Chương 9: Tiểu Lang Tướng Quân

Phảng phất trôi nổi trong làn sương mù dày đặc vô biên vô hạn, Sát Sát Nỗ Nhi dù có chết đi thì cũng muốn hóa thân thành một u hồn, hắn vẫn rất tưởng niệm hình bóng của đại ca…

“Đại ca… Ngươi rốt cuộc ở nơi nào… Đại ca…”

“Đại ca ở chỗ này… Ta ở chỗ này… Nỗ Nỗ…”

Thanh âm này… Thanh âm quen thuộc này… Đúng là thanh âm mà hắn đã ngày nhớ đêm mong, Sát Sát Nỗ Nhi trong phút chốc liền mở hai mắt ra ….. A ánh mắt kia… Nụ cười kia… Đại ca! Thật là đại ca rồi! Sát Sát Nỗ Nhi một phen nhào đến ôm lấy người trước mắt, nhịn không được mà khóc to lên —

“Oa… Đại ca… Nỗ Nỗ rốt cục đã tìm thấy ngươi rồi… Ô… Nỗ Nỗ rất nhớ ngươi… Rất nhớ ngươi… Đại ca…”

“Nỗ Nỗ… Đại ca cũng rất nhớ Nỗ Nỗ… Rất nhớ Nỗ Nỗ…”

“Ô… Đại ca… Nỗ Nỗ không bao giờ ly khai ngươi nữa… Ta hiện tại đã biến thành u hồn rồi, đại ca, ngươi để Nỗ Nỗ đi theo ngươi có được hay không? Nỗ Nỗ sẽ nghe lời đại ca, van cầu ngươi không nên đuổi ta đi.”

“U hồn? Tiểu yêu ngươi lại suy nghĩ linh tinh gì đó?”

Lê Thiên Kình cười cười, xóa đi hai hàng nước mắt ràn rụa của tiểu lang.

“Di? Chẳng lẽ không phải bởi vì ta đã chết, nên Đằng Cách Lý mới đưa hồn phách của ta đến bên cạnh đại ca sao?”

“Nói bậy! Cái gì mà chết hay không chết, không được nói lung tung. Ngươi chỉ là thân thể hư nhược một chút thôi, hảo hảo nghỉ ngơi thì sẽ khỏe lại ngay.”

“A? Lẽ nào ta thực sự không có chết?”

“Đương nhiên, Nỗ Nỗ của ta sao có thể chết được. Dù có phải hi sinh tất cả,đại ca cũng không để Nỗ Nỗ xảy ra chuyện.”

“Không được! Ta sẽ không để đại ca hi sinh! Có thể được ở cùng một chỗ với đại ca là ta mãn nguyện lắm rồi.”

“Nỗ Nỗ… Lẽ nào ngươi không biết trên người đại ca có huyết thống của Ma tộc sao, ngươi ở cùng với đại ca… thì ngươi sẽ chết…”

“Chết thì chết! Dù sao,nếu không có đại ca,thì ta cũng sẽ chết vì tịch mịch, còn đáng sợ hơn a! Đại ca… Ngươi không biết Nỗ Nỗ mấy ngày nay tìm không được ngươi nên sắp phát điên rồi… Thực sự sắp phát điên.. Ô…”

Sát Sát Nỗ Nhi nghĩ đến mấy ngày qua bị sự cô độc dày vò, nhịn không được lại ô ô khóc lên.

“Nỗ Nỗ… Xin lỗi… Đại ca sai rồi… Xin lỗi… Kỳ thực đại ca cũng giống như Nỗ Nỗ,cũng nhớ ngươi đến phát điên.”

“Thật vậy chăng?”

Sát Sát Nỗ Nhi nghe vậy lập tức nín khóc,lộ ra nụ cười mỉm: “Vậy đại ca phải chứng minh cho ta thấy là ngươi nhớ ta đến mức nào chứ nhỉ.”

“Tốt, Nỗ Nỗ muốn đại ca chứng minh như thế nào?”

“Cho ta ở cùng một chỗ với đại ca đi!”

Sát Sát Nỗ Nhi nhãn thần kiên định,âu yếm nhìn đại ca: “Thật đó, vĩnh viễn cho Nỗ Nỗ ở bên cạnh đại ca, ta tin tưởng đại ca.”

“Nỗ Nỗ…” Lê Thiên Kình trong lòng rất minh bạch ý tứ của Nỗ Nỗ khi hắn bảo muốn “Cùng một chỗ” với y.

Nếu như mình đáp ứng, thì bản thân sẽ trở thành hung thủ hại chết tiểu lang.

Lê Thiên Kình nội tâm không phải không lo sợ, nhưng Nỗ Nỗ nói rất đúng, nếu bọn họ vĩnh bất tương kiến (vĩnh viễn không gặp nhau), thực sự là còn đáng sợ hơn cái chết.

“Hảo, đại ca đáp ứng ngươi, đại ca muốn ở cùng một chỗ với Nỗ Nỗ… Thật sự, vĩnh viễn ở cùng một chỗ… Chết cũng phải cùng một chỗ…”

Dù có phải chết thì bọn họ vẫn yêu nhau. Hai người trong ngực đều ôm ấp ý nghĩ như vậy. Nhưng bất quá, một nụ hôn nhẹ nhàng vừa mới đặt lên môi, hai lỗ tai cùng cái đuôi của tiểu lang lại được dịp mọc dài ra.

Xem ra pháp lực Ma tộc của mình đã dần dần thức tỉnh rồi.

Lê Thiên Kình thấy thế không khỏi đau lòng,liền dời đôi môi đi, lại bị Sát Sát Nỗ Nhi ôm chặt lấy. Đầu lưỡi nho nhỏ không chút nào chần chờ, nhanh chóng tiến đến, cơ khát quấn quanh lưỡi của y.

Khát vọng của Lê Thiên Kình đối với tiểu lang cũng không nhịn được nữa,tất cả liền hung hăng bộc phát! Điên cuồng cắn nuốt đôi môi đỏ tươi của đối phương, Lê Thiên Kình không lưu tình nút mạnh lên cái lưỡi vừa mềm vừa nóng… Hai tay cũng không thành thật,bắt đầu sờ mó lên hai núm vú của tiểu lang,y tinh tế vươn hai ngón tay ra để cố sức xoa nắn.

“Hanh ân — a a a –” Dòng điện lưu khoái hoạt chạy dọc theo não bộ, Sát Sát Nỗ Nhi bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ nặng nề.

“Muốn ta làm thế nào với nó đây?”

Lê Thiên Kình dời đôi môi, gắt gao nhìn chằm chằm vào đầu nhũ tiêm nhỏ đang bị kẹp giữa hai ngón tay, đã bắt đầu cứng lên như hòn đá, y tà tà cười hỏi. Rõ ràng ham muốn tiểu lang đến phát cuồng, nhưng y luôn luôn nhịn không được mà hung hăng khi dễ hắn. Ngay đến Lê Thiên Kình cũng không có cách nào loại bỏ được thói hư tật xấu này.

” Aha a… Đại ca… Đại ca… Van cầu ngươi… Hút… Hút một chút…”

Sát Sát Nỗ Nhi hai mắt ướt át nhìn đại ca của mình, thở dốc khẩn cầu.

“Giống như vậy ha…”

Lê Thiên Kình cúi đầu xuống,ngậm lên viên đậu đỏ nho nhỏ, cố sức hút một chút.

“A a a –” Sát Sát Nỗ Nhi sảng khoái đến mức kêu lớn lên.

“Được rồi, hút xong rồi, sau đó thì làm gì nữa?”

Lê Thiên Kình xấu xa hỏi.

“Ô… Đại ca… Thật hư… Xin ngươi đừng dằn vặt Nỗ Nỗ nữa mà…”

“Không được, ta muốn nghe chính miệng Nỗ Nỗ nói, mong muốn đại ca làm như thế nào?”

Lê Thiên Kình tính xấu không đổi, vẫn tiếp tục ác liệt khi dễ tiểu lang.”

“Ô… Đại ca… ngậm nó, hút nó, hay cắn nó, ngươi làm cái gì cũng được! Van cầu ngươi nhanh lên một chút… Nỗ Nỗ chịu không nổi… Thực sự chịu không nổi!”

Núm vú của Sát Sát Nỗ Nhi bị ngứa ngáy sắp phát điên rồi, hai tay hắn len lỏi vào mái tóc của đại ca, kéo gương mặt y lại sát ngực của mình,không ngừng chảy nước mắt van xin.

Lê Thiên Kình như mong muốn,đã nghe được lời nói * đãng của tiểu lang, lập tức xấu xa cười cười, thỏa mãn há miệng,một ngụm đã cắn lấy đầu núm vú đáng thương của đối phương.

“A a a –” Sát Sát Nỗ Nhi đau đến mức thét lên một tiếng thảm thiết.

Rõ ràng là đau muốn chết, nhưng sự vui vẻ không thể khống chế cũng bắt đầu tăng lên…

“Hanh ân… Ân ân… Đại ca… Đại ca…”

“Bảo bối… Còn muốn đại ca làm như thế nào nữa…”

Lê Thiên Kình một bên thay phiên liếm hôn lên hai núm vú khả ái, một bên không quên tra hỏi tiểu lang.

“Hôn lên bổng bổng của Nỗ Nỗ… Đại ca… Bổng bổng của Nỗ Nỗ muốn ngươi…”

Sát Sát Nỗ Nhi do đã lâu ngày không được phát tiết nên tiểu côn thịt đã sớm cương cứng rất khó chịu.

“Ngươi đúng là tiểu lang * đãng nha…” Lê Thiên Kình ôn nhu cười cười,hôn một đường từ trên ngực tiểu lang rồi kéo dài đến tận lỗ rốn nhỏ, đầu lưỡi càng không ngừng đùa bỡn.

” Aha a… Đại ca… Đại ca… Ngươi không nên liếm nơi đó của Nỗ Nỗ… nhột quá a…”

“Vậy đại ca liếm nơi này có được hay không?”

Khéo léo cầm lấy tiểu côn thịt, Lê Thiên Kình nhắm ngay cái động khẩu nho nhỏ trên mũi nhọn, rồi vươn đầu lưỡi đâm vào —

“Ô a a a –”

Tinh dịch của tiểu lang vốn đã đọng lại nhiều ngày,vừa bị kích thích một chút đã muốn phun ra, thế nhưng dục vọng cuộn trào mãnh liệt lại bị đầu lưỡi của đại ca ngăn chặn, Sát Sát Nỗ Nhi nhịn không được thống khổ khóc loạn lên:”Ô… Đại ca… Van cầu ngươi cho ta bắn a… Van cầu ngươi… Cho ta bắn một lần trước đi… Nỗ Nỗ thật là khó chịu a… Ô…”

“Vậy bắn đi… Bảo bối đáng thương của ta… Tất cả đều bắn cho đại ca –”

Lê Thiên Kình vừa mới nói xong, Sát Sát Nỗ Nhi liền thét chói tai rồi bắn một luồng dịch thể ra đầy mặt của y…

“Ân, thật ngọt…” Lê Thiên Kình lơ đễnh dùng đầu lưỡi liếm liếm những giọt dịch thể đang tích lạc bên mép: “Nỗ Nỗ, đến đây, cùng liếm với ta…”

“Dạ… Đại ca…” Tiểu lang nghe lời,liền quỳ xuống, cũng vươn đầu lưỡi ra để liếm sạch sẽ gương mặt dính đầy dịch thể của đại ca.

Nhìn tiểu lang * đãng ăn dịch thể của chính mình, Lê Thiên Kình thiếu chút nữa nhịn không được mà phát tiết, y thô bạo đẩy ngã tiểu lang xuống đất, hai tay kéo giãn chân của đối phương ra thật căng, hung hăng đẩy mạnh cây côn thịt vào tiểu huyệt mà y ngày đêm mong nhớ —

“A a a a — ”

Lực đạo mãnh liệt bất ngờ ập đến,giống như một con dao nhỏ xé rách tràng nội nho nhỏ của tiểu lang, Sát Sát Nỗ Nhi đau đến mức phát sinh tiếng kêu rên thảm thiết, hai lỗ tai và cái đuôi xù lông đáng thương cũng run rẩy liên tục…

Lê Thiên Kình nhìn thấy tiểu lang đau lợi hại như vậy, trong lòng giật mình, y định rút phân thân ra khỏi thân thể của hắn.

“Không nên!”

Sát Sát Nỗ Nhi khóc lóc, ôm lấy cổ đại ca: “Không nên rút! Ô… Nỗ Nỗ chịu được… Nỗ Nỗ muốn cùng một chỗ với đại ca… Xin ngươi đừng rời khỏi ta…”

“Nỗ Nỗ… Nỗ Nỗ của ta… Ngươi vì sao lại ngốc như vậy…”

Hai viền mắt đỏ lên vì đau thương, Lê Thiên Kình càng không ngừng hôn lên đôi môi của tiểu lang.

“Bởi vì Nỗ Nỗ yêu đại ca a… Rất yêu đại ca… Mặc kệ đại ca làm gì Nỗ Nỗ… Nỗ Nỗ cũng không sợ…” Sát Sát Nỗ Nhi cũng không ngừng hôn trả đại ca hắn.

“Nỗ Nỗ… Nỗ Nỗ của ta… Đại ca cũng rất yêu ngươi… Đại ca không bao giờ buông ngươi ra nữa đâu… Chết cũng không buông tay!”

Kích động hôn môi tiểu lang, Lê Thiên Kình bất chấp hậu quả,bắt đầu điên cuồng luật động —

“A a — đại ca… Đại ca… Nỗ Nỗ dù chết cũng không ly khai ngươi… Ô… Cố sức một chút… Cố sức… Giết chết Nỗ Nỗ cũng không sao… Nỗ Nỗ vĩnh viễn là của ngươi… Đại ca –”

Liều mình khóc kêu giống như một người đã phát cuồng, Sát Sát Nỗ Nhi căn bản không quản việc mình * xong có chết hay không, hắn chỉ hy vọng là dù sinh hay tử, cũng có thể vĩnh viễn ỷ ôi trong lòng đại ca yêu dấu, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa…

Liều lĩnh hoan ái triền miên, Lê Thiên Kình và Sát Sát Nỗ Nhi giống như không có ngày mai,cứ gắt gao quấn lấy nhau cùng một chỗ. Cũng không biết đã làm mấy ngày mấy đêm, trước đó hai người từng nghĩ thầm, dù sao làm một lần cũng chết,thôi thì tranh thủ làm luôn mấy lần cho thỏa …(0_O”)

Vậy mà sau khi liên tục làm suốt ba ngày ba đêm, bọn họ vẫn không cảm nhận được một dấu hiệu gì của cái chết, ngay cả Sát Sát Nỗ Nhi từ trước đến nay được đặt cho biệt danh là “Xuẩn” cũng thấy được điểm không thích hợp.

“Kỳ quái quá, đại ca, vì sao chúng ta còn chưa có chết a? Hơn nữa hai cái lỗ tai và đuôi cũng biến mất rồi.”

“Đúng vậy, thật là kỳ quái, nếu là trước đây, hẳn là chúng ta đã đánh mất pháp lực và đi đời nhà ma rồi mới đúng a.”

“Hi, đại ca, nói không chừng bọn họ vì muốn ngăn cản chuyện của chúng ta nên mới bày trò lừa gạt.”

“Không phải, để chứng thực điều ấy, đại ca đã xem qua rất nhiều cung thư cổ xưa, trên thư ghi chép khá rõ về các vụ án lệ giữa thần ma trong bao năm qua, xác thực là không sai a.”

“Mặc kệ! Chết thì chết ta không sợ…..Nhưng trước mắt, sống một ngày cũng là sống, đại ca, chúng ta ly khai nơi đây có được hay không?”

“Đương nhiên,vậy Nỗ Nỗ muốn đi đâu?”

“Nỗ Nỗ muốn trở lại nhân gian, Nỗ Nỗ rất nhớ những ngày ở cùng đại ca tại nhân gian…”

“Đại ca cũng vậy… Hảo, đại ca cùng Nỗ Nỗ trở về.”

Hai người tay nắm tay, cao hứng bừng bừng giống như học sinh tiểu học đang đi bộ trên đường xa.

“Các ngươi cứ vỗ vỗ cái mông như thế mà đi sao?”

Tại cửa ra của Ma cung, thình lình xuất hiện một mỹ lệ bạch lang —

“Vậy ngươi muốn thế nào nữa?”

Lê Thiên Kình một phen đẩy tiểu lang ra sau lưng.

“Phụ hoàng thật vất vả lắm mới tỉnh táo lại, ta nghĩ ngươi nên đi chăm sóc hắn.”

“Ta đáp ứng với ngươi đến Ma giới để cứu hắn, hiện tại đã làm xong rồi, ta không còn nợ ngươi nữa, cũng không muốn gặp hắn.”

“Vì tên tướng quân tép riu này, mà ngươi vứt bỏ thân phận Ma giới hoàng tử sao?”

“Ai thèm làm Ma giới hoàng tử, ta chỉ muốn được sống yên ổn với Nỗ Nỗ mà thôi.”

“Đại ca…” Sát Sát Nỗ Nhi cảm động nắm chặt tay của đại ca.

“Những ngày tháng bình yên hả?”

Mỹ lệ bạch lang quỷ dị nhìn chằm chằm vào hai người. Sau đó mới nháy mắt mấy cái: ” Được rồi, đã như vậy thì bản đế quân cũng không muốn miễn cưỡng, vậy hai vị đi thong thả a!”

Thấy bạch lang nhiệt tình phất tay đưa tiễn, Lê Thiên Kình và Sát Sát Nỗ Nhi không khỏi hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao tên quỷ đế lang quân hung tàn lại khinh địch bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy.

Lòng tràn đầy vui mừng trở lại nhân gian, vẫn chưa kịp hưởng thụ thế giới riêng ngọt ngào của hai người, Lê Thiên Kình và Sát Sát Nỗ Nhi đã bị hai vị Lang Vương bất ngờ chộp lấy —

“Các ngươi cuối cùng cũng xuất hiện ha! Biểu đệ, Nỗ Nhi, các ngươi mau tới hỗ trợ a!”

Lãng Kỳ lòng nóng như lửa đốt kêu to.

“Phát sinh chuyện gì vậy? Chủ tử.”

“Đúng vậy, biểu ca phu, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, sao các ngươi lại hoảng loạn đến mức này.”

“Cũng vì biểu ca khó chịu của ngươi a, hiện tại y cứ cáu kỉnh với ta và ca ca, để ý cũng không thèm để ý đến chúng ta nữa rồi.”

“Đúng vậy, lần này Phong thật sự quyết tâm không để ý tới chúng ta nữa, mặc kệ chúng ta vừa đấm vừa xoa thế nào, y cũng không chịu nói một câu với chúng ta.”

Lãng Hoàng thường ngày hay có nhiều chủ kiến, lần này cũng là vô kế khả thi.

“Chủ tử, các ngươi rốt cuộc đã chọc giận gì Vương phi a?”

“Đúng vậy, ta thấy tuy rằng biểu ca bình thường đối với các ngươi không có biểu lộ gì ra mặt, nhưng mỗi lần bị các ngươi ‘ thương yêu ‘ như vậy, y cũng không làm thịt các ngươi, có thể thấy được y đối với các ngươi là thực lòng đó. Lần này các ngươi đến tột cùng là đã làm cái gì, mà làm y tức giận như thế?”

“Kỳ thực cũng không phải là y sinh khí với chúng ta, do y đang vướng phải triệu chứng mà nhân loại các ngươi gọi là ‘Hậu sản u buồn ‘ a.”

“Hậu sản u buồn?”

Lê Thiên Kình và Sát Sát Nỗ Nhi trăm miệng một lời kêu to.

“Nói như vậy, Vương phi đã thuận lợi sinh hạ hoàng tử sao?”

Sát Sát Nỗ Nhi tràn ngập hưng phấn la lên.

“Biểu ca… Sinh… Sinh rồi?”

Lê Thiên Kình thực sự rất khó tưởng tượng vị biểu ca đạo mạo của y,giờ đây đang có biểu tình gì sau khi sinh hạ cục cưng a.

“Đúng vậy, đã sinh rồi, hai công một mẫu ( hai đực một cái), đều là những tiểu lang khả ái không chịu được.”

Hai huynh đệ vừa nói đến bọn tiểu bảo bối thì vẻ mặt liền trở nên hạnh phúc.

“Oa ha ha…”

Trong đầu hiện lên hình ảnh biểu ca trên mặt tràn ngập mẫu tính quang huy, dáng dấp hiền lành ôm ấp ba tiểu lang, Lê Thiên Kình nhất thời bạo cười ra tiếng.

“Đại ca, ngươi cười cái gì vậy?”

“Không có gì… Không có gì…”

Lê Thiên Kình dùng tay lau đi mấy giọt nước mắt:”Đại ca chỉ là vui mừng vì biểu ca đã sinh hạ được Lân nhi mà thôi.”

“Hiện tại không rảnh tán gẫu, các ngươi mau giúp bọn ta đối phó với lão bà hung dữ a.

……..

……..

“Tất cả đều cút ra ngoài cho ta!!!!”

Lê Thiên Kình và Sát Sát Nỗ Nhi vừa bước vào cửa, thiếu chút nữa đã bị đám phi đao bắn trúng —

“Đại ca, ngươi có sao không?”

Sát Sát Nỗ Nhi lo lắng hỏi.

“Ta không sao, Nỗ Nỗ đừng lo lắng.”

Lê Thiên Kình thanh thanh yết hầu, hướng phòng trong hô to: “Biểu ca, là ta, ta đã trở về.”

Trong phòng phút chốc liền lặng im.

“Thiên Kình, là ngươi sao? Ngươi đã bình an trở về?”

“Đúng vậy, cả Nỗ Nỗ cũng bình an trở về.”

“Thật tốt quá. Mau, các ngươi mau vào cho ta nhìn xem.”

Lê Thiên Kình và Sát Sát Nỗ Nhi xoay qua nhìn hai vị Lang vương đang đứng lấp ló ở bên ngoài, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, rồi nghênh ngang đi vào trong phòng.

“Oa! Tiểu bảo bảo hảo khả ái!”

Sát Sát Nỗ Nhi vừa nhìn thấy ba tiểu lang đang nằm ngủ bên cạnh Vương phi,liền hưng phấn mà vọt tới. Tiểu tử toàn thân lông xù kia quả thực là khả ái muốn chết!

“Khụ khụ, biểu ca, chúc mừng ngươi a.”

Lê Thiên Kình có điểm xấu hổ nhìn một chút đến biểu tình cứng ngắc của biểu ca.

” Lê Thiên Kình, chuyện ngày hôm nay nếu ngươi dám nói ra, ngươi nhất định phải chết!”

Lê Diệu Phong ngữ khí trở nên thập phần lạnh lùng.

“Nói ra làm gì, ta cái gì cũng sẽ không nói đâu.”

Lê Thiên Kình nghe biểu ca uy hiếp thiếu chút nữa đã bật cười. Hai vị Lang vương của Lang thần giới có được Lân nhi chính là đại sự, biểu ca còn vọng tưởng sẽ giấu được cả thiên hạ sao? Thực sự là buồn cười.

“Vương phi, ngươi sinh liền một lúc ba cục cưng, nhất định rất khổ cực ha? Sinh tiểu hài tử có đúng là rất đau hay không?”

Thực sự là na hồ thì không thể thay đổi… Lê Thiên Kình không khỏi lắc đầu thở dài vì sự ‘Xuẩn’ của tiểu lang nhà mình.

“Không đau, tuyệt không đau nhức, Sát Sát tướng quân cũng muốn vì biểu đệ Thiên Kình mà sinh mấy đứa sao?”

Lê Diệu Phong cười đến phi thường ôn nhu.

“A? Cái này… Cái này…”

Sát Sát Nỗ Nhi nghe vậy không khỏi đại quẫn.

“Biểu ca, ngươi cũng đừng trêu Nỗ Nỗ nữa, hắn vẫn còn là một tiểu hài tử mà, làm sao có thể sinh cục cưng.”

“Nếu như đại ca muốn ta sinh, ta cũng chịu a!”

Sát Sát Nỗ Nhi không phục,đứng bật dậy. Hắn không thể bị bại dưới tay Vương phi. Vương phi có thể làm được, thì Sát Sát Nỗ Nhi hắn đương nhiên cũng có thể.

“Được rồi, Nỗ Nỗ ngốc của ta, ngươi đừng ở đây náo loạn nữa, ngươi không thấy biểu ca đang phiền muộn sao?”

“Vương phi vì sao lại phiền não? Hai vị chủ tử thương y như thế, hiện tại còn sinh ra ba tiểu bảo bảo khả ái, đây là niềm hạnh phúc mà kẻ khác mong muốn biết bao nhiêu a. Còn hai người chúng ta… Trải qua bao gian nan mới được ở cùng một chỗ… Còn chưa biết có thể sống được đến ngày mai hay không… Ô…”

Sát Sát Nỗ Nhi nói đến đây không khỏi thương tâm khóc rống lên:”Nỗ nỗ cũng muốn sinh cho đại ca mấy cục cưng, toàn gia vĩnh viễn hạnh phúc cùng một chỗ… Ô…”

“Nỗ Nỗ ngoan… Không khóc… Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ… Vĩnh viễn hạnh phúc ở cùng một chỗ… Nhất định…”

Lê Thiên Kình một bên ôm tiểu lang ôn nhu trấn an, một bên nhìn về phía biểu ca,dùng lời nói thấm thía để khuyên nhủ: “Biểu ca, ta hy vọng ngươi không nên bỏ lỡ hạnh phúc vốn có a.”

Lê Diệu Phong thấy hình ảnh hai người chăm chú ôm nhau, có chút suy nghĩ trầm mặc không nói. Qua một lát sau, y mới chậm rãi mở miệng nói: “Gọi bọn hắn vào đi…”