Chương 68: Ghét Anh

Lục Xuyên thấy bộ dạng của cô như thế này, trong lòng bỗng chốc ngứa ngáy, kéo kéo tóc cô nói: "Mệt mỏi thì mệt mỏi thôi, hơn nửa năm mới gặp được một lần, không cho ăn no, sau này không biết phải chịu đựng bao lâu nữa."

Sở Sở vòng hai tay ôm lấy eo Lục Xuyên, dịu dàng nói: "Em muốn mau chóng tốt nghiệp."

Lục Xuyên cụp mắt nhìn cô, nhíu mày: "Nhanh chóng tốt nghiệp á, tại sao?"

"Muốn..." Sở Sở đỏ bừng mặt, mềm mại lên tiếng: "Muốn gả cho anh."

Trong lòng Lục Xuyên đột nhiên chấn động mạnh mẽ, nhưng vẫn ra vẻ trấn định kéo dài giọng điệu: "Muốn gả cho anh à?"

"Ừm." Sở Sở chân thành gật đầu, vô cùng thích, vô cùng muốn gả cho anh.

"Gả cho anh, thì phải ngoan ngoãn nghe lời của anh, hửm!"

Sở Sở nhìn Lục Xuyên, sau đó lắc đầu nghiêm túc nói: "Không đúng, phải là anh phải ngoan ngoãn nghe lời em cơ."

Lục Xuyên nhìn bộ dáng chuyên chú nghiêm túc của Sở Sở, khó hiểu: "Tại sao anh phải nghe lời em?"

"Anh không nghe lời em, em sẽ đánh anh." Sở Sở dịu dàng nhìn anh.

Lục Xuyên trước kia từng chọc giận Sở Sở, bị cô đánh cho một lần, đúng hơn là dùng bàn tay đập vào trên da thịt đau không chịu được, kí ức đó đến nay đối với anh vẫn còn rất mới mẻ. Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ ngây thơ của Sở Sở trước mặt, Lục Xuyên không khỏi rùng mình, dường như có thể tưởng tượng được cảnh bạo lực gia đình trong tương lai.

Sở Sở lấy một cây gậy tự sướng trong cặp ra, đặt điện thoại lên đầu gậy rồi hô: "Lục, mau đến chụp."

Lục Xuyên cười một tiếng, cất bước đi đến sau lưng Sở Sở, Sở Sở đưa cây gậy cho anh: "Anh cao, anh cầm đi."

Lục Xuyên không nhận mà trực tiếp đi ra phía sau ôm lấy thân thể của cô: "Mặt em nhỏ, em chụp."

"Haizz."

Lục Xuyên đã tạo dáng xong, Sở Sở đành bất đắc dĩ ấn mở camera, hai người nhe răng nhìn máy ảnh tách tách tách chụp mấy tấm liền.

Sở Sở cầm điện thoại nhìn hình ảnh mới chụp xong, để mặc cho Lục Xuyên nắm tay dẫn cô đi, mấy tấm ảnh chụp tay Lục Xuyên đều từ phía sau vòng lên ôm cả người cô, hai người đều cười rất xán lạn, nhưng Sở Sở vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ nào đấy, có điều kỳ quái ở chỗ nào thì cô tìm không ra.

Cô dứt khoát chọn mấy tấm ưng ý đăng lên weibo.

Weibo của cô vẫn như trước kia không người biết đến, chẳng qua đã nhiều năm như vậy, số người theo dõi biến thành mười mấy người, nhưng Sở Sở trước giờ cũng không vào xem, tài khoản này là nơi mà cô và Lục Xuyên trao đổi với nhau, lúc bình thường đăng bài này nọ lên thì cũng chỉ có mình anh mới xem.

11:23

[Đi dạo cố cung]

Bên trong một căn phòng cho thuê, Giản Trạm ngồi trước màn hình vi tính, hệ thống của cậu ta vừa mới bị người khác khống chế, chuyện này khá ngoài ý muốn, nói ra thì không dám chắc chắn trên toàn thế giới như thế nào, nhưng chí ít trong giới hacker của Trung Quốc nay, trước mắt vẫn chưa có người nào có đủ bản lĩnh để xâm nhập và hệ thống của A lừng danh.

Cậu ta nhanh chóng chặn đối phương đuổi ra ngoài, đồng thời phục hồi lại hệ thống, tìm hiểu nguồn gốc và bắt đầu đối chiếu thân phận của đối phương, thủ đoạn của đối phương lại vô cùng cao siêu, không để lại một chút dấu vết nào, nếu như không phải cậu ta vốn là người cẩn trọng trong từng chi tiết nhỏ nhặt, thì với một chút dấu vết kia rất khó phát giác ra được là mình đã bị xâm nhập.

Vừa đúng lúc này, điện thoại di động của cậu ta hiện ra một thông báo bên Weibo.

Là bài đăng mới nhất của Sở Sở.

Trên mặt cậu ta thoáng xuất hiện một nụ cười khẽ khàng, mấy ngón tay lại lướt nhanh trên bàn phím, một tay khác lại mở weibo ra, song khi cậu ta nhìn thấy mấy bức ảnh của cô và Lục Xuyên chụp chung, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.

Cậu ta tắt điện thoại, bắt đầu nghiêm túc đối phó với đối thủ ẩn danh kia.

Buổi chiều Sở Sở dẫn Lục Xuyên đi mua quần áo, hôm nay vừa đúng lúc là Giáng Sinh, rất nhiều cửa tiệm đều đang chiết khấu, trước cửa cũng trưng bày rất nhiều cây thông Noel đủ kiểu đủ dáng.

Sở Sở thừa dịp đang giảm giá, mua cho Lục Xuyên mấy bộ đồ xuân hè theo trào lưu hiện nay, lại mua thêm hai chiếc áo lông, chưng diện cho anh, đương nhiên Lục Xuyên chỉ để Sở Sở trả tiền một bộ đồ, còn lại tất cả đều là anh tự móc tiền túi thanh toán.

Ban đêm cô đưa Lục Xuyên đi ăn vịt nướng, trên bàn ăn Sở Sở vẫn luôn cầm điện thoại ngắm ảnh chụp của bọn họ, đột nhiên đặt đũa xuống, cô cuối cùng cũng đã biết chỗ nào kỳ quái rồi!

Trong mỗi tấm ảnh, tay Lục Xuyên đều vòng từ phía sau ra trước che lên ngực của cô, mỗi một tấm đều như vậy!

Hoặc nâng lên hoặc ấn xuống, mà khuôn mặt anh thì lại ngây thơ đến vô hại.

Sở Sở vội vàng xóa bài đăng trên weibo, thở phì phò trừng anh.

Lục Xuyên nhìn khóe môi Sở Sở dính tương, rút khăn tay lau mặt cho cô: "Trừng anh làm gì?"

Sở Sở đưa di động vào sát mặt anh: "Anh nhìn xem chuyện tốt mà anh làm đi này, em vừa mới đăng lên đó!"

Lục Xuyên nhận lấy điện thoại: "Nhìn rất đẹp mà!".

"Tay của anh! Tay của anh đang đặt ở đâu?"

"Ôi chao!"Lục Xuyên vừa nhìn màn hình điện thoại vừa cười nói: "Oan uổng quá, không phải là anh cố ý!"

Đúng lúc này, điện thoại Sở Sở rung lên, đột nhiên hai chữ "Giản Trạm" hiện ra, khóe mắt Lục Xuyên run lên.

Anh yên lặng không nói gì đưa điện thoại cho Sở Sở, Sở Sở lau tay nhận lấy điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gọi đến là Giản Trạm, sắc mặt cô ngay lập tức biến đổi, lén nhìn thoáng qua Lục Xuyên, mặt Lục Xuyên không chút đổi sắc ăn thịt vịt.

"Em ra ngoài nhận điện thoại." Sở Sở nói với anh.

"Ừ."

Ngay khoảnh khắc Sở Sở ra khỏi cửa, điện thoại của Lục Xuyên cũng đúng lúc vang lên.

Điện thoại gọi đến:

"Đậu phộng! Họ Lục nhà cậu muốn chơi mình đấy à! Sao không nói cho mình biết người kia chính là A đại nhân vang danh trong nước vậy hả, ông đây xém chút nữa đã lật thuyền trong mương rồi đó có biết không!!"

Lục Xuyên sớm đã nghe quen cái giọng điệu thô thiển của Li, anh đưa ống nghe ra xa một chút, chờ Li phát tiết xong mới nhàn nhạt nói: "Mình mà biết chuyện này thì còn cần cậu đi thăm dò à?"

"Quay lại vấn đề chính đi. Nhưng dù sao thì ban nãy quả thật là tình thế ngàn cân treo sợi tóc mà! Ông đây còn một chút nữa là tra ra được hết nội tình nhà hắn ta rồi, có điều tình huống cũng không quá tốt, đối phương đã biết vị trí của mình là Palo Alto California rồi, không khó để dựa vào mình mà tìm ra cậu đâu. Dù gì thì trường của cậu là Stanford, vậy cũng chỉ có một mình cậu mà thôi!"

"Sao cái kỹ thuật của cậu chán đời vậy?"

"Mẹ nó! Đối phương là A đó! Là hacker số một cả nước, trong giới này của mình ai mà không biết cậu ta chứ! Nếu sớm biết người mà cậu nhờ là cậu ta, có chết mình cũng sẽ không giúp cậu nhận, đây không phải là chuốc họa vào thân sao?"

"Có điều..." Li thần bí cười hề hề nói: "Lúc mới đầu còn rất công kích mình, nhưng bây giờ thì lại yên tĩnh, mình đoán cậu ta đã nhận ra cậu rồi, mình và cậu ta không thù không oán nên cũng không đến nổi chém giết đến cùng đâu, chỉ là cậu, còn có cô bé cưng nhà cậu... nói đến chuyện này, fuc*! Giữa bọn họ thật sự có mờ ám...đừng có quá bạo lực nhé!"

"Con mẹ nó cậu nói chuyện cẩn thận đi." Lục Xuyên thật sự tức giận.

Đầu dây bên kia an tĩnh mấy giây: "Nội dung sau đây có thể sẽ có chút khó tiếp nhận, cậu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, trước khi cậu đến trường tìm mình đánh chết thì mình nên chuyển chỗ."

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, từng hạt tuyết nhỏ rớt xuống, trong đôi mắt của Lục Xuyên cũng dần dần nổi bão.

Sở Sở cầm điện thoại ra ngoài nghe, trong điện thoại giọng nói của Giản Trạm vẫn bình thản như trước.

"Sở Sở."

"Ừ."

"Chuyện công việc." Cậu ta vẫn rất ngắn gọn như trước đây.

"Nói đi."

"Bạn trai cậu cho người điều tra tôi."

Trước sau như một....

Nói trúng tim đen

Tim Sở Sở căng thẳng: "Sao cơ?"

"Đối phương cũng là hacker chuyên nghiệp hạng nhất, phương thức cao siêu, tôi tra ra được vị trí của người đó, Palo Alto California, tôi nhớ là Lục Xuyên cũng theo học ở Stanford."

"Nhưng cũng đâu thể chứng minh người đó là Lục Xuyên."

"Đối phương không chỉ điều tra về tôi, mà còn điều tra về tôi và cậu." Giản Trạm đưa tay nâng trán: "Bao gồm cả chuyện kinh doanh của chúng ta."

Hô hấp của Sở Sở thoáng ngưng trệ, nhưng một giây sau Giản Trạm lại tiếp tục nói: "Hơn nữa...trong máy tính của tôi, có còn có một ít hình của cậu."

Một ít hình chụp của cậu, 5GB, đã được mã hóa trong văn kiện, khó khăn lắm mới trang bị thành bộ phận ít được người chú ý nhất, nhưng thứ đầu tiên mà đối phương phá giải lại chính là cái này.

Có khả năng cậu không biết, từ năm lớp mười một, mỗi ngày tan học, tôi đều đi sau chụp lại bóng lưng của cậu đi phía trước.

Có khả năng cậu không biết, tôi thích cậu, từ rất lâu rồi.

Những lời này Giản Trạm lại không nói nên lời, cũng không có cách nào giải thích được, cậu ta chỉ nói một câu: "Vụ giao dịch hơn mười vạn giữa chúng ta hẳn là cậu ta đã biết, chuyện điều tra Tần Chi Nam lúc trước, đối phương có thể tìm ra hay không thì tôi không chắc chắn lắm, chỉ là khiến cho cậu thêm phiền phức thế này thật có lỗ quá, tóm lại cậu nên giải thích với bạn trai cậu đi."

Toàn thân Sở Sở lạnh buốt đi vào phòng, mà lúc này Lục Xuyên cũng đã cúp điện thoại, ngồi về chỗ của chính mình, đầu ngón tay hờ hững gõ lên bàn.

Thấy Sở Sở ngây ngốc đứng cạnh cửa, anh thản nhiên nói: "Sao thế?"

"Không có gì."

"Ngồi xuống đi."

Sở Sở ngồi về lại phía đối diện anh.

Lục Xuyên gắp lên một miếng thịt vịt, chấm ít tương rồi đưa cho cô.

Sở Sở mặt không đổi sắc nhận lấy, ăn một miếng nhỏ.

Hai người đều ngầm hiểu nhau ăn xong bữa cơm này, quả thật cũng đã rất kìm nén không nói lời nào, toàn bộ quá trình này Lục Xuyên đều gắp thịt vịt cho cô, anh gắp một miếng cô ăn một miếng.

Một sự trầm mặc không giới hạn.

Lục Xuyên ở trước quầy thanh toán, hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, trên bầu trời lúc này cũng lất phất tuyết rơi, một quảng trường cách đó không xa có một cây thông Noel rất lớn, trên thân cây trưng bày đủ loại đèn màu cùng với bánh kẹo và quà tặng, nhìn cực kì xinh đẹp mỹ lệ.

Lục Xuyên lấy khăn quàng cổ trên tay Sở Sở quàng lên cổ cô một vòng, che lại đôi môi, chỉ lộ ra cặp mắt đen nhánh trong veo như nước.

"Lạnh không?" anh hỏi cô.

Sở Sở lắc đầu.

"Vậy đi dạo một chút."

"Vâng."

Hai người đi về phía quảng trường có cây thông Noel.

Cách đó không xa có tiếng nhạc vui vẻ hòa với tiếng chuông đinh đang.

Jingle bells, jingle bells, jingle all the way.

Một đám nhóc con vây quanh cây thông hoan hô, từng trận cười khanh khách phát ra như tiếng chuông bạc, cũng có không ít các đôi tình nhân, đứng dưới cây ôm và hôn nhau đắm đuối.

Trong lòng Sở Sở vẫn không nhịn nổi chua xót, cuối cùng cũng là người lên tiếng trước, đôi mắt cô ửng hồng nhìn về phía Lục Xuyên, chất vấn anh: "Anh không tin em?"

"Sao có thể?"

"Nhưng anh điều tra em?"

"Kiều Sở, đừng vừa nói đến đã chụp mũ lên đầu anh." Lục Xuyên mặt không đổi sắc nhìn cô: "Là em có chuyện giấu diếm anh, lại quá đần mới để cho anh phát hiện ra, vốn cũng đã cho em vô số cơ hội, nhưng em lại không bằng lòng nói thật với anh, mà anh lại muốn biết đến phát điên lên rồi, cũng chỉ có thể tự mình điều tra, như vậy thì có vấn đề gì sao?"

"Điều...điều khiến anh phát điên muốn biết đó, có phải là muốn biết em...em có...có giấu anh qua lại với người...khác hay không chứ gì?"

Cũng đã một năm kể từ lần cuối cùng Sở Sở bị nói lắp rồi, lúc này cô sốt ruột nên lại bắt đầu cà lăm.

"Anh không tin em...cho nên...về sớm mà không nói với em, chính là muốn...về điều tra!"

"Ác nhân cáo trạng trước cũng không ai vượt được em đấy!" Tính khí của Lục Xuyên cũng bắt đầu lên đến đỉnh điểm: "Con mẹ nó chứ mỗi ngày nhớ em nhớ muốn chết đi được, về sớm là muốn cho em một sự ngạc nhiên."

Anh cười lạnh một tiếng: "Kết quả em lại tặng anh một cái "kinh hỷ" khác. Cùng bạn cũ thân thân thiết thiết ăn cơm."

"Cậu ấy là bạn cũ của em!" Sở Sở hét lên: "Chỉ là bạn bè!"

"Chỉ là bạn bè." Ánh mắt Lục Xuyên lạnh lẽo, thanh âm càng lạnh hơn: "Chỉ là bạn bè mà còn lau miệng cho em? Là bạn bè mà lại gửi vào thẻ em mấy vạn? Là bạn bè mà trong máy tính có tới một thẻ 5GB lưu lại ảnh chụp của em! Em xem anh là thằng ngu à?"

Sở Sở nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

"Anh hỏi em ở nơi này có gặp lại bạn cũ hay không, em nói không có."

"Vậy mấy vạn tệ kia, em giải thích cho anh xem?"

"Con mẹ nó, cấp ba em ra ngoài hẹn hò cùng với nó bị bạn bè của anh chụp được ảnh gửi đến, ông đây vờ câm giả điếc xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Sở Sở, em thật sự cho là cái gì anh cũng không biết sao? Em xem anh là cái gì? Em đem bản thân mình trở thành cái gì, một chân đạp hai thuyền vui lắm sao, hay là cảm thấy đem ông đây chơi đi chơi lại rất vui vẻ!?"

Anh hùng hổ dọa nạt, thế nhưng Sở Sở lại không nói thêm một câu nào nữa, vì cô nói không thành lời, gương mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, thân hình co rút run lên bần bật.

"Con mẹ nó em đừng bày ra bộ dạng này nữa." Lục Xuyên đau lòng nhìn cô: "Anh không phải là một thằng tốt tính gì cả, anh bị người ta cho đội mũ xanh, mà em cũng biết loại chuyện này anh tuyệt đối sẽ không tha thứ, tuyệt đối không! Nhưng anh vẫn cho em cơ hội giải thích, em nói đi!"

Lục Xuyên tức giận thở hổn hển, giọng nói đều đã khàn đục: "Em giải thích đi chứ!"

Sở Sở lắc mạnh đầu, lại dùng hết sức lực giật khăn quàng cổ xuống ném mạnh xuống mặt đất, tựa như phát điên giẫm mạnh chân lên nó, mặc sức trút hết sự phẫn nộ từ đáy lòng.

"Ghét anh! Lục Xuyên, em ghét anh!"

"Vậy em cứ ghét đi!"

Lục Xuyên lạnh lùng nói xong, xoay người lập tức rời đi.