Chương 65: Người Trung Gian

Cuối tháng mười hai, Bắc Kinh trở thành nơi trời băng đất tuyết.

Nhiệt độ không khí luôn ở mức dưới không độ, Sở Sở mặc một chiếc áo lông trắng dày nặng, cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ ngồi trước giá vẽ, chuyên chú vẽ một bức tranh tĩnh vật.

Tấm vải lanh trước mặt cô trưng bày mấy bức họa đã được hoàn thành, thỉnh thoảng sẽ có vài người qua đường ghé vào xem, nhưng bởi vì tiết trời quá lạnh nên rất nhiều người vội vàng đến xem sơ qua rồi cũng lập tức rời đi.

Giản Trạm một thân áo liền mũ đen nghiêm túc, dây tai nghe màu đen luồn vào trong cổ cậu ta. Tay cậu ta đặt ở trong túi, cúi gầm mặt không chút biểu cảm đi đến, lúc đi ngang qua những bức họa mà Sở Sở trưng bày, không khỏi chuyên chú nhìn thêm một lúc lâu.

Trên đời này hiếm có đồ vật có khả năng hấp dẫn sự chú ý của cậu ta.

Bức vẽ không tồi.

Cậu ta nhanh chóng dời tầm mắt, đút tay trong túi tiếp tục đi về phía trước.

Có điều chỉ mới đi được vài bước, thân ảnh cậu ta khựng lại, nhíu mày quay đầu về sau.

Cô bé kia an tĩnh ngồi trước giá vẽ, tay cầm cọ vô cùng chăm chú vẽ tranh.

Ngày hôm đó cô mặc một chiếc áo lông to bồng bềnh màu trắng, như một con thỏ con mập mạp, mà cô thì lại rất an tĩnh ngăn cách với thế giới ồn ào náo động cùng rét lạnh quanh mình, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng của cô.

Sợi dây cung chưa từng được kích thích giấu sâu trong lòng cậu ta, đột nhiên run rẩy.

Sau đó Giản Trạm xoay người rời đi.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba,... Đương lúc hoàng hôn, Giản Trạm đi ngang qua đường hầm dưới lòng đất, đều sẽ phát hiện cô sẽ luôn ngồi ở nơi đó, mặc kệ là ngày nắng chói chang hay trời đông tuyết rét, gió mặc kệ gió, mưa càng kệ mưa.

Cuối cùng vào ngày thứ năm khi đi ngang qua, Giản Trạm lên phía trước, mặt không đổi sắc lên tiếng chào hỏi cô.

"Chào cậu."

Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn qua cậu ta: "Chào cậu."

Sau đó cô dời mắt xuống tiếp tục vẽ tranh, miệng máy móc thì thào: "Phác họa thì một bức năm mươi, hai bức một trăm, vẽ tranh hai trăm, không trả giá..."

Cô nói còn chưa dứt câu, đầu cọ trong tay còn chưa dừng lại, một lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo một chút cảm xúc nhìn về phía Giản Trạm.

Cô khẽ há miệng, lộ rõ vẽ mặt kinh ngạc.

"Cậu..."

"Còn nhớ tôi?"

"Giản Trạm."

Giản Trạm ngồi xổm xuống, vô cảm nhìn bức vẽ của cô: "Xem ra là vẫn còn nhớ rõ."

"Sao cậu lại..."

Không chờ cô hỏi xong, Giản Trạm đã ung dung trả lời: "Đại học B, khoa công nghệ thông tin."

"Chúc mừng." Sở Sở vội vàng đưa ghế đẩu bên cạnh cho cậu ta: "Cậu ngồi đi."

Giản Trạm nhận lấy ghế đẩu, để sát gần cô ngồi xuống, cậu ta khổ người cao, ngồi trên cái ghế nhỏ vẫn có chút uất ức.

"Cậu thế này?" Giản Trạm nhìn mấy bức vẽ trước mặt, hỏi: "Học mỹ thuật à?"

Sở Sở gật đầu: "Đại học S khoa mỹ thuật."

"Khá gần."

"Ừm."

Hai người vốn dĩ không phải quen thuộc gì, nhưng cũng không phải kiểu người xa lạ với nhau, ngồi cạnh nhau mà không lên tiếng trò chuyện cũng không cảm thấy xấu hổ.

Sở Sở tiếp tục vẽ tranh, Giản Trạm móc điện thoại trong người ra chụp mấy bức ảnh được trưng bày trước mặt lại.

"Làm gì vậy?"

"Đăng trên diễn đàn bán đấu giá, quảng bá rộng hơn."

Sở Sở đặt cọ vẽ xuống, không hiểu gì nhìn cậu ta: "Diễn đàn bán đấu giá gì cơ?"

"Diễn đàn theo đuổi nghệ thuật thanh lịch của thương nhân và những người ngoài ngành, mấy cái đấu giá toàn mang hơi thở của tiền cả." Giản Trạm nói: "Tác phẩm của cậu so với những tác phẩm mang đi đấu giá trên đấy tốt hơn rất nhiều."

Sở Sở biết, trong tay cậu ta nắm giữ tài nguyên và giao thiệp rất phong phú, cô tò mò nghiêng người nhìn các thao tác trên màn hình điện thoại của cậu ta.

"Năm ngàn!" Sở Sở kinh ngạc hô lên: "Bán không cao như vậy đâu!"

"Có thể, hơn nữa sẽ còn được nâng giá cao hơn." Giản Trạm nhấn vào nút upload lên diễn đàn, nói rất chắc chắn.

Sở Sở có chút nghi ngờ: "Thật ư?

Giản Trạm không trả lời vấn đề của cô, thản nhiên nói: "Chia ba bảy?"

"Được."

Nếu như có thể bán ra được, hẳn là nên cảm tạ Giản Trạm mới phải.

"Rất cần tiền sao?" Cậu ta đột nhiên hỏi.

Sở Sở ngẩng đầu nhìn về phía Giản Trạm, ánh mắt cậu ta tối đen, lạnh nhạt.

Trải qua mấy ngày như thế này, trong lòng cô có quá nhiều uất ức và tức hận, không có ai nghe cô kể, thậm chí người yêu nhất, thân mật nhất cô cũng không dám nói, vào giờ phút này, đối mặt với người bạn xem như thân thiết những cũng vừa xa lạ là Giản Trạm, cô lại có thể tâm sự được hết mọi chuyện với cậu ta, vì cậu ta vốn cũng không quan trọng.

Từ đầu đến cuối, Giản Trạm đều trầm mặc lắng nghe, không lên tiếng cắt ngang cô, càng không nói chuyện đàm luận đánh giá gì.

"Thảm như vậy rồi à." Giản Trạm nhìn bức tranh trên giá vẽ vẫn chưa được hoàn thành của cô, nhàn nhạt nói: "Vậy chia hai tám cũng được."

"Ơ,...được."

"Bốn mươi vạn không phải là một số tiền lớn, nhưng nếu cậu không trả hết ngay lập tức, thì lãi mẹ đẻ lãi con, đó mới là điều đáng sợ nhất."

"Mình biết." Sở Sở nói: "Nhưng bây giờ mình vốn không có tiền."

Giản Trạm suy nghĩ một hổi, lại nói: "Nếu không thì cậu kể với bạn trai đi, hoặc ít nhất thì anh trai ruột của cậu cũng sẽ giúp cậu."

Sở Sở hé miệng: "Hiện tại Kiều Sâm còn đang dựa vào trợ cấp của quân đội, nào có dư tiền cho mình mượn."

"Nếu như cậu ta chịu mở miệng xin tiền trong nhà..."

Cậu ta còn chưa dứt lời, Sở Sở đã liên tục lắc đầu, cô thà chết cũng không muốn mở miệng xin một đồng cắt nào của nhà họ Kiều! tuyệt đối không bao giờ!

Giản Trạm đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút: "Nếu đã như vậy, vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác."

Cậu ta xoay người, giương tay lên: "Đi đây.

"Hẹn gặp lại."

Khoảng thời gian kia, mỗi buổi chiều Sở Sở sẽ video call trò chuyện với Lục Xuyên, gương mặt Lục Xuyên so với những năm tháng cấp ba lại càng sắc bén thành thục hơn rất nhiều, mỗi lần trở về phòng ngủ đều chỉ mặc đơn giản một chiếc áo ba lỗ màu đen, vải áo dính sát vào người anh khiến cho cơ bắp của Lục Xuyên hiện lên vô cùng mạnh mẽ hữu lực, mang lại cảm giác vừa gợi cảm vừa lạnh nhạt khó tiếp cận.

Sở Sở không chỉ dưới một lần nói với anh: "Sao anh cứ mặc mỗi loại đồ này vậy, có mua quần áo cho bản thân không thế?"

Lục Xuyên lắc đầu: "Quá bận rộn, lớp thì không nhiều nhưng phần lớn thời gian đều phải nghe thính giảng hoặc ở phòng thí nghiệm, không có thời gian mua đồ, hơn nữa chuyên ngành bọn anh phần lớn đều là thẳng nam làm khoa học vật lý, nào có giống ở cấp ba, anh có ăn diện lòe loẹt cũng chẳng có ai thưởng thức!"

Sở Sở buồn buồn nói: "Chẳng lẽ anh mặc quần áo đó giờ là để cho con gái nhìn sao?"

Lục Xuyên nghe ra được trong lời nói của người nào đó có xúc cảm riêng, lập tức đổi giọng nói: "Làm gì có. Trời đất chứng giám, Xuyên ca của em đối với em là trung thành tuyệt đối, tuyệt không hai lòng!"

Sở Sở cúi đầu cười thành tiếng: "Vậy em mua quần áo gửi sang cho anh nhé."

"Không cần, lúc Giáng sinh anh sẽ trở về thăm em."

Hô hấp Sở Sở thoáng ngừng lại: "Hả?"

"Hả cái gì? Vui đến choáng váng rồi?"

"Không phải..."

"Không phải?"

Sở Sở không giấu được cảm xúc, lúc này cô quả thật bị dọa đến hoảng sợ.

"Sao lại về nhanh vậy?"

"Nhanh?" Lục Xuyên mơ màng: "Giáng sinh không phải sẽ được nghỉ ngơi sao!"

"Lúc nghỉ hè, không phải anh nói còn có một hạng mục nghiên cứu khoa học cần thêm người hay sao? Bây giờ không cần...nữa ạ?"

"Ôi chao, qua Giáng Sinh thì bên này của bọn anh cũng sẽ đón luôn năm mới, tất cả đều muốn nghỉ ngơi với gia đình và bạn bè hết cả rồi."

Sở Sở trầm mặc.

"Không muốn anh quay về?" Lục Xuyên cảm nhận được cảm xúc của Sở Sở thất thường.

"Không...không phải."

"Không vui?"

"Không có...không có, em rất vui."

"Không phải sau lưng anh làm chuyện xấu, sợ anh trở về bắt được đấy chứ?"

Sở Sở nhìn anh, miễn cưỡng gượng cười: "Đúng vậy đó."

"Thỏ xấu xa, còn học được cách trêu đùa Xuyên ca nhà em, chờ anh trở về làm chết em."

Anh còn nhấn mạnh chữ "làm" kia, ý tứ sâu xa.

"Anh gửi thông tin chuyến bay cho em, em sẽ đến sân bay đón anh."

"Vậy mới ngoan."

......

Tắt máy tính đi, Sở Sở ngồi yên trên ghế hít vào một hơi thật sâu, bàn cùng phòng của cô nghe hai người nói chuyện không khỏi cảm thán: "Sở Sở, cậu hạnh phúc thật đấy."

"Hả?"

"Bạn trai cậu vừa đẹp lại còn có tiền đồ, còn đối với cậu tốt đến mức khăng khăng có mỗi mình cậu nữa."

Sở Sở trầm mặc trong chốc lát: "Đúng vậy đó."

Đúng vậy, có Lục Xuyên thì tất cả mọi khó khăn cách trở kia cũng không tính là gì, gặp được anh cũng chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của cô.

Hai ngày sau, Giản Trạm liên hệ với cô, bức vẽ đã được bán đi, giá thành giao là một vạn, bán được ba bức.

Sở Sở hưng phấn đem ba bức kia đến tiệm bao bọc thật kỹ, cùng ngày hôm đó đưa qua cho Giản Trạm, ban đêm Giản Trạm gửi tiền vào tài khoản của cô, ba vạn, chia hai tám nên cô nhận được hai vạn tư.

"Ở chỗ cậu còn bức vẽ nào nữa không thì gửi hết cho tôi, bên này tôi có mấy ông chủ đều tranh nhau muốn lấy, giá cả còn có thể nâng lên cao."

Sở Sở không nghĩ sẽ nhanh chóng thuận lợi được như vậy, tiền đến tay như thế này không phải là quá nhanh rồi sao, cứ như thế này không đến bao lâu thì toàn bộ tiền nợ đều có thể được giải quyết nhanh chóng rồi.

"Chỗ mình bình thường luyện tập đều giữ lại rất nhiều bản phác họa, nhưng nhìn không ổn lắm." Sở Sở nói: "Nếu không thì để mình vẽ lại lần nữa đi!"

"Không cần đâu." Giản Trạm nói: "Mấy ông chủ kia cũng không biết hội họa là cái gì, chẳng qua chỉ muốn học đòi văn vẻ mà thôi, chỉ cần đẹp mắt là được."

Mặc dù Giản Trạm có nói như vậy, nhưng Sở Sở không thích qua loa gửi cho người khác, dù sao người ta cũng tiền thật vàng thật gửi đến cho cô mà, vì thế ban ngày cô lên lớp, tối đến thì bắt đầu thức đêm vẽ tranh, đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ, thời gian trò chuyện hay gọi video với Lục Xuyên cũng ít đi rất nhiều.

Một tuần sau đó, Sở Sở thông qua Giản Trạm đã bán được bốn bức vẽ, lấy được chín vạn tiền thù lao, số tiền kia, cô đưa tám vạn cho chủ nợ, cầu xin bọn hắn mấy ngày cuối năm này đừng đến nhà bọn họ tìm phiền phức, cô sẽ cố gắng làm để trả đủ số tiền này.. sau khi bọn người kia cầm tiền thì nói chuyện cũng khá dễ, đồng ý với Sở Sở sẽ thư thả cho cô một thời gian.

Sở Sở thở dài một hơi, còn lại một vạn cô giữ một ít làm phí sinh hoạt, còn lại thì dùng để chiêu đãi Lục Xuyên, muốn mua quần áo cho anh.

Ngày hai mươi hai, Giản Trạm gọi điện thoại cho Sở Sở hỏi cô có còn bức vẽ nào nữa không, bên cậu ta lại có người liên hệ đến muốn mua, Sở Sở nói: "Mấy ngày nay có thể phải dừng lại."

"Sao đấy, muốn nghỉ ngơi à?"

"Giáng Sinh Lục Xuyên sẽ trở về, mình và anh ấy sẽ tham quan Bắc Kinh."

Đầu dây bên kia Giản Trạm yên lặng hồi lâu, mới hỏi cô: "Chuyện này, cậu vẫn chưa nói cho cậu ta biết?"

"Chưa nói."

"Được, vậy cậu đi với cậu ta đi, chờ cậu ta đi rồi báo lại với tôi."

"Ừm."

Lúc Giản Trạm muốn cúp điện thoại, Sở Sở còn nói: "Chuyện đó..."

"Còn việc gì sao?"

"Cậu giúp mình nhiều như vậy, mình muốn mời cậu ăn cơm."

"Khách sáo rồi."

Sở Sở hơi yên lặng, lát sau mới nói: "Vẫn nên làm."

Giản Trạm vừa vặn xong tiết học, cũng đang đói bụng, nên nói thẳng: "Vậy thì đến phố ẩm thực chính giữa đại học S và đại học B đi."

"Được."

Sở Sở mời Giản Trạm đến một nhà hàng lẩu khá nổi tiếng trên phố ẩm thực, Sở Sở ăn rất chậm, mà Giản Trạm so với cô tựa hồ còn chậm hơn một chút, hai người mặt đối mặt ăn chậm nhai kỹ, không chút vội vã hoang mang, cũng không nói chuyện với nhau, tựa như hai con ốc sên.

Giữa bữa ăn Sở Sở có đi đến nhà vệ sinh, có hai nữ sinh ở cạnh cửa nói chuyện phiếm, nữ sinh Giáp rất kích động: "Vừa nãy ở ngoài cổng đại học S mình nhìn thấy một anh trai nhỏ vô cùng vô cùng đẹp trai luôn!"

Nữ sinh Ất: "Đại học S là trường nghệ thuật, đẹp trai có rất nhiều mà, có gì mà ngạc nhiên."

"Không phải đâu! Anh ấy thật sự rất rất rất đẹp trai ấy! Mình chụp lén lại, cậu nhìn đi này!" Nữ sinh Giáp đưa điện thoại lên cho nữ sinh Ất nhìn.

"Mẹ ơi! Đẹp trai quá vậy!"

"Thấy chưa!"

"Nam sinh đại học S không phải đều là hình ảnh của hoa mỹ nam sao? Tại sao lại cất giấu một người đàn ông quý báu như thế này chứ?"

"Anh ấy mang theo hành lý, nhất định không phải là sinh viên của đại học S rồi, nói không chừng là đến thăm bạn bè đấy."

"Hu hu hu, hy vọng không phải đến gặp bạn gái."

Sở Sở mở vòi nước rửa tay, đi ra khỏi nhà vệ sinh, một lần nữa trở về chỗ ngồi của mình.

Hai người yên lặng ăn trong trầm mặc một hồi lâu, Sở Sở đột nhiên hỏi: "Giản Trạm, những bức vẽ kia của mình là cậu bán trực tiếp cho khách hàng hay là thông qua một người khác vậy?"

Giản Trạm nghe cô hỏi, đặt đũa xuống ngước mắt lên nói: "Hỏi cái này làm gì?"

"Tò mò." Sở Sở nói: "Nếu không thì cậu đưa cái trang web bán đấu giá kia gửi cho mình đi, mình lên xem qua thế nào."

Giản Trạm nói: "Có phải là muốn ném người trung gian là tôi ra rìa rồi đúng không?"

"Không phải!" Sở Sở liên tục khoát tay: "Cậu giúp mình nhiều như vậy, mình...mình hẳn là nên chia cho cậu mới đúng."

Giản Trạm nhíu mày: "Đừng kích động, tôi cũng chỉ nói bừa thôi."

"Ừm."

Giản Trạm không nói, Sở Sở cũng không tiện hỏi cậu ta chuyện liên quan đến trang web kia nữa, tiếp tục yên lặng ăn cơm.

Trong phút chốc đó Giản Trạm lại ngước mặt lên nhìn qua cô, nói: "Trên mặt, dính cơm."

Sở Sở nghe vậy vội vàng dùng khăn tay lau.

"Bên này." Giản Trạm chỉ chỉ vào gò má trái của mình.

Sở Sở lại cầm khăn tay lên lau gò má.

Cậu ta lắc đầu, tút một tờ khăn giấy nâng tay đến, chà xát lau đi hạt cơm bên má cô.

Đúng vào lúc này, điện thoại Sở Sở đột nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị một mã vùng xa lạ, nhưng chỉ vang được một tiếng liền bị cúp điện thoại, Sở Sở cầm điện thoại lê nhìn lướt qua, nhưng cũng không để ý bỏ lại lên bàn ăn.

Đường phố mỹ thực rộn ràng náo nhiệt, phố xá lên đèn.

Ven đường các quán chiên xào, món ăn đều rất mê người, hương thơm phưng phức, cạnh đó có quán chiên cá mực mùi lại hơi hắc mũi.

Lục Xuyên lưng mang balo đen, tay cầm một cái vali hành lý, cao gầy đẹp đẽ đứng ở ven đường, khiến cho không ít nữ sinh quay đầu lén nhìn.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào vị trí của quán lẩu ở phía đối diện, cô gái của anh khuôn mặt mang theo nụ cười yếu ớt ấm áp, cùng với một người con trai xa lạ ăn lẩu.

Người con trai kia, hình như đã từng quen biết.

Mà cậu ta lại dùng khăn giấy lau mặt cho cô, động tác thân mật, hình ảnh chói mắt đâm sâu vào tim anh.

Lục Xuyên thả điện thoại lại vào trong túi, một phút sau, anh kéo vali rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương tiếp theo đến đây, đừng sợ, Xuyên ca ngàn dặm đi đến, không bỏ đi được đâu