Chương 4: Mật Ước - Hé mở quá khứ đau thương

Huyên Tiêu đại lễ rất nhanh đã được cử hành, Sở Nhạc Linh thân vận huyết phục đôn hoàng giữa Thiên Tuyệt điện dâng một khúc chiêu thần. Tứ phía trong điện hoa đăng treo rợp lối, vũ cơ, nhạc trống đã sẵn sàng, lắc lư eo nhỏ, tay nâng vũ, hát khúc cầu thần thấu hồng hoang. Giữa Thiên Tuyệt điện dựng một đài cao, sau lễ tế thần là khúc chiêu thân của Sở Nhạc Linh. Trường kiếm trong tay nàng linh thông uyển chuyển, mỗi động tác đều khiến người ta không thể rời mắt, nàng nhờ bắt trước Cửu Tiên mà được dân chúng tôn là thần nữ, triều thần Bắc quốc vì muốn yên lòng dân mà dâng tấu cầu Bắc đế thỏa ý dân phong nàng làm thánh nữ lại lệnh cho nàng diễn một khúc cầu thần minh, phù hộ Bắc quốc mưa thuận gió hòa quốc thái dân an. Thượng lễ Huyên Tiêu diễn ra vô cùng thuận lợi, Sở Nhạc Linh tính toán thời gian, Bắc quốc nhiều năm hạn hán, tai ương liên tục khiến cho dân chúng lầm than, cùng với sự bất lực bên phía triều đình Bắc quốc bọn họ từ lâu đã chẳng còn tin tưởng, lòng dân sớm đã loạn, từ nay đến ngày Bắc Thuần Phong khởi binh mưu phản non nửa chẳng tới nửa năm, mọi truyện so với kiếp trước quả là biến đổi khôn lường.

"Tiểu Đào, muội tới thư phòng mời tam gia đến đây một chuyến bổn cung có lời muốn nói."

"Vâng."

Tiểu Đào vừa đi không bao lâu, thì xuất hiện một vị khách không mời mà đến, toàn thân y mặc một áo bào đen còn đeo một cái mặt nạn quỷ trông vô cùng đáng sợ. Sở Nhạc Linh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kẻ mặc áo đen đó đánh ngất, giấu vào bao vải, hắn hành động vô cùng nhanh lẹ, chớp mắt đã rời khỏi tam vương phủ. Bên này vừa lúc Bắc Cảnh Minh theo Tiểu Đào đến hậu viện liền không thấy bóng Sở Nhạc Linh, biết có chuyện chẳng lành liền âm thầm phái người ra ngoài tìm kiếm, lại một mực dặn dò trên dưới vương phủ không được tiết lộ chuyện này ra bên ngoài. Thần nữ hiện tại được giao cho hắn bảo vệ, an nguy của nàng ta liên quan đến quốc vận, để lạc mất thần nữ là tội đáng chém đầu, hắn không tiếc mạng sống mình chỉ lo sự việc truyền ra bên ngoài nhũng loạn lòng dân, kẻ xấu nhân cơ hội này mà gây náo động trong dân kích động dân chúng trống lại triều đình.

"Người đâu, lập tức đến vương phủ mời đại vương gia đến đây gặp bổn vương, nói bổn vương có việc hệ trọng cần huynh ấy giúp đỡ."

"Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay."

Sở Nhạc Linh nheo mày tỉnh lại, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm nàng có phần lóa mắt, căn phòng quen thuộc này, cái mùi đàn hương thoang thoảng này quả nhiên là hắn Bắc Thần Phong. Nhạc Linh cười tự giễu, kiếp trước cũng chính tại nơi đây nàng bị những lời ước hẹn ngọt ngào của hắn làm cho si mê, cùng hắn kết thành phu thê, triền miên ân ái, dư vị ngọt nào của những cái ôm dìu dàng, nụ hôn say đắm, cả cái cảm giác sợ hãi pha chút thích thú vui sướng đến miên man khi hai thân thể hòa làm một. Lời hắn thì thầm bên tai an ủi nàng, sự vỗ về ôn nhu của hắn, tất cả, tất cả những điều này như thôi thúc nàng, nàng không thể tự khống chế bản thân mình, yêu hắn một điện dại mù quáng, dẫu biết bản thân với hắn chỉ là quân cờ, lại càng không nhịn được mà hy vọng, hy vọng hắn sẽ yêu nàng.

Nàng trước kia vì muốn có được tình yêu, sự xem trọng của hắn mà không từ thủ đoạn, không những tự hủy hoại danh tiết của bản thân vu cáo tam điện hạ không phân tẩu đệ làm ô nhục nàng, hại tam điện hạ vì ôm hận tự sát, giúp hắn loại trừ một đối thủ. Nhưng thứ nàng nhận lại chỉ là sự miệt thị, ánh mắt khinh bỉnh của hắn. Nàng biết hắn muốn binh quyền, biết hắn muốn có được sự giúp đỡ của Ngụy gia liền âm thầm giúp đỡ hắn tiếp cận Ngụy Thừa Lạc con gái duy nhất của trấn quốc đại tướng quân Ngụy Thừa Bá, giúp hắn đạt thành ý nguyện. Ngụy Thừa Lạc vào phủ liền cùng nàng trở thành bình thê, nàng cũng với nàng ta mà thật tâm đối đãi. Tiếc rằng người tính không bằng trời tính Bắc Thần Phong lại đem lòng yêu Ngụy Thừa Lạc, từ ngày có nàng ta hắn càng lạnh nhạt với nàng, chẳng những không đến gặp nàng còn sắp xếp binh linh canh giữ nàng một bước cũng không cho nàng rời khỏi Đông Oanh các. Nàng nhớ như in cái đêm đó, toàn thân hắn nồng nặc mùi rượu, đội mưa đến Đông Oanh các tìm nàng, vừa thấy nàng liền xô đến cho nàng một bạt tai, gương mặt nhỏ nhắn vì cái tá của hắn mà sưng đỏ, in lên rõ nét từng đầu ngón tay, hắn điên cuồng như một con mãnh thú, túm lấy cổ áo nàng nhấc lên thẳng tay ném nàng ra ngoài các, toàn thân đau đớn, nàng ôm ngực khóc lên những tiếng khóc ai oán, dưới màn mưa chẳng ai hay biết sự thống khổ của nàng. Hắn hướng nàng mà mắng nhiếc.

"Độc phụ nhà ngươi, sao tâm địa ngươi lại độc ác đến vậy."

"Lạc nhi, đã làm gì ngươi, ngươi vậy mà nhẫn tâm đến như vậy, độc ác đến như vậy."

"Bản vương biết ngươi luôn hận ta, ngươi muốn gì cứ nhắm vào ta, mẫu tử nàng ấy là vô tội, hài tử của bổn vương đã làm gì đắc tội với ngươi lại nhẫn tâm hại nàng ấy sảy thai."

"Vương gia ta không có."

"Ta thật sự không có làm."

"Vương gia xin người hãy tin ta."

"Tin ngươi, ngươi nói bổn vương làm sao tin ngươi."

"Ngươi chẳng phải tham muốn bản vương lắm sao được bổn vương hôm nay sẽ thành toàn cho ngươi."

Trong đêm mưa gió ấy, hắn liên tục đánh mắng nàng, vũ nhục nàng, hắn đối với nàng vô cùng thô bạo, từ đầu đến cuối đều chỉ cọi nàng là nơi để trút giận, hành hạ nàng hết một đêm, tản sáng thì tức giận rời đi, lệnh cho nha hoàn, gia đinh không ai được phép giúp đỡ nàng, bỏ đói nàng, giam cầm nàng. Sở Nhạc Linh đau đớn vô cùng, lần đầu tiên nàng thấy được con người thật của hắn tàn ác, nhẫn tâm, hoàn toàn mất đi vẻ ôn nhu chăm sóc của ngày trước. Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng đơn phương luyến ái, kết cục của ngày hôm nay là do bản thân nàng tự chuốc lấy là nàng đáng đời. Sau đêm hôm ấy hắn sai người đến đem tứ chi nàng khóa lại, xích chặt vào bốn góc gường, không cho phép lại tự ý đến gần nàng, y phục của nàng hắn đều lệnh cho nha hoàn mạnh tay xét nát, ngày đêm đều đặn đến hành hạ nàng, hạ thân nàng cũng vì sự dày vò chà đạp không thương tiếc của hắn mà rướm máu, khắp thân mình là những vết roi mới cũ chồng chéo lên nhau, trong cơn uất hận nàng đã cắn lưỡi tự vẫn, nhưng lại một lần nữa hắn cứu sống nàng, độc ác ra tay rút đi đầu lưỡi của nàng biến nàng thành kẻ câm, để tránh nàng tự sát nên cho phép Tiểu Đào ở lại chăm sóc nàng.

Không lâu sau đó nàng đã hoài thai, đứa con là hy vọng sống duy nhất của nàng, Bắc Thần Phong cũng vì sự có mặt của đứa bé này mà tạm tha cho nàng. Hắn nhất thời lỏng tay không có nghĩa là nữ nhân kia sẽ để yên cho nàng. Ngụy Thừa Lạc nhân lúc Bắc Thần Phong vắng nhà ả đến tìm nàng ép nàng uống độc dược, còn tự thừa nhận bản thân mang thai, nhưng đứa bé đó lại không phải của Bắc Thần Phong mà là do nàng ta gài bẫy Vu Da thuộc hạ thân tính của Bắc Thần Phong nhằm khống chế Vu Da bắt lắm làm việc cho mình. Bản thân nàng ta xảy thai cũng là do nàng ta tự mình sắp đặt sau đó đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng. Tiểu Đào cũng bị nàng ta đánh tới thổ huyết, đánh người xong liền rời đi, trong lúc nguy cấp Tiểu Đào lấy ra Tục Mệnh đơn giúp nàng giải độc thoát chết. Tiểu Đào không biết từ đâu lấy được chìa khóa nhanh chóng mở các ổ khóa tháo đi xích sắt trên người nàng, đưa nàng trốn đến hậu viện nơi đó đã đậu sẵn một chiếc thuyền, lại dùng cái chết ép nàng một mình rời khỏi còn bản thân quay về Đông Oanh các tự xích bản thân sau hất đổ chân đèn. Dầu từ chân đèn đổ lan tới đâu lửa cũng theo dầu mà bén tới đó, chỉ một lúc sau Đông Oanh các đã ngập trong biển lửa. Nhạc Linh nhớ mãi khoảnh khắc ấy, nàng ngồi trên thuyền xuôi dòng thoát khỏi vương phủ, nhìn về phía Đông Các chỉ thấy ngọn lửa đã ngút cao, khói bụi bay đầy trời, thần trí nàng cũng vì thế mà hỗn loạn, không nhịn được mà thở dốc, nàng muốn khóc nhưng khóc không nên tiếng, một cỗ tanh ngọt dâng lên từ nơi cổ họng, nàng nôn ra một ngụm máu tươi sau đó ngất lịm.

Tiếng bước chân dồn dập phía xa như kéo Sở Nhạc Linh về hiện tại, liếc nhìn xung quanh cảnh trí như xưa chẳng thay đổi chỉ khác là tâm của nàng hiện đã không còn vì hắn nữa rồi. Bắc Thần Phong dẫn theo Vu Da hiên ngang bước vào phòng hắn nhìn nàng ngồi trên giường gương mặt thoáng hiện ra một nụ cười đắc trí, hắn gọi nàng.

"Nhạc Linh, nàng có nhận ra bổn vương không?"

"Ồ! Ta còn tưởng là ai, hóa ra là nhị vương gia người muốn gặp Nhạc Linh, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tam vương phủ thông báo một tiếng, Nhạc Linh nhất định sẽ phụng bồi, hà cớ gì một vương gia tôn quý như ngài lại dụng đến xuẩn kế này."

"Ha Ha ha! Nhạc Linh nàng quả thật khiến bổn vương có cái nhìn khác về nàng, nàng không biết là nàng đang trêu đùa với lửa sao."

"Ngươi bắt ta đến đây, tới tột cùng là có mục đích gì."

"Ha ha ha, đơn giản thôi ta muốn nàng thần phục bản vương trở thành nữ nhân của bản vương."

"Ta thấy vương gia người chính là quá tự phụ đề cao chính mình."

"Sở Nhạc Linh ngươi đừng có mà không biết tốt xấu vương gia nhà ta để mắt đến ngươi đã là phúc phận ba đời của nhà ngươi."

"Hay cho một dã cẩu ngu trung, chỗ chủ tử nói chuyện khi nào tới lượt ngươi xem vào."

"Sở Nhạc Linh ngươi.."

"Vu Da lui xuống."

"Nhạc Linh nàng muốn thế nào mới đồng ý trở thành người của ta."

"Vương gia, thỉnh tự trọng Nhạc Linh là người có hôn phối xin vương gia đừng quá phận."

"Ha ha ha, quá phận, hay cho hai từ quá phận đời đến lúc bổn vương làm cho nàng trở thành người của bản vương xem nàng có còn cứng miệng nữa hay không." Bắc Thần Phong dứt lời liên lao đến đè chặt nàng xuống giường, dùng tay khóa chặt hai tay nàng không ngừng hôn lên người nàng, y phục của Sở Nhạc Linh cũng bị hắn làm cho hỗn loạn.

"Bắc Thần Phong ngươi tránh xa ta ra, ngươi như vậy là muốn là gì, người đâu mau cứu ta, có ai không.."

"La đi, nàng la cho lớn lên, tốt nhất là la cho khắp kinh thành này biết thiên nữ mà bọn họ tôn sùng chẳng qua là một phàm nữ dưới thân bổn vương."

"Bắc Thần Phong ngươi vô sỉ."

"Buông ta ra."

"Bắc Thần Phong muốn ta thuận theo ngươi cũng không phải không được, ta suy cho cùng cũng là một công chúa, ngươi không thể cứ như vậy mà lăn nhục ta."

"Ôh! Vậy nàng nói xem bản vương nên làm thế nào?"

"Ngươi muốn có được ta, chẳng qua là muốn mượn danh thiên nữ của ta dành được tín nhiệm của dân chúng, giúp ngươi chiêu binh mãi mã sớm ngày đăng cơ kế thừa đế vị ta nói có đúng không?"

"Rất thông minh, nàng nói xem bổn quân tiếp theo nên làm gì với nàng."

"Vương gia người chỉ cần đế vị còn Nhạc Linh lại cần tự do, ta giúp ngài đăng cơ, ngài để ta là nhất quốc hoàng hậu, một đời một kiếp chỉ được biết đến một mình ta, nếu ngài bội ước ta sẽ khiến ngài muốn sống không được muốn chết không xong."

"Được, bản vương đáp ứng nàng."

"Nhạc Linh tin chắc trong lòng vương gia người sớm đã có tính toán, hiện sắc trời đã tối ta rời tam vương phủ đã lâu, hiện nên quay về rồi, tránh tam điện hạ nghi ngờ." Nói rồi nàng từ trong lòng hắn thoát ra, vội vã chỉnh trang lại y phục, nàng không muốn ở lại cái địa phương xấu xa này thêm một phút giây nào hết.

"Được, Vu Da ngươi hộ tống vương phi hồi phủ."

"Vương gia đây là mật ước giữa ta và người, tiếp theo nên làm thế nào Nhạc Linh tự sẽ có kế hoạch, vương gia Nhạc Linh đi trước."

Sở Nhạc Linh đi không xa liền nghe truyền tới tiếng cười đắc ý của Bắc Thần Phong, Vu Da nhanh chóng đưa nàng đến hậu viên tam vương phủ, thấy nàng bước ra từ phía sau ngọn giả sơn, Tiểu Đào mừng rỡ ôm lấy nàng không ngừng khóc lóc, toàn thân như vô lực Sở Nhạc Linh phút chốc đã hôn mê, ngã vào lòng Tiểu Đào. Trong cơn mơ những ký ức đau khổ của trước kia một lần nước như nước cuốn bất giác ùa về, nàng nhìn thấy bản thân mình lênh đênh trên dòng nước, chiếc thuyền cứ như thế mà trôi đi. Không gian nghịch chuyển nàng thấy mình hôn mê nằm trên giường lại thấy đại hoàng tử bên cạnh chăm sóc nàng trong một gian nhà tranh, đại hoàng tử không hề nhận ra nàng, nàng hoảng hốt vội chạy đến bên chiếc gương nhỏ trên bàn nhìn bội dạng hiện tại của mình trong gương, quả thật đã sớm không còn nhìn ra hình dáng của một con người, nàng sợ hãi hét lớn, không gian lại lần nữa chuyển xoay, nàng nghe bên tai tiếng khóc của hài tử, hài tử của nàng. Nhạc Linh đắm chìm trong mộng cảnh, bỗng nghe phía xa có tiếng ai gọi nàng cảm giác ấm ấp này thân thuộc này, nàng cố gắng gọi tìm trong bóng tối nhưng tất cả chỉ là một mảng tốt hư vô.