Chương cuối.... VIÊN MÃN...CÙNG ANH VÀ CON TRAI
Vương Nhất Bác đang thiếp đi thì anh nghe tiếng gì đó mà mở mắt ra thì nghe .... tít tít..kéo dài * tiếng dòng điện đang chạy qua....từng nhịp ,
"Không...., Tiêu Chiến...đừng bỏ anh mà ...Anh xin em đó.. ,đừng bỏ anh và con trai mà sao em lại không nghe ... anh,... Tiêu Chiến....Tiêu Chiến...đừng đi...đợi anh....
Anh giật mik mà tỉnh giấc.... hoá ra chỉ là một giấc mơ mà không phải hiện thực . anh thấy mồ hôi trên trán cứ đổ xuống khiến cho anh thở phào ra mà nhẹ nhõm
Tiêu Chiến em vẫn nằm yên trên chiếc giường bệnh , tay anh vẫn nắm chặt tay cậu từ đêm qua đến bây giờ , anh chồm lên rồi đưa môi mìk mà hôn lên bàn tay trắng sứ non mềm của cậu mà chiều mến .
Tiêu Chiến em phải tỉnh lại cho anh không được ngủ nữa, anh đợi em tỉnh dậy rồi chúng ta cùng nhau về nhà ,mà gặp con trai của chúng ta nữa
Bảo bối àk.. ! Em đừng ngủ nữa mau , tỉnh lại cùng anh đi đến nhà hàng làm đám cưới nữa chứ, nhẫn anh đã đeo cho em rồi mà ,sao em không chịu tỉnh lại vậy.. Em muốn anh phải làm sao mới được đây...
Anh chớp mắt một cái thì nhìn thấy ngón tay của Tiêu Chiến đã cử động nhẹ làm cho Vương Nhất Bác bất ngờ, cậu lúng túng siết lấy tay cậu mà gọi cái tên thân thương nhất
"Tiêu Chiến.... Tiêu Chiến......em tỉnh lại rồi phải không... Bảo bối
Anh vui mừng mà chạy ra gọi bác sĩ
"Bác sĩ ơi , vợ tôi tỉnh lại rồi mau vào khám cho em ấy nhanh lên
Tiếng gọi chói tai pha chút vui mừng của anh khiến cho mấy người trong bệnh viện phải bịt tai lại rồi tiếp tục công việc của mik ...
Cậu lờ mờ mà tỉnh dậy sau những đợt hôn mê sâu nguyên một đêm dài ... Cuối cùng cậu nghe được tiếng khóc trẻ con phá tan bầu không khí im lặng
"Papi ..hức .con là Toả nhi đây...papi ơi, papi tỉnh dậy đi ạ ..con nhớ papi lắm ạ
Cậu bé cứ đứng cạnh giường cậu mà lay lay tay cậu , Vương Nhất Bác thấy như vậy làm sao chịu nổi mà ôm chầm bé con vào lòng mà nói
Tỏa Nhi.. "Con đừng làm ồn papi...
.
Cậu vừa mở nhẹ đôi mắt mìk ra,'cậu nhìn thấy con và anh và ba mẹ Vương ...thì đôi môi nở ra một nụ cười diệu dàng , cậu nâng tay vuốt ve gương mặt nhỏ bé của Toả nhi mà gọi trong chiều mến
"Toả...Toả nhi ..con trai của papi
"Hức ...papi ơi, Toả nhi nhớ papi nhiều lắm ạ
Papi cũng nhớ con lắm..
Tiêu Chiến đưa mắt về anh mà nhìn ,Ông Bà Vương nhìn thấy cũng ngại mà ẫm cháu nội ra ngoài mà nhường không gian cho 2 kẻ suy tình mà tâm sự
Ông Bà Vương và Tỏa Nhi đi chưa bao lâu thì anh chạy lại ôm chầm cậu vào lòng mà thì thầm vào tai anh...
Bảo bối ơi ...bảo bối àk... Anh yêu em
Cậu nghe anh nói mà nấc của cậu nhè nhẹ mà gọi tên
Nhất Bác..."Anh Nhất Bác... Em cũng yêu anh nhiều lắm.. Huhub
Ngoan không khóc nữa.. Anh sẽ không cho em xa anh một lần nào nữa đâu
Cậu lắc nhẹ cái đầu của mìk...
Anh Nhất Bác em hứa ...sẽ không bao giờ...không bao giờ nữa đâu"
Ùm
Tiêu Chiến ...sao em lại liều mình như vậy? Không có em làm sao anh sống nổi hả Tiêu Chiến...?"
Cậu vừa nghe những lời trách móc của anh mà dụi dụi vào ngực anh rồi nói giọng nũng nịu..
Anh Nhất Bác... Em sai rồi......anh đừng trách em ? Em cũng sợ phải mất anh lần nữa thì sao ..huhu"
Anh không cho em được liều mạng như vậy nữa biết không,... Em có mệnh hệ nào làm sao anh sống nổi khi không có em bên cạnh chứ , thà là anh ,chứ bắt anh đứng nhìn em bị đau thì anh sót lắm em biết chưa
"Ây da"
"Bảo bối àk , em có sao không?" anh hốt hoảng mà nhìn cậu
"Đau quá.. " anh ăn hiếp em ...em mét ba mẹ cho xem.. cậu nũng nịu nói
Anh mỉm cười mà nhăn nhó, nhìn vết thương chết tiệt của hắn gây ra khiến cho anh càng nghĩ càng tức mà muốn gϊếŧ chết hắn .
Tiêu Chiến chợt nghĩ đến một người liền nhìn anh mà hỏi ..
Anh Nhất Bác "Vương Hạo ...anh ta..
Tiêu Chiến... Em xem anh là gì hả ..em còn dám nghĩ đến người cũ sau khi tỉnh dậy..là nhắc tên hắn rồi..
Em ...em ...chỉ muốn biết anh ta thế nào thôi mà
Được... Em muốn hắn sao àk..
Phải... Vậy anh cho em biết.. Hắn bị ở tù chung thân đến suốt đời
Àk ...àk .....cậu nghe mùi giấm chua đâu đây, mà nở nụ cười khó sử .
Vương Nhất Bác anh có cần làm lố không vậy ..em đang bị thương mà anh còn đổ giấm cho được nữa..
Vương Nhất Bác liền trừng mắt nhéo nhẹ eo cậu mà nói nhỏ vào tai cậu
"Bảo bối àk... Em dám bắt nạt anh thì em chờ đi ..anh đợi em khoẻ lại rồi thì đừng trách anh ..anh mà không cho liệt giường 1 tháng, thì anh không phải Vương Nhất Bác ..
Lời hâm doạ của anh khiến cho cậu phải rùng mình mà cười ra không ra nước mắt ...cậu liền ôm chầm lấy anh mà thắm thiết, ánh sáng chan hoà đã về đến gia đình nhỏ , mọi sống gió và thử thách cậu và anh điều trải qua ,mọi thế gian tình yêu là vĩnh cửu nếu không quên được nhau....thì hãy về bên nhau
Thời gian trôi qua thì cậu cũng bình phục mà trở về nhà , Vương Nhất Bác trở về vị trí Vương tổng cao cao đại thựợng còn Tiêu Mỹ Nhân lại trở về nhà làm nội trợ cho cha con anh,
Vương Nhất Bác từ công ty trở về liền chạy vào tìm cậu , còn bé con bị anh tống vào trường chứ ở nhà bé con luôn dành bảo bối của anh không àk
"Bảo bối àk... Bảo bối... ơi
Tiêu Chiến đang ngắm nhìn vườn hoa mà anh đã trồng cho cậu thì theo phản xạ cậu vội vàng quay lại thì có ai kia ôm lấy phía sau lưng cậu ...cái má mochi của người kia cọ cọ vào hõm cổ cậu mà hôn vào một cái 'chụt chụt chụt 💋 cậu theo phảng xạ mà xoay mặt ra phía trước mặt anh ,anh không trừng trừ mà nhanh chóng hôn lấy cánh môi cậu rồi ngấu nghiến
"Ưʍ..."ưm...
Nụ hôn của 2 cứ trào dâng trong nụ hôn ..tay cậu vô thức đưa ra sau chạm vào da đầu anh , tay anh vẫn ôm eo cậu mà siết chặt, môi lưỡi dung hoà trao đổi dịch vị cho nhau, anh mút mạnh cái lưỡi đáng thương đang rụt rè kia của cậu mà hôn đến nghiện mà dứt ra rồi nhìn nhau nở nụ cười
Bảo bối anh yêu em..."
Anh Nhất Bác cũng yêu anh ..."
Sau đó anh ẫm cậu về phòng ..khiến cho ai kia hốt hoảng mà la làng
VƯƠNG NHẤT BÁC... ANH TÍNH LÀM GÌ VẬY HẢ. ..HÔM QUA ANH ĂN CHƯA ĐỦ SAO. ..MAU BỎ EM XUỐNG NHANH LÊN...
BẢO BỐI ÀK.. HÔM NAY TỎA NHI KHÔNG CÓ VỀ NHÀ ĐÂU MÀ EM SỢ .. HÔM NAY EM NGOAN NGOÃN CHO ANH ...CÒN CHỐNG CỰ THÌ KHỎI XUỐNG GIƯỜNG LUÔN... BẢO BỐI CỦA ANH... ANH MUỐN ĂN THỊT THỎ
KHÔNG ..ĐƯỢC...
AAAAAAAAAA
bên nhà ông bà Vương
Tỏa Nhi ngoan ..ở đây với ông bà nội chơi vài ngày nhé.. Cho baba và papi kiếm em gái cho con nào..
Vâng ạ.
Thế là ông bà Vương đưa Tỏa Nhi đi chơi mọi nơi.. Còn bên nhà Vương Tổng.. Thì khỏi nói ...Anh họ Vương nào đó đã ..ăn thịt thỏ con ...một cách ngon lành.. Hihihi ...gia đình 3 người sống bên nhau hạnh phúc đến cuối đời..
End ...hết rồi nha ...😊😊😊😊