Sở quốc năm Đại Hoàng thứ sáu, Sở quốc công chúa Sở Nhạc Linh cẩn tuân thánh ý Bắc quốc hòa thân, qua hơn nửa tháng đi đường sa giá của Sở quốc đã đến được biên giới Bắc quốc. Biết tin Sở công chúa đã đến biên quan, hoàng đế Bắc quốc liền phái trấn quốc đại tướng quân của Bắc quốc Ngụy Thừa Bá dẫn theo vệ quân đón tiếp sa giá từ xa trăm dặm. Tiêu Hinh nhẹ nâng khăn hồng, vén tấm màn nhìn ra bên ngoài, con đường này cảnh vậy này thật như vừa mới hôm qua, Tiêu Hinh thả rèm ngồi ngay ngắn trong kiệu, đôi mắt có phần ảm đạm. Tiêu Hinh, à không hiện tại nàng là Sở quốc công chúa, Sở Nhạc Linh, nàng đã không còn là Tiêu Hinh của trước kia nữa rồi. Lần này nàng đến đây mục đích duy nhất là để báo thù.
Hành cung trải dài, Sở Nhạc Linh từng bước từng bước đi, mỗi bước đi là mỗi lần nàng rơi nước mắt. Nơi này với nàng có biết bao là kỷ niệm, lúc thì vui vẻ khi lại bi thương, hài tử của nàng từng nơi hành cung này nô giỡn, hiện tại nhìn lại tất cả đều hóa thành hư vô. Ngồi trước gương đồng nàng rơi nước mắt, khăn loan xếp phẳng, trâm phượng, nhẫn ngọc tháo để một bên, hai nha hoàn phía sau trải tóc cho nàng, làn tóc mền dài đổ xuống như thác, đám nữ tỳ ai nấy đều hết lời ngợi khen. Nhưng chỉ có mình nàng mới biết sau vẻ đẹp hoàn mỹ này là muôn vàn thống khổ, để có được gương mặt thanh tú này, thân hình hoàn mỹ này, nàng đã phải trải qua nỗi đau thay da đổi thịt gọt xương, đau đớn vôn cùng, nàng nhớ lại lúc bản thân quấn đầy băng vải, gương mặt và tứ chi đều xưng vù, ăn uống tiểu tiện cũng cần có người hầu hạ. Trong vô thức nàng đưa tay nhẹ đặt lên má rồi mỉm cười, thật là giống, nàng nhớ công chúa, công chúa của nàng, thấy nàng vì mình hy sinh, chịu đau đớn, công chúa nắm lấy tay nàng không ngừng rơi lệ, còn hứa sẽ đón nàng về, dù có trả giá thế nào công chúa cũng sẽ đón nàng về.
Sở Nhạc Linh cười lớn, ném chiếc giương đồng qua một bên, phục sức trâm cài tất cả đều bị nàng hất tung xuống đất, động tĩnh quá lớn kinh động đến cấm vệ quân canh gác bên ngoài tức thì một cấm vệ quân đến gõ cửa. Nàng hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, nàng nhẹ mở cửa, nói với hắn nàng không cẩn thận vấp tét làm đổ bàn trà nên mới có âm thanh đổ vỡ vừa rồi, nói xong còn không quên gọi nha hoàn đến dọn dẹp. Buổi sớm hôm sau vài vị thái giám đưa nàng đến Tề Chính điện, đây là nơi nghị sự của quân thần Bắc quốc, bên trong trang trí xa hoa, quả là cung vàng thước ngọc so với Sở quốc các nàng thì có phần tráng lệ, phô trương. Sở Nhạc Linh nhún mình hành lễ với Bắc đế, hoàng đế Bắc quốc này với nàng rất đỗi hài lòng, liền cho phép nàng lựa chọn đối tượng thành thân. Bắc đế này có ba người con trai đại hoàng tử Bắc Nhạc Nguyên, tuổi trẻ tài cao tinh thông âm luật, nhị hoàng tử chính là Bắc Thuần Phong đa mưu túc trí được xưng danh là mỹ nam đệ nhất Bắc quốc, tam hoàng tử Bắc Cảnh Minh vóc dáng nhỏ bé, ốm yếu nhiều bệnh nhưng lại cơ trí thông minh tinh thông binh pháp nên rất được Bắc đế yêu thương. Sở Nhạc Linh, nhẹ cười nhìn qua một lượt không do dự mà trọn gả cho tam hoàng tử Bắc Cảnh Minh, điều này khiến cho Bắc đế vô cùng bất ngờ bản thân Bắc Cảnh Minh cũng không ngờ tới. Hắn muốn lên tiếng khuyên nhủ nhưng Sở Nhạc Linh lại sống chết kiên quyết trọn hắn, Bắc đế vốn yêu thương Bắc Cảnh Minh nên chỉ thoáng do dự sau đó liền chấp thuận. Thánh ý đã quyết, một đạo thánh chỉ hạ xuống, mồng chín tháng chạp sau lễ Huyên Tiêu của Bắc quốc hôn lễ sẽ được cử hành. Sở Nhạc Linh mượn cớ muốn có thời gian tìm hiểu tam hoàng tử, muốn chuyển đến phủ tam hoàng tử ở để tăng tăng thêm cảm tình. Bắc đế nghe vậy thì cười lớn, sảng khoái chấp thuận.
Trở về hành cung Sở Nhạc Linh, đuổi hết tất cả thị nữ ra ngoài, phải biết trong lòng nàng những cảm xúc vui vẻ lẫn đau khổ liên tục đan xen, lồng ngực đau thắt lại, nàng khụy xuống đất tay ôm lấy ngực không ngừng dốc. Từng bước lê thân tìm cái rương nhỏ lấy trong đó ra một viên thuốc màu đỏ, ngay lập tức đưa nó vào miệng dùng sức nuốt xuống, nuốt xong liền nằm ngả ra đất, không ngừng rơi nước mắt, từ khi nàng trải qua lần thoát cốt kia, thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục ban nãy kích động mới dẫn đến khí huyết không thông. Bắc Thuần Phong trước đây là do ta có mắt không tròng nhìn lần ngươi, bị vẻ ngoài đẹp đẽ cử chỉ ôn nhu chăm sóc của ngươi lừa cho thần hồn điên đảo. Vì ngươi, ta vì ngươi mà không tiếc bản thân hai tay nhuốm máu, vì ngươi mà tranh giành, vì ngươi mà sinh hài tử, kết quả thì sao, ngươi lại vì ả mà giết hại ta, ánh mắt của ngươi, lời nói của ngươi, từng nhát từng nhát dao ngươi hành hình ta, sự đớn tủi nhục ngươi ban cho ta, đêm ngày ta đều tâm niệm không quên, ta nhất định bắt ngươi trả lại gấp vạn lần.
"Cốc, cốc, cốc"
Tiếng gõ cửa vang lên kéo Nhạc Linh về với thực tại, nàng vội vàng đứng lên, lau đi nước mắt chỉnh trang lại y phục, ngồi ngay ngắn trên ghế, lên tiếng gọi cung nữ kia bước vào, cung nữ này là Tiểu Đào là cung nữ nàng mang từ Sở quốc tới, còn nhớ trước kia nếu không có Tiểu Đào giúp đỡ nàng đã không thể thuận lợi sinh hạ nhi tử, Tiểu Đào vì nàng vì Đại Sở mà tận trung đến chết kiếp này nàng nhất không để cô ấy phải chịu thêm một chút thiệt thòi nào.
"Nô tỳ Tiểu Đào, tham kiến công chúa."
"Miễn lễ, Tiểu Đào, sau này khi không có người ngoài muội không cần hành lễ với ta như vậy đâu."
"Ở Bắc quốc này ta chỉ có muội là người thân duy nhất, hai chúng ta sau này phải nương tựa vào nhau, cùng nhau sống cho thật tốt có được không."
"Công chúa, ở trong lòng Tiểu Đào người vĩnh viễn là công chúa của nô tỳ, người thân duy nhất của nô tỳ."
"Được, cái này cho muội, muội cầm lấy, đây là tấm lòng của ta, muội không nhận sẽ khiến ta buồn lòng."
Sở Nhạc Linh vừa nói vừa đem một chiếc vòng ngọc đặt vào tay Tiểu Đào, dặn dò nàng ấy một chút rồi cho nàng ấy lui. Nhạc Linh thầm tính toán, yến hội tẩy trần ngày mai nhất định nàng phải lấy được hảo cảm của Bắc Thần Phong, nàng phải khiến hắn yêu nàng, nhất định phải cho hắn nếm thử cảm giác cầu mà không được. Vì yến hội lần này Sở Nhạc Linh đã dày công chuẩn bị, tất cả những thứ này đều là mang theo từ Sở quốc, nàng ngồi trước gương cười lên một cách kiều diễm khoác lên một bộ hoàng y, hoa ngọc trâm vàng, muốn đẹp bao phần thì được bấy phần, mày môi như lụa, yêu nghiệt chúng sinh. Dâng một vũ khúc kinh hồng, thân nhẹ tựa lông, vũ nghệ trác tuyệt, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều như muốn câu hồn đoạt phách, chiếc eo nhỏ khẽ lắc theo nhạc. Dải lụa hồng trên tay tựa có sinh mệnh nhịp nhàn uốn lượn quanh thân nàng, tiếng nhạc dồn dập diệu vũ theo nhạc cũng uyển chuyển khiêu gợi. Tuyên Quang điện như muốn nổ tung, phàm là nam nhân ai nấy đều máu huyết sôi trào, một điệu vũ này không biết đã thu hút được bao nhiêu ánh nhìn thèm thuồng, ham muốn của đám quan quân háo sắc.
Nhạc Linh uốn mình vung lụa, nhạc tàn khúc tận, thu lại một thoáng kinh hồng, cả điện im bặt chợt vang động những tiếng vỗ tay, lui về hậu điện thay đổi xiêm y, nàng ung dung bước vào Tuyên Quang điện. Cử điệu nhẹ nhàng hướng Bắc đế hành lễ, xong liền về chỗ ngoan ngoãn ôn thuận dùng điểm tâm khác với vẻ câu hồn đoạt phách lúc ban đầu. Điệu vũ khinh hồng này quả nhiên đã thành công thu hút Bắc Thần Phong, kẻ cao ngạo, tự luyến lại đối với vũ nghệ thập phần yêu thích như hắn trước một khúc vũ đọa thần thất truyền đã lâu, nay lại được tái hiện trân thật, sinh động khinh diễm câu hồn, liền không nhịn được hướng Nhạc Linh mở lời.
"Điệu vũ vừa rồi quả thật làm cho bản cung vô cùng kinh hách, ý nghĩa của điệu vũ này công chúa hẳn có thể nói cùng bản cung?"
"Nhị hoàng tử người đã quá lời, vũ điệu kinh hồng người nói bổn cung hổ thẹn không dám nhận, chỉ nguyện vì ý chung nhân mà dâng một khúc bày tỏ tấm lòng."
"Quả là một điệu vũ hay, ý nghĩa cũng thật hay, bản cung tán thưởng sự dũng cảm dám yêu dám hận của người." Đại hoàng tử Bắc Nhạc Nguyên vui vẻ lên tiếng.
"Nhạc Linh cảm tạ lời khen từ lại vị hoàng tử, chẳng qua chỉ là bêu xấu, người khác tán thưởng thì đã làm sao, người trong lòng Nhạc Linh vẫn ung dung hờ hững."
Sở Nhạc Linh nói xong thì bày ra bộ dạng thất vọng, một hơi uống cạn ly rượu, điệu bộ giận dỗi chẳng khác gì đứa trẻ bị dành mất kẹo. Bắc đế thấy bộ dáng của nàng thì vui vẻ cười lớn, cả Tuyên Quang điện tiếng cười vang vọng. Tiểu công chúa này nhỏ tuổi nhiệt tình, tâm tư lại đơn thuần, Cảnh Minh nhà hắn trước giờ luôn thủ thân như ngọc chẳng hiểu phong tình lần này quả là làm khó tiểu công chúa này rồi.
"Chẳng hay, tình quân trong lòng công chúa là ai có thể nói cho bổn cung biết." Quý Phi lên tiếng.
"Nương nương có điều không biết, người ấy trong mắt lại chẳng có Nhạc Linh, có nói với người cũng chỉ là ta đây tự làm mất mặt."
"Ai ya! Công chúa người không lên tiếng thì ai ai trong điện này cũng biết mà, ánh mắt của người từ đầu đến cuối đều hướng về phía tam gia người nó xem bổn cung nói có đúng không a."
"Nương nương ngươi trêu ghẹo Nhạc Linh."
Nàng nói xong còn không quên lấy tay che mặt ngầm thừa nhân, mà tam hoàng tử bị chỉ đích dành vẫn tỏ ra mắt điếc tai lơ, đại hoàng tử nhìn nàng cười ý nhị, riêng Bắc Thuần Phong nàng thấy được trong mắt hắn sự ghen tức, trong lòng thỏa mãn không thôi. Chưa dừng lại ở đó nàng lại trước mặt quân thân Bắc quốc kính rượu tam hoàng tử, đại hoàng tử duy với Bắc Thuần Phong nàng lấy lý do đã uống quá nhiều, liền cùng hắn lấy trà thay rượu. Bắc Thuần Phong trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Sở Nhạc Linh hiểu rõ con người hắn hơn ai cả, chẳng qua là một tên ngụy quân tử, sẽ không nữa đâu ngươi sẽ phải quỳ dưới chân ta cúi đầu thần phục.