Chương 21..Chiếm đoạt không Thành
Tiêu Chiến cứ ngồi một góc mà đưa anh mắt buồn bã mà miệng vẫn cứ gọi anh và thằng bé
Anh Nhất Bác! Anh có nghe em nói không ,thật sự em yêu anh nhiều lắm ,anh đang ở nơi nào? Toả nhi...con đi đâu mất rồi mau về với papi có được không.. 😭😭😭
cạchcạch*
Tiếng mở cửa bước vào, tiếng bước chân này không nhầm lẫn được chính là Vương Hạo cái con người này khiến cho cậu muốn giết chết hắn
Tiêu Chiến ... em đã tịnh tâm hơn chưa vậy chúng ta nói chuyện tiếp nhé
Cậu không trả lời hắn liền tiến đến giường kéo cậu ngồi dậy...Tiêu Chiến khó chịu đẩy hắn ra.
Vương Hạo ...anh đừng chạm vào tôi"
Vương Hạo nhếch môi nở nụ cười khinh bỉ bản thân hắn ,vì chờ một ngày Tiêu Chiến sẽ đồng ý chuyện kết hôn có những hành động bất nhã với Tiêu Chiến
Còn cậu thì nghĩ , hắn yêu mik sao? Yêu mik mà hắn còn rước gái đẹp vào nhà để thoả mãn dục vọng , thử hỏi đó là tình yêu hắn dành cho mik sao?không thể nào loại xúc vật mới như vậy, nếu hắn là người sẽ không làm hại 2 người mà cậu yêu da diết
Hắn cứ nhìn cậu mà thốt lên
Tiêu Chiến... Tại sao em né tránh anh? Em xem anh là kẻ ngu sao? Tiêu Chiến anh yêu em ?" Hắn không trừng trừ mà tiến lại gần cậu muốn chiếm đoạt
Tiêu Chiến nhìn thấy hắn đang tiến lại cậu thì cậu sợ mà lùi lại
Vương Hạo ....Anh là con quỷ chứ không phải con người ,là một con quỷ đi theo ông Trần, làm đủ mọi chuyện xấu mà không biết sợ sao ...sẽ có một ngày quả báo sẽ đến tìm anh cho xem
Vậy sao .em tin qquả báo àk.. Chuyện đó không quan trọng, chuyện quan trọng bây giờ anh muốn có được em
Cậu không trả lời hắn mà lùi lại hắn rồi đưa tay nắm cổ hắn mà hỏi
Vương Hạo anh nói cho tôi biết cha con anh ấy đang ở đâu? Anh đã làm gì 2 người họ"
Tiêu Chiến em thật sự muốn biết 2 người họ ra sao àk ,được em rõ đây Vương Nhất Bác và con của nó đã chìm sâu dưới đáy biển rồi ..hahaha
Cậu vừa nghe hắn nói xong mà trái tim như muốn ngừng đập, cậu thả nhẹ cổ áo hắn ra khuỵ xuống giường...
Vương Hạo Anh...anh nói láo anh là tên cầm thú là xúc vật..anh không phải là con người... Tôi muốn GIẾT CHẾT anh ....Vương Nhất Bác đừng bỏ em mà ...huhuhuhu
Hắn nhìn cậu đau khổ mà nở nụ cười nham hiểm, rồi đè cậu xuống giường ,cậu hoảng sợ mà la toáng lên
VƯƠNG HẠO ANH MAU BUÔNG RA! TÊN CẦM THÚ ....AAAAAA
Cậu vùng vẫy mà điên dại mà khóc lên tiếng...
"Bỏ tôi ra...Cút xa tôi ra ...Vương Hạo.. Tôi không muốn...
Hắn cứ vật lộn không ngừng ,hắn cố định nắm chặt tay cậu kéo lên đỉnh đầu mà thoả sức mà mút lấy môi Tiêu Chiến, ngày hôm nay chính là hắn muốn làm chuyện đó với cậu
"Khốn nạn! Buông...ưʍ...buông"
Vương Nhất Bác em yêu anh " trong cơn phẫn nộ điên cuồng cậu đã thốt lời yêu thương anh , nước mắt thấm đẫm cả gương mặt yếu đuối...Vương Hạo thở mạnh vì người dưới thân không nghe lời hắn...
Tiêu Còn nhắc đến nó? Em yêu nó nhiều như vậy? Anh muốn gϊếŧ chết em, nếu có thể anh sẽ gϊếŧ chết em ngay lúc này em nghe không
"Vậy thì hãy gϊếŧ chết tôi đi, tôi không muốn sống nữa...
Vương Hạo quả thật đã điên đến nổi muốn chiếm đoạt cậu cho dù cậu có chết hắn cũng muốn cậu mãi mãi là người của hắn .
"Em muốn chết! Trừ khi em là của anh đã
Tiếng xé áo vang lên, cơ thể bị lộ ra nhiều phần da thịt, Tiêu Chiến cố đẩy hắn như vẫn bằng không! Đến khi thân thể đã không còn mảnh vải thì hắn cười, hôm nay không ai có thể cứu được em rồi Tiêu Chiến của anh
Tiêu Chiến hoảng sợ mà vùng vẫy la lên ĐỪNG! ĐỪNG LÀM VẬY VỚI TÔI
Khoảnh khắc hắn định đưa cự vật vào bên trong cậu , thì Tiêu Chiến đã cắn vào lưỡi mình, khoé môi chảy xuống vệt máu đỏ làm cậu ngất xỉu...hắn hốt hoảng mà đứng dậy
"Tiêu Chiến ! Tiêu Chiến ..em sao vậy ? Người đâu" Hắn hét lên rồi bế cậu đi ra ngoài
Vừa đến lúc thì tiếng xe cấp cứu vang lên inh ỏi, hắn ngồi bên ngoài bệnh viện...Tiêu Chiến thà chết cũng không cùng chung sống với hắn , vị trí của hắn trong lòng cậu đã mất từ lâu ..hắn cúi mặt mà ngẫm nghĩ...
Tiêu Chiến em nhất định phải là của anh! Của anh mà thôi... Không là của ai cả ...
Tiêu Chiến sau khi nhập viện cũng được một tuần rồi xuất viện nhà hắn sau một thời gian, cậu như nột búp bê trắng sứ mà không cảm xúc... miệng cậu cứ lẩm bẩm liên tục tên anh và Toả nhi. Vương Hạo biết dù có chiếm đoạt cũng vô nghĩa ,nên hắn quyết định chuẩn bị hôn lễ, hắn bất chấp mọi thứ dù cho cậu có từ chối hay ngăn lại thì hắn cũng làm
"Vương Nhất Bác...anh đâu rồi, anh đã hứa với em sẽ mãi bên em thế mà sau anh và con lại bỏ em lại một mình...em nhớ anh và con lắm.. Trở về với em đi có được không.. 😭😭😭😭
Tiêu Chiến rời giường thì nhìn thấy trên tay cậu có nột vật lấp lánh đang chiếu sáng...cậu nheo mắt mà nhìn cho kỹ ..
.Là nhẫn cưới của cậu và anh ..có ký hiệu ...Vương Tiêu...
Kẻ sống mang theo hiện vật vô tri vô giác, còn kẻ ra đi để lại cho cậu một nỗi nhớ vô tận , một kỳ vọng chờ anh trở về mà đưa lên miệng rồi ôm chầm chiếc nhẫn mà anh đã đeo vào tay cậu , cậu cầm chiếc nhẫn đặt vào vị trí tim ...mà thốt lên lên lời cuối cùng
Vương Nhất Bác...anh chờ em em sẽ theo anh đến chân trời, em sẽ theo anh và con hãy đợi em.... Anh Nhất Bác...