Chương 86: Tỉnh Lại

Giấc ngủ say dài lâu không hề cho người ta cảm giác thoải mái, trong mộng cảnh dường như cũng có đau đớn vô bờ bến. Hết thảy trong biển ý thức đều phân loạn, chỗ sâu nhất trong bóng tối kia, ánh sáng cực xa cực nhạt nọ luôn khó lòng truy tìm, vì thế bóng dáng càng lúc càng xa ấy, cũng chẳng cách nào túm lấy, chẳng thể nhớ lắm.

Khoảnh khắc mở mắt ra, suy nghĩ thoáng ngẩn ngơ đạm đạm, nhân sinh như mộng, mộng như nhân sinh, trong mộng có bi hoan ly hợp, tham sân ái hận gì đó, khoảnh khắc này, đều nên đi xa tít, tại sao loại hờ hững thẫn thờ đó và một tia vướng bận chém không đứt lại như còn trong lòng.

Phong Kính Tiết sau khi tỉnh lại, ngơ ngẩn nằm đó một lúc, đưa tay sờ cái cổ cho đến bây giờ vẫn giật mình hoài nghi còn đang đau đớn, rất lâu sau mới bỗng thở dài một tiếng, một tay mở chiếc *g trong suốt, đứng dậy trong buồng năng lượng.

Bốn phía rộ lên tiếng vỗ tay, mấy người bạn tụ tập bên cạnh, đều vẻ mặt tươi cười: “Hoan nghênh hoan nghênh, vị học trò thứ tư thông qua luận văn của lớp ta đã quang vinh sinh ra.”

Phong Kính Tiết cũng chỉ đành đúng cảnh nở nụ cười, truy cầu và nỗ lực bao lâu nay, hiện tại trong lòng chẳng qua là nhàn nhạt mà thôi: “Tôi mới tỉnh lại, còn chưa kịp nộp luận văn cho giáo sư đâu.”

Ngô Vũ mỉm cười nói: “Ai chẳng biết luận văn của cậu lần trước khi trở về đã viết xong, chỉ chờ số liệu khảo hạch của một đời cuối cùng này là xong, giáo sư sớm đã đánh tiếng, chỉ cần cậu không xảy ra sai lầm lớn, chẳng những hợp lệ không thành vấn đề, điểm tuyệt đối không thấp được.”

Phong Kính Tiết chỉ cười cười, cũng chẳng nói gì, ánh mắt lướt qua mọi người, bất giác lại cười: “Khinh Trần, cậu cũng về rồi?”

“Tên này là chân trước chân sau với cậu, cậu vừa về thì hôm sau cậu ta cũng về luôn.” Triệu Thần cười nói, “Cái chết đó thật là tuyệt, không kém cậu bao nhiêu đâu.”

Nghe lời này, Phong Kính Tiết nhịn không được lại định sờ cổ, nhớ tới loại đau đớn đó, hiện tại vẫn thấy hơi sợ: “Khinh Trần, cậu về sớm như vậy, chẳng lẽ đời này cậu lại…”

Trương Mẫn Hân càn rỡ cười to: “Cứ bằng tính khí này của cậu ta, nếu tìm được tình yêu hoàn mỹ mới là lạ. Tôi thấy ấy, cho dù A Hán đậu rồi, cậu ta cũng đừng mong qua cửa.”

Trả lời của Phương Khinh Trần với sự châm chọc khiêu khích của đám bạn học, chỉ là nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Ưu sinh, ngươi cũng sắp nhảy khỏi bể khổ rồi, không cần hao tâm tổn trí thay loại học sinh kém cỏi ta đây.”

Phong Kính Tiết đoán tâm tình y không tốt, nào còn dây vào, cười cười bước khỏi buồng năng lượng, thuận miệng hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, ba năm hơn một chút thôi.” Phương Khinh Trần tựa tiếu phi tiếu đáp.

“Lâu như vậy?” Phong Kính Tiết sửng sốt, buột miệng hỏi, “Vậy Đông Ly thế nào?”

“Chẳng thế nào cả, có ăn có uống có tự do, được người toàn thiên hạ tán tụng, người nhà đều được hậu ân trọng thưởng, dù sao cũng không thể thảm như cậu.” Trương Mẫn Hân thờ ơ đáp, “Lịch thế của cậu đã kết thúc, bọn tôi cũng chẳng chú ý nhiều đến những người không liên quan đó.”

Cô không chịu tường thuật, quả thật có đủ lý do để không biết rõ tình hình, Phong Kính Tiết cũng không có bất cứ ý nghĩ hoài nghi nào.

Nghe lời này, trong lòng cuối cùng hơi thoải mái. Có lẽ bao nhiêu an bài và trông mong của mình đều đã có tác dụng nhỉ.

Đối với sự hắc ám của nhân tính, sự hiểm ác của tình đời, y nhìn càng sâu càng thấu hơn Lư Đông Ly, cho nên mặc dù nhận định lúc họa lớn Trần quốc chưa trừ, sẽ không có ai ra tay với họ, nhưng vẫn lo trước tính sau mà làm chút an bài.

Tỷ như an bài nhân thủ trông nom Tô Uyển Trinh, đưa thuốc cho nàng, còn âm thầm thêm trách nhiệm khác. Những đại thương nhân trong kinh này, kết giao quyền quý, tin tức cực linh thông, chỉ cần vừa tra biết có hành động nhằm vào Lư Đông Ly, tức khắc cứu mẫu tử Tô Uyển Trinh đi trốn. Sau đó, trừ phi có chỉ thị của Phong Kính Tiết y, hoặc Lư Đông Ly xuất hiện, bằng không thì không thể để mẫu tử hai người này xuất hiện trước thế nhân nữa.

Lúc trước, y an bài như vậy, kỳ thật cũng chỉ là phòng bị vạn nhất, không hề cho là nhất định dùng đến.

Thời điểm đó y luôn nghĩ rằng chỉ cần còn người Trần thì sự tình sẽ không đến mức tới tuyệt cảnh. Đợi khi Trần quốc không còn sức mà chiến nữa, y nhất định có thể bố cục, bảo đảm mọi người toàn thân mà lui.

Nhưng cho dù như thế, có thể cho những người khác được bảo đảm hơn một chút, với y mà nói, cũng an tâm rất nhiều. Cho nên, lần đó khi tiêu diệt sa đạo nhìn thấy một người, dáng dấp lại cực kỳ giống Lư Đông Ly, y đã không chút do dự giấu người này trong Định Viễn quan.

Ăn ngon uống tốt chiêu đãi tốt, nuôi người béo trắng, Phong Kính Tiết cũng không ngừng thi triển diệu thủ, với khuôn mặt người nọ, thậm chí cả thân thể, làm rất nhiều thủ thuật nhỏ có tính vĩnh cửu, để bảo đảm mỗi một chi tiết dung mạo và thân thể đều giống hệt Lư Đông Ly.

Y và Lư Đông Ly ở chung nhiều năm, thường gác chân ngủ chung. Trong quân luyện binh, ở trần thao luyện càng là chuyện thường, các đặc trưng trên người Lư Đông Ly y thật sự nắm rõ cả, làm mấy việc này đương nhiên cũng tuyệt đối không có bất cứ khó khăn gì.

Vốn mỗi sa đạo đều làm nhiều việc ác, tay nhuộm vô số máu tanh, chết mười lần cũng thừa, cho nên lúc làm những việc này, Phong Kính Tiết thật sự tuyệt không mảy may áy náy bất an.

Y lợi dụng thân binh theo sát cùng với chức quyền lớn mạnh trong Định Viễn quan, đem chuyện thế thân này giấu từ trên xuống dưới đúng là không lọt một giọt nước.

Nhưng mà y vẫn cho rằng, trong thời gian ngắn, không cần dùng thế thân này. Cho đến ngày đó, Đại Bảo bỗng đến báo tin, bấy giờ mới giật mình phát giác, nguy hiểm đã bức ngay lông mày.

Ngày đó chịu chết, thật có đủ mọi chỗ bất đắc dĩ, không nói đến các loại trùng hợp, khiến cho y không có đường nào đối kháng trốn tránh, ngay cả luận đề của y, cũng khiến y không thể né tránh một kiếp này.

Chỉ là không thể không lo lắng cảnh ngộ của Lư Đông Ly sau khi mình chết, cho nên đã thiết tưởng đủ loại khả năng, cũng nhất nhất tính toán sách đối ứng, lại cẩn thận dặn dò Vương Đại Bảo và Tiểu Đao, dưới mỗi một loại cục diện bất đồng, làm sao khéo léo lợi dụng thế thân kia để bảo hộ Lư Đông Ly.

Những việc này dặn dò xong, an nguy của Lư Đông Ly và người nhà đã bảo đảm, y cũng chẳng còn việc gì khác phải lo, ngược lại có thể dùng tâm tính bình tĩnh thong dong, suy đoán chuyện tương lai sẽ phát sinh.

Âm mưu này không thể thoát khỏi quan hệ với Thụy vương, Thụy vương đã hạ sát thủ như thế, tất là lấy đây mượn sức Cửu vương, có Cửu vương trợ giúp, việc Thụy vương đoạt vị chỉ sợ ở ngay trước mắt. Mà với tính người này, dưới ngọa sạp tuyệt không dung được một thế lực cường đại khác, cho nên chỉ cần vừa đăng cơ, nhất định sẽ nghĩ cách đối phó Cửu vương.

Nói như thế, chắc hẳn sẽ rất nhanh chóng báo được một nửa đại thù.

Ngày đó lúc dặn dò Vương Đại Bảo và Tiểu Đao mọi việc về sau, Phong Kính Tiết dĩ nhiên đang trù tính biện pháp Thụy vương khả năng sẽ dùng.

Cửu vương thế lực quá lớn, thân phận quá tôn, muốn đối phó ông ta thì cần một tội danh cực lớn, cũng phải có công nghị cực mạnh trong triều trong dân, thậm chí phải được quân đội toàn lực ủng hộ mới xong.

Nếu là như thế, còn gì dễ lợi dụng hơn oan án của Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết đây?

Chắc hẳn trong mấy năm, Thụy vương nhất định sẽ dốc toàn lực tạo dựng hình tượng của mình và Lư Đông Ly trong lòng bách tính dân gian, ra sức lan truyền sự tích của họ, để họ trở thành anh duy hoàn mỹ trong lòng bách tính. Dù sao thời vô anh hùng, cần tạo anh hùng, thần tử chết đi, được bách tính kính yêu hơn cũng chẳng có trở ngại gì với quân chủ.

Mà các tướng lĩnh Định Viễn quan đều là nhân tài xuất sắc, Thụy vương bất kể là vì tốt cho quốc gia quân đội, hay là tính toán tư tâm cá nhân, đều nhất định sẽ trọng dụng họ, phân điều các phương trong quân. Dùng họ truyền chuyện oan án này khắp thiên hạ các quân, cũng mượn năng lực của họ nâng cao chiến lực quân đội các nơi.

Đến lúc đó, sự tình vừa vạch ra, các tướng quân này trước sau tỏ thái độ, liền đại biểu cho thái độ của quân đội cả nước. Mà sĩ binh trong quân, đối với loại oan án tướng soái vì nước khổ chiến mà bị giết này cũng sẽ có cảm giác thỏ tử hồ bi, tiếng hô yêu cầu sửa án sẽ dâng cao.

Sau khi thế đã tạo đủ, chỉ cần cho sự tình một cái cớ, một mồi lửa, một cơ hội…

Muốn cơ hội không khó, Cửu vương tuổi đã cao, thường xuyên sinh bệnh, chỉ cần Cửu vương già yếu lắm bệnh một mai không thể xử lý công việc, thì chính là cơ hội tốt nhất. Mà lý do càng đơn giản…

Sau khi đã có dự tính như vậy, Phong Kính Tiết liền viết thư trấn an chư tướng, khuyên giải họ hợp tác cùng Mông Thiên Thành, lại bí mật dặn Tiểu Đao, bảo gã sau khi thoát ly quân chức được tự do, mau mau vào kinh, cầm tín vật của y liên lạc với người đã cứu mẫu tử Tô Uyển Trinh, bảo họ đợi khi tân quân đăng cơ, chính cục ổn định, phải chú ý động tĩnh của Cửu vương bên kia. Chỉ cần vừa nghe được tin tức Cửu vương bệnh nặng, tức khắc để Tô phu nhân cửa cung cáo trạng.

Cáo trạng viết tốt hay không, chứng cứ có đủ hay không đều không quan trọng, càng không cần cân nhắc, không cần lo lắng cửa cung cáo trạng liệu có bị đánh chết bị trị tội, không cần quan tâm Hoàng đế sâu trong cung cấm phải chăng có thể nhận được tin tức, chỉ cần dám cáo, thì nhất định sẽ chuẩn.

Mà chỉ cần Thụy vương tuổi trẻ cường đại âm lãnh ra tay, Cửu vương già nua tất không thể may mắn thoát khỏi.

Phong Kính Tiết thậm chí có thể tin tưởng, trong vòng ba năm, hết thảy mình kỳ vọng đều sẽ được hoàn thành.

Bởi vì tuyên truyền của Thụy vương, Lư Đông Ly sẽ được thanh vọng cực cao trong dân, thanh vọng này với người nhà Lư Đông Ly, sẽ là trợ giúp và bảo hộ tốt nhất, mà Thụy vương sau đó để biểu thị sự yêu quý bồi thường của mình với trung lương, cũng nhất định sẽ hậu đãi mẫu tử Tô Uyển Trinh. Chắc hẳn cuộc sống tương lai của họ, trái lại không cần ưu phiền.

Về phần bản thân Lư Đông Ly, nhìn mình bị giết, bi thống muốn chết tất nhiên là không tránh được. Nhưng y vốn là người lòng chứa thiên hạ, thiết nghĩ sẽ không đến mức suốt ngày chìm trong bi thống, huống chi vẫn còn khoảng thời gian ba bốn năm để y phai nhạt, hơn nữa nếu có thể nhìn thấy kết cục của Cửu vương một đảng, nghĩ đến thù oán đã báo, tâm tình chung quy sẽ dần khá lên.

Bên cạnh có kiều thê ái tử an ủi, lại còn có đại chí mưu phúc cho thiên hạ bách tính, đâu còn quá nhiều thời gian để thương cảm bi thống.

Phong Kính Tiết cảm thấy mình có thể yên tâm, y đã an bài hết thảy đến tốt nhất, làm sao cứu hộ Lư Đông Ly, làm sao khuyên giải Lư Đông Ly nhẫn nhục chờ thời, làm sao an bài cho họ một nhà đoàn tụ, làm sao sau khi sửa án, giúp y khôi phục thân phận địa vị.

Hết thảy hết thảy, y đều tự thấy cân nhắc chu toàn, quyết không sai lầm, cho nên chợt nghe ba năm nháy mắt đã qua, câu đầu tiên hỏi chính là Lư Đông Ly.

Lúc này nghe Trương Mẫn Hân nói nhàn nhạt, trong lòng thầm nói: “Quả thế.” Chắc hẳn hết thảy đều đã phát triển theo dự tính của y, liền thấy chút bận tâm cuối cùng trong lòng đã qua, rốt cuộc có thể một thân nhẹ nhõm đi đối mặt với tương lai vô cùng quang minh sau khi luận đề thông qua.

Đương nhiên, cũng không phải là hoàn toàn không tiếc nuối, tỷ như cái thù Thụy vương hại.

Kỳ thật với Thụy vương, y cũng có lưu lại chuẩn bị, chỉ là…

Vừa nghĩ đến đây, Phong Kính Tiết chợt khẽ lắc đầu, cười khổ một tiếng.