Chương 77: Lễ Phép

Trên đường, hai người thảo luận một ít về chuyện vẽ bích họa lần này, còn nói về chuyện ở trường, Diệp Tầm nói với cô, cuối năm sẽ có một bức tranh được gửi tới hội đấu giá, hắn có vài tác phẩm muốn gửi đi đấu giá, nếu được chắc giá bán không tồi.

Sở Sở chúc mừng hắn, cũng không nói gì.

Tới nhà, Sở Sở lấy chìa khóa ra mở cửa, Kiều Sâm mặc tạp dề hoa văn ô vuông từ trong phòng bếp đi ra.

“Sư huynh đến rồi à, mau vào đi, đừng khách khí, cứ xem như nhà mình là được.”

Thời điểm vào nhà, Sở Sở mới phát hiện, Diệp Tầm thế nhưng còn chuẩn bị quà tới, khi hắn lấy hộp trà dưỡng sinh giành cho phụ nữ trung niên ra, sắc mặt Kiều Sâm và Sở Sở có hơi khó xử.

“Chào anh cả, em là Diệp Tầm, đây là.... quà..... muốn tặng mọi người.”

“Đến chơi còn mang theo quà cáp nữa, cậu quá khách khí rồi.” Kiều Sâm vội vàng nhận lấy quà, mở tủ ra cất vào.

Diệp Tầm vào cửa, hắn tò mò hỏi Sở Sở: “Sao lại không thấy bác gái vậy?”

“Bà ấy..... không ở cùng với bọn em.”

“A.”

Diệp Tầm kỳ thật cũng cảm thấy ngượng ngùng, hắn vô tình nghe giáo sư nói Kiều Sâm từ nhỏ sống với mẹ, cho nên lần này đến Lộc Châu, hắn cố ý muốn thăm hỏi mẹ của cô, lại không nghĩ tới cô dẫn hắn tới nhà anh trai cô, mà anh cô và mẹ cô lại không ở chung một chỗ, đống quà này đã đưa ra rồi, cũng không thể lấy lại được.

Kiều Sâm nói với Sở Sở: “Kiều Nhị, em ngồi đó với sư huynh đi, đồ ăn sắp xong rồi.” Nói xong hắn lại vào phòng bếp bận bịu.

Chỉ một lát sau, phòng bếp truyền đến âm thanh xào rau, Sở Sở dẫn Diệp Tầm đi xem nhà, thật ra cũng không có gì hay mà xem, nhà này của Kiều Sâm cũng khá nhỏ, còn không bằng một phần mười biệt thự nhà họ Kiều. Tuy ông bà nội nhiều lần kêu hắn dọn về, nhưng Kiều Sâm sống chết không chịu về, ngôi nhà kia lưu giữ những ký ức không tốt đẹp gì về thời thơ ấu của hắn, cũng mang nỗi đau bố mẹ qua đời, hắn thà rằng ở trong ngôi nhà nhỏ này cũng không muốn trở về.

“Anh trai em nhìn qua vẫn còn rất trẻ.” Diệp Tầm và Sở Sở ngồi ở phòng khách uống trà nói chuyện phiếm: “Lớn hơn em cũng không nhiều đâu nhỉ?”

Chỉ kém tám tháng, nhưng Sở Sở không muốn trả lời, cô không muốn đem chuyện gia đình mình tùy tiện nói cho người ngoài, liền gật đầu: “Ừ.”

“Còn trẻ như vậy, đã mua nhà mua xe, thật đáng ngưỡng mộ.” Diệp Tầm uống ngụm trà, cảm thán nói: “Là anh ấy tự mua phải không?”

Lời này hỏi là có ý có được người nhà giúp đỡ hay không.

Sở Sở thật sự không quá hiểu rõ về tình hình kinh tế của Kiều Sâm, cô chỉ biết là căn nhà này là bộ đội phân cho, tốn bao nhiêu tiền cô cũng không hỏi, nên cô chỉ gật đầu cho có.

“Căn nhà này là trả hết à?”

“A.”

“Xe cũng vậy sao, anh nhìn qua chiếc xe đó cũng không rẻ, đơn vị công tác của anh trai em đãi ngộ cũng không tồi đi.”

“A.”

Diệp Tầm nhìn ra Sở Sở tựa hồ không muốn nói đến vấn đề này, hắn lập tức ngậm miệng lại, đi đến bên cửa dổ, nhìn ra bên ngòa, tầm nhìn nhìn ra rất trống trải, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy tòa nhà, đều là nơi ở của lãnh đạo quân khi, trong đó còn có nhà của Lục Xuyên.

Diệp Tầm chú ý tới giá vẽ bên ban công, trên đó là bức tranh vẽ vật thực, nhà cửa trong tranh, là ngôi nhà cách đó không xa.

Màu sắc bức tranh rất đậm, chứng tỏ dùng bút rất nặng.

Diệp Tầm nhìn nhìn, ánh mắt thâm thúy: “Bức tranh này, em tốn không ít tâm tư nhỉ.”

Người ngoài nghề nhìn thì không biết, nhưng người trong nghề liếc mắt một cái liền nhìn ra cảm tình cuộn trào trong đó, bởi vì mỗi một tác phẩm đều biết nói chuyện, có dụng tâm hay không, tốn ít hay nhiều tâm tư, đều có thể nhìn ra được hết.

“Ừ.” Sở Sở gật đầu: “Vẽ cả một ngày.”

“Phong cảnh thanh nhạt, nhưng ngôi nhà này, sắc điệu nồng đậm, có ngụ ý gì sao.”

“Ngụ ý.” Sở Sở cúi đầu nghĩ nghĩ: “Không có, em chỉ là rất thích nó mà thôi.”

Thích ngôi nhà đó, ngôi nhà của người con trai cô rất thích, vô cùng vô cùng thích.

“Em muốn ở biệt thự sao?” Diệp Tầm có hơi gượng gạo hỏi.

Sở Sở quay đầu lại cười: “Vì sao anh lại hỏi như vậy?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy con gái hiện đại, tựa hồ đều muốn ở trong những ngôi nhà lớn.”

Con gái hiện đại, hám giàu, vật chất, hắn không hi vọng cô cũng như vậy.

Sở Sở bảo Diệp Tầm ngồi xuống, cô đi vào bếp giúp Kiều Sâm, Kiều Sâm cầm môi múc đuổi cô ra ngoài: “Lục Xuyên cũng không ở đây, giả bộ đảm đang cái gì.”

“Đáng ghét.” Sở Sở cười lộ ra hai cái răng thỏ: “Em là muốn tới giúp anh mà thôi.”

“Được rồi, không cần đâu.”

Kiều Sâm trở lại bên nồi trứng chim, sau đó nói với Sở Sở: “Tên sư huynh này có phải là đang theo đuổi em không?”

“A? Không có nha!”

Kiều Sâm nhíu mày: “Anh làm sao lại cảm thấy ánh mắt hắn ta nhìn em là lạ, còn mang theo quà cho mẹ em, giống như đã sơm biết em sẽ mời hắn ta về nhà vậy.”

Sở Sở nghĩ nghĩ nói: “Sư huynh có thể khá lễ phép.”

Kiều Sâm cũng không nghĩ nhiều, nói: “Hoàn cảnh nhà chúng ta có hơi phức tạp, người bình thường có thể khó dễ dàng chấp nhận, em và Lục Xuyên thì tốt rồi, bớt đi phiền toài, ai cũng hiểu rõ nhau, bố hắn còn là cấp trên của anh, quan hệ này.....”

Mặt Sở Sở đỏ lên, vội vàng cắt ngang lời Kiều Sâm: “Anh, anh làm gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, giữ vững chức vụ, không thể nghĩ muốn đi đường tắt như vậy, tuy rằng bố Lục là cấp trên của anh, nhưng....”

“Được rồi được rồi, tuổi còn nhỏ mà giống như lão cán bộ vậy.” Kiều Sâm đem dĩa trứng chiên đưa cho Sở Sở: “Mang ra cho anh đi, đừng vào làm phiền nữa.”

Kiều Sâm làm một bàn đống đồ ăn tiếp đãi Diệp Tầm, còn nói Sở Sở đi vào lấy chai rượu vang từ trong tủ ra, hắn cùng sư huynh Diệp làm một lý, Sở Sở ở trong tủ tìm một lúc, hô to: “Anh, không tìm thấy.”

Kiều Sâm đi tới, lấy ra một chai rượu đóng hộp tinh xảo: “Em mù rồi à, không phải ở đây sao?”

Sở Sở giữ chặt cánh tay Kiều Sâm, thấp giọng nói: “Rượu ngon như vậy, hôm qua Lục Xuyên đến, sao anh không đưa cho anh ấy uống!”

Kiều Sâm ngẩn người: “Rượu này là anh giữ lại để chiêu đãi khách.”

Nhưng hắn không xem Lục Xuyên là khách a!

Em rể mà, làm gì mà phải khách khí như vậy, uống mấy lon bia là được rồi.

Sở Sở đẩy hắn một cái, chu miệng lên, mặt mày ai oán.

Kiều Sâm và Sở Sở trở về bàn ăn, Kiều Sâm lấy dụng cụ mở rượu ra, rót một ly cho Diệp Tầm, cùng cậu ta hàn huyên mấy vấn đề của đàn ông, lại nói qua một chút về phong tục quê nhà.

Kiều Sâm chú ý tới trong bát Diệp Tầm không có cơm, hắn lập tức đứng dậy nói: “Tôi đi lấy thêm cơm cho cậu.”

Sở Sở nói: “Anh, để em đi cho.”

Kiều Sâm đang muốn nói: “Không cần, để anh đi, em ngồi ăn đi.”

Lại không nghĩ tới, Diệp Tầm trực tiếp đem bát đưa cho Sở Sở.

Sở Sở nhận lấy rồi đi vào bếp, Diệp Tầm không chút để ý lại rót một ly cho Kiều Sâm, nói: “Ở quê của em, có khách đến nhà, phụ nữ trong nhà ăn cơm đều không được ngồi ăn trên bàn.”

Kiều Sâm nở nụ cười: “Đúng là phong tục quái gở.”

Diệp Tầm nói: “Quái gở sao?”

“Không quái gở sao? Khách đến chơi, phụ nữ vì sao lại không được lên bàn ăn cơm.”

“Lúc trước, chủ nhà chiêu đãi khách là tôn trọng khách.”

“Vậy liên quan gì đến việc phụ nữ không được lên bàn ăn?”

Diệp Tầm không biết phải giải thích như thế nào với Kiều Sâm, đơn giản nói: “Xã hội hiện đại tiến bộ, tập tục xấu cũng nên sửa lại, có điều nam chủ ngoại nữ chủ nội là truyền thống mấy ngàn năm nay, tôi cũng rất tán thành.”

Kiều Sâm nghĩ nghĩ, nói: “Cái này tôi cũng không phản đối, nhưng mỗi người đều có cách sống của mình, ví dụ như tôi luôn hi vọng em rể tương lai của mình về sau đối tốt với Kiều Nhị, trong nhà đều là Kiều Nhị định đoạt, mặc kệ là kinh tế hay bất cứ cái gì khác, bất quá không cần lo lắng......”

Sở Sở xới cơm về, Kiều Sâm liền im miệng lại.

Diệp Tầm nói cảm ơn cô, hỏi Kiều Sâm: “Anh Kiều nói gì vậy?”

“Không có gì, ăn cơm, ăn cơm, ăn nhiều một chút.”

Sau bữa cơm, Kiều Sâm vào phòng bếp rửa chén, Sở Sở và Diệp Tầm ngồi ở phòng khách, Diệp Tầm hỏi cô: “Em không đi giúp anh trai em sao?”

Sở Sở liếc mắt qua phòng bếp, lắc đầu: “Anh của em không muốn để em dính phải dầu mỡ, nói là không tốt với da.”

Diệp Tầm trầm mặc một lúc, nói: “Anh Kiều tốt với em thật, phụ nữ xung quanh anh đều phải lo làm việc nhà.”

“Về sau em cũng sẽ học làm việc nhà.” Sở Sở mỉm cười nói: “Nhưng mà không thể để cho anh trai biết, bằng không anh ấy khắng định sẽ phản đối.”

Cô muốn chăm sóc cho Lục Xuyên, chiếu cố tốt cho hắn.

Chỉ vừa nghĩ đã cảm thấy vui vẻ rồi.

Nghe được Sở Sở nói những lời này, sắc mặt Diệp Tầm cũng hòa hoãn đi, hắn biết, bản thân không nhìn nhầm, cô gái này thật sự rất tốt.

Ăn xong cơm, Kiều Sâm lái xe đưa Diệp Tầm đi tìm khách sạn, sau khi trở về, phát hiện Sở Sở đang thu thập hành lý, hắn liền vội vàng hỏi: “Em là gì vậy?”

“Sư huynh đi theo tới, mấy ngày nay em phải đi công tác, bên kia đã sắp xếp khách sạn ở gần đó cho bọn em rồi.”

“Ở khách sạn làm gì?!” Kiều Sâm thấy Sở Sở muốn rời đi liền không vui: “Mỗi ngày anh sẽ lái xe đến đón em, chùa Quan Lan không phải là ở bên Lộc Giang thôi sao, lái xe khoảng một hai tiếng, có xa gì đâu.”

“Khong cần, anh cũng bận làm việc, em ở bên kia cũng khá bận, mỗi ngày đi tới đi lui sẽ mất rất nhiều thời gian.”

“Haiz.” Kiều Sâm ngồi bên giường một lúc, cũng bắt đầu giúp Sở Sở sắp xếp đồ đạc.

“Đúng rồi.” Hắn tựa hồ nhớ tới gì đó, vội vàng hỏi: “Em ở cùng một khách sạn với sư huynh?”

“Ừ, bên kia an bài như vậy.”

“Mấy phòng?”

Sở Sở đẩy hắn một cái: “Còn phải nói sao?!”

Kiều Sâm ngẫm lại, cũng đúng, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nói: “Anh cảm thấy sư huynh của em khá có hứng thú với em, em..... cẩn thận một chút, đừng bị hắn ta tính kế.”

“.........”

Thấy Sở Sở không để ý tới hắn, hắn ngồi qua bên cạnh cô, nói: “Thật ra sư huynh này của em mọi mặt đều không tồi, người nhìn qua cũng nhanh nhẹn, sôi nổi, nhưng vẫn không thể so với tiểu tử Lục Xuyên kia được.”

“Anh càng nói càng thái quá rồi đấy.”

Kiều Sâm cười cười: “Điều kiện Lục Xuyên tốt như vậy, thật đúng là không dễ tìm, nhưng chúng ta cũng không phải chỉ nhìn điều kiện thôi, chủ yếu là, Lục lưu manh đối tốt với anh, em xem biểu hiện ngày hôm qua của hắn, cách sư huynh kia tận mấy con đường, sư huynh kia còn bảo em đi lấy cơm, điểm này, anh không vừa mắt.”

Sở Sở đứng dậy đẩy hắn ra khỏi phòng: “Người ta thật sự chỉ là sư huynh mà thôi! Anh đừng nghĩ bậy nữa.”

“Dù sao! Dù sao ở cũng một khách sạn, em nhất định phải chú ý! Anh tùy thời đến kiểm tra đấy!”

-

Tham giự vẽ bích họa ở chùa Quan Lan, học viện mỹ thuật của địa phương có hai mươi người đến, cũng có giáo sư và nhân sĩ tôn giáo nổi tiếng về lĩnh vực này đến, ba ngày liền, Sở Sở đều họp trao đổi với bọn học, xác định chủ đề trước, chủ yếu là tuân theo cấu tạo Phật giáo, định hướng cụ thể mỗi bức vẽ. Sau đó vẽ phác thảo, vẽ chi tiết và vẽ màu, đây là quá trình cực kỳ rườm rà.

Cả một buổi chiều, hai người Sở Sở và Diệp Tầm cùng nhau thương lượng, tham khảo chùa chiền các triều đài trước, bích họa kinh điển, sàng lọc từng các một, rồi sáng tạo, định ra bản phác thảo, rồi cùng trao đổi với người chuyên môn, cuối cùng sửa bản thảo.

Sở Sở vẽ chính, Diệp Tầm làm trợ thủ cho cô.

Buổi chiều điện thoại vang lên nhiều lần, Sở Sở không nghe máy, mặt cô trầm tĩnh, cầm bảng thử màu, tựa hồ căn bản không nghe thấy tiếng điện thoại kêu.

Một khi bắt đầu công việc, cô liền đi vào thế giới của mình.

Diệp Tầm rốt cuộc vẫn là mở miệng: “Sư muội, điện thoại em kêu kìa.”

Sở Sở không ngẩng đầu lên, cất tiếng nói: “Sư huynh, anh có thể giúp em nghe máy không, em ở bên này đang bận tay rồi.”

“Được.”

Diệp Tầm cầm di động cô lên nghe máy: “Xin chào, tôi là sư huynh của Kiều Sâm, cô ấy bây giờ không rảnh để nghe máy, có thể lát nữa hẵng gọi lại không.”

Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, sau đó nghe một giọng nam đầy từ tính vang lên: “Cảm ơn.”

Chỉ có hai chữ, rõ ràng, quyết đoán, điện thoại tắt máy.

Nhưng Diệp Tầm lại từ hai chữ kia, ngửi ra mùi thuốc súng, không biết có phải là do hắn ảo giác hay không.

Hắn cúp máy, theo bản năng nhìn màn hình di động, nhật ký cuộc gọi chỉ lưu một chữ: Lục.