chương 13: bây giờ mới biết đau

vừa đặt chân vào sơn cốc một nguồn linh khí nồng đặc đã ngay lập tức tràn vào thức hải của hắn

những linh khí này không những vô cùng mạnh mẽ không cách nào khống chế du nhập vào cơ thể hắn

thoáng chốc hắn cảm thấy điều không ổn vội vàng ngồi xuống tọa thiền phông bế thức hải ngăn chặn linh khí xâm nhập

nhưng lại không có bao nhiêu hiệu quả ,những linh khí này không có nơi chứa đựng bắt đầu xông phá tích tụ tai huyệt vị làm chúng phông lên

khiến hắn vô cùng đau đớn.

sắc mặt hắn bây giờ vô cùng khó coi chuyển sang tái nhợt mồ hôi đầm đìa.

những năm qua con đương tu luyện của hắn nhờ thể chất mạnh mẽ vốn chưa từng gặp phải khó khăn huống chi là đau đơn

nhưng bây giờ đối mặt với sự dày vò có thể khiến bất cứ tiên nhân nàobỏ cuộc

trong linh hồn hắn đã xuất hện một ta ý nêm buông xuôi đấu đá với bản năng quật cường cao ngạo của hắn:

giọng nói mền mại đầy ma lực vang lên bên tai hắn:

"từ bỏ đi ngươi cũng đã cố gắng hết mình rồi đâu cần phải hành hạ bản thân đâu điều ngươi cần là sự nghỉ ngơi từ bỏ từ bỏ đi...."

hắn như mụ mị hướng theo giọng nói đó từng chút buông xuôi chống cự:

"mình thật sự phải từ bỏ ở đây sao có lẽ điều đó không qua xấu"

đúng lúc này một giọng nói khác lại vang lên đầy bực tức khinh thường quát hắn:

"đồ ngốc nàycái dì mà từ bỏ chứ

nếu ngươi tử bỏ không thấy có lỗi với niềm kì vọng của sư tôn đối với ngươi sao ngươi muốn để sư tỷ thất vọng sao không lẽ ngơi mốn tiếp tục núp sau lưng người con gái ngươi yêu để nàng che chở ngươi cả đời chưa nghĩ cũng đã biết nhục rồi...."

"đúng vậy ta làm sao dễ dàng từ bỏ thế chứ ,sư tỷ vẫn còn đang đợi ta nêu ta gục ngã lúc này làm sao gặp lại nàng

ta không thể nào cam tâm chết tại đây được không cam tâm"

bỗng hắn thả lỏng thức hải bóp chặt lại từng huyệt vị cố găng điều khiển từng tia linh khí cô đọng

bắt đầu chúng cô đông thành các hạt bụi lơ lửng trong thức hải dần dần hóa thành các giọt chất lỏng hòa vào thức hải của hắn ngày càng dồi dào

đến trở thành đại dương đồng dạng mới dừng lại

buông lỏng tâm thần thở ra một ngụm trọng khí ,phát hiện cơ thể bị bao phủ bởi một lớp chất nhầy đặc sệt mầu đen mùi không dễ ngưởi chút nào đang muốn bực bội mắt hắn bống sáng lên nhìn vào trong cơ thể .từng huyệt vị đều được khai thông .các tạp chát do sự dụng đan dược đều được bài trừ ra ngoài.

nhưng lại nghĩ lại thờ khắc lúc nãy hắn không tự chủi rùng mình, đắng chát cười khổ:

"hôm nay ta có thể nói nhờ họa mà đắc phúc nhưng được phúc kiểu này thì không còn hơn có "

nói rồi hắn nhìn về cái hồ gàn đó ,thoát quần áo nhảy xuống

lên bờ hắn ngán gẩm lắc đầu tác phẩm của mình vừa làm -cái hồ trong xanh đầy cá .giờ chỉ còn là một vũng nước đên ngòm cá chết trôi nổi