Chương 24: Tiêu Mỹ Nhân xin đứng lại

Chương 24... phẫn nộ trong người Tiêu Chiến

Tại căn phòng lớn có chục người vào phòng đè cậu xuống giường mà trang điểm  cho cậu vì nhan sắc cậu không con xinh đẹp như lúc trước ,sau đó mọi người   thay một đồ khác  cho cậu, một áo sơ mi và quần rin ,làm xong cũng 45p hắn bước thì Tiêu Chiến tức giận mà nói

Vương Hạo anh bị điên rồi hay không? Tôi không muốn kết hôn với anh, anh nghe rõ chưa,anh mau dừng lại cho tôi..

Tiêu Chiến vừa đứng lên mà đưa cặp mắt  căm phẫn nhìn hắn , trong thâm tâm của cậu không thể nào tha thứ cho  kẻ  đã gϊếŧ chết cha chồng và con cậu chứ ,  cậu muốn hắn phải ngồi tù,nhưng cậu phải làm sao để kết tội. hắn chứ... Hắn  có địa vị trên thương trường , có quyền lực trong tay , còn cậu  chỉ là một người bình thường  làm sao đấu đá với hắn , cái hạnh phúc đơn giản mà cậu  ao ước cũng đã tan thành mây khói, người mà cậu đã yêu nhưng anh  ấy đã chết,còn  con cậu cũng không còn trên đời ..vậy cuộc đời   này còn ý nghĩa gì nữa với cậu nữa

Cậu bất ngờ không còn gì ngoài hai chữ 'ký ức của người mìk yêu '    một người mang lại cho hạnh phúc cho cậu ,đem  cả trái tim dành hết cho cậu  , chỉ mãi có anh mới  làm cho cậu  đau khổ nhớ nhung, cậu hiểu thế nào là ghen tuông giận dữ , người làm cho anh muốn dùng cả cuộc đời để bên cạnh vẫn là Vương Nhất Bác mãi mãi là Vương Nhất Bác của một mìk Tiêu Chiến chỉ có thể là anh thôi ....

Vương Hạo  chưa bao giờ chạm vào người  cậu ,  một con người có  đầy  du͙ƈ vọиɠ trong trong người, thì  hắn sẽ  đợi 1  ngày hôn lễ diễn ra thì, cậu có chạy cũng không thoát khỏi tay hắn , hắn thừa nhận rằng  hắn  yêu cậu thật lòng nhưng hắn là một tên độc ác, tàn nhẫn và tên  bạc tình,hắn có  người vợ tại Anh ... Vì muốn có tiền, hắn bấp chấp dùng mọi thủ đoạn để theo đuổi được cô ta về làm vợ, nhưng  tình cảm  mà hắn đổi lấy cả một gia tài đồ sộ,  hận thù trong người hắn  làm cho  hắn biến thành một con thú dữ ...nhưng sau này hắn hiểu ra thì hắn phải hối hận cả đời ...

Hắn  nhìn cậu mà nở nụ  cười, nụ cười nhẹ nhàng khiến cho   cậu  cảm nhận được  ghê rợn trong nụ cười  giả tạo hắn  hắn nắm lấy tay cậu  nhưng cậu lại  rút tay về rồi ngó sang chỗ khác.

"Tiêu Chiến    ...Em xa cách anh đến vậy sao,nhưng  ngày mai em đã là vợ của anh rồi mà

Vương Hạo  anh nghe rõ đây.. không bao giờ có vụ đó ! Dù bây giờ anh có thể  chiếm lấy được tôi nhưng anh không thể chiếm cả linh hồn và trái tim tôi!" Cặp  mắt đen láy to tròn đầy thù hận của cậu đang  nhìn hắn

Hắn  đi đến sopa ngồi xuống rồi cầm trên tay   một điếu thuốc lá  🚬 đem ra, châm lửa và hút nột hơi đầy... rồi phả ra từng đợt khói sóng sánh giữa màn đêm tĩnh mịch,  trong đáy mắt của hắn  đang  ửng lên một tầng hơi sương mà cất giọng

Tiêu Chiến anh không cần biết linh hồn  của em  hay trái tim  em có thuộc về nó chi nữa ... Nhưng em còn ở đây thì em còn ở bên cạnh  anh, không bao giờ rời xa anh

Tiêu Chiến nở nụ cười  khinh bỉ....Vương Hạo anh đang giữ gìn cái gì vậy hay sự điên dại của anh đang chiếm lĩnh kia ,có phải đến tận bây giờ anh mới bọc phát  hay sao

Vương Hạo tôi thấy anh không còn gì để nói nữa rồi ,anh giết chết người tôi yêu lại chiếm đoạt tôi  ...sau này thì sao ...thù hận trong người tôi còn mãi, anh không bao giờ đánh gục được trái tim tôi đâu  tôi sẽ khiến anh phải danh bại thân liệt.. Không còn gì nữa... Lúc đó... Tôi sẽ cười thật lớn.... Hahahahaha ,

"Anh thắng rồi Vương Hạo ...những lời yêu thương của tôi xin  trả lại cho anh...trả lại cái quá khứ giả tạo mà anh tạo ra ,những gì mà anh làm cho tôi  hiểu được rằng tình yêu của tôi đã dành hết Vương Nhất Bác đến dường nào, anh bắt nhốt tôi lại ,để anh thoả mãn cái tâm tính bỉ ổi kia của anh, Vương Nhất Bác  dù cho anh không còn trên đời  nhưng tình cảm của anh  ấy cho tôi là chân tình, hay anh còn sống yêu thương người khác chi nữa tôi vẫn  trân trọng mà cho anh ấy quay đầu lại và chọn bên cạnh tôi mãi mãi còn anh thì  không bao giờ so sánh với anh ấy được đâu... Một kẻ  có vợ  mà bỏ bê thì  suốt đời mang tiếng là KẺ PHỤ BẠC VỢ CON THÌ SUỐT ĐỜI LÀ  MỘT KẺ VÔ TRÁCH NHIỆM

TIÊU CHIẾN Ai nói cho em biết? Là ai

Cậu nhìn hắn mà  hét thẳng vào mặt hắn...

ANH HỎI TÔI SAO ,TÔI THẬT KINH TỞM ANH ĐẾN MỨC MUỐN ÓI RỒI, ANH ĐI QUA BÊN ANH LẤY VỢ SINH CON RỒI TRỞ VỀ GIẾT CHẾT CHỒNG TÔI RỒI GIẾT CHẾT CON TÔI .HỌ ĐÃ LÀM GÌ ANH? HẢ?" cậu tức giận mà  vung tay đập mạnh vào ngực hắn, hắn nắm hai cánh tay anh kéo vào lòng...

Tiêu Chiến em nghe anh nói "

"BỎ RA"

Cậu không muốn hắn chạm vào người cậu mà  vùng vẫy điên cuồng,   .

"Tiêu Chiến  em nghe anh giải thích có được không

Không... Không...  CÚT đi khỏi mắt tôi

"TIÊU CHIẾN... TÔI  YÊU EM

"CHÁT*"

Tiêu Chiến đưa bàn tay tán  một cái  vào gương mặt hắn , rồi cậu  khuỵ xuống ôm mặt khóc nức nở ....

Vương Hạo anh là tên cầm thú không phải con người ,"Anh  mau trả lại Vương Nhất Bác cùng Toả nhi cho tôi, trả lại họ cho tôi, trả lại gia đình cho tôi ,sao anh tàn nhẫn với tôi như vậy chứ... Trước kia của anh đâu rồi.. Mà bây giờ tôi cảm thấy anh là ma quỷ  độ lốt người...

Hắn nhìn cậu khóc mà  ngồi xuống cạnh cậu rồi  nâng cằm cậu  lên....mà dở giọng nói ..

Tiêu Chiến Em biết rồi  thì  sao chứ ? Tất cả những thứ tôi làm vì muốn Vương Nhất Bác phải  chết.như thế tôi mới có được em ..còn chuyện khác không còn quan trọng nữa.. Hahaha "

Vương Hạo anh tên khốn kiếp !" cậu  nghiến môi mìk  để nói ra những  câu nói  đó....

Hắn mỉm cười khổ đứng lên....giờ đây hắn bất cần chuyện gì nữa , dù bây giờ Tiêu Chiến biết rồi  thì đã sao? Cái hắn cần , cái hắn muốn thì có trời mới cản được hắn....

Tiêu Chiến hôm nay em đẹp lắm ,anh  muốn vợ anh ngày mai phải đẹp nhất , cho nên em đừng có khóc nữa hãy vui vẻ lên ...hahaha

Hắn nói xong liền bước ra ngoài  còn trong phòng cậu điên cuồng  hét lớn và đập phá mọi thứ trên bàn.

VƯƠNG HẠO ANH LÀ ĐỒ KHỐN KIẾP, ANH PHẢI CHẾT ,RỒI BỊ ĐÀY 19 TUẦN ĐỊA NGỤC... TÔI HẬN THÙ ANH SUỐT ĐỜI NÀY...

AAAAAAAAAA