Giằng co thật lâu, lâu đến nỗi bụng Đỗ Phi Phi đã bắt đầu cảm thấy đói.
Diệp Hạc Niên cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Lúc trước hắn không nên quyến rũ tỷ tỷ của ngươi.”
Diệp Thần nói: “Thật ra là tỷ tỷ quyến rũ hắn.”
Diệp Hạc Niên kiên định nói, “Tỷ tỷ ngươi đã là đương kim Quý phi.”
Diệp Thần nói: “Nếu lúc trước……”
“Không có nếu như!” Diệp Hạc Niên thô bạo ngắt lời hắn, “Ngươi có biết ta đã phải bỏ bao nhiêu tâm huyết mới có địa vị ngày hôm này? Ở trong triều nơm nớp lo sợ, cẩn trọng từng bước, nếu ta vẫn chỉ làm một lão già hòa giải ở trong triều, cư xử mọi việc đều nhân hậu, những kẻ kia sẽ vì ngăn chặn lẫn nhau mà đẩy ta lên ngôi vị Tể tướng sao? Hừ, nhưng sao ta có thể cam tâm tình nguyện làm một Tể tướng bù nhìn. Ta muốn có thực quyền khuynh đảo thiên hạ! Thật khó khăn Hoàng Thượng mới có tình ý với Vãn Vãn, cơ hội tốt như vậy sao ta có thể bỏ qua đây?”
“Cho nên ngài ra tay ám sát Lục Xung Hàng?”
“Ta không ám sát hắn.” Diệp Hạc Niên trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói, “Ta chỉ muốn khuyên hắn rời khỏi Vãn Vãn.”
Vẻ chế giễu trong mắt Diệp Thần rất đậm, “Sau đó thì sao?”
Nếu đã nói đến nước này, Diệp Hạc Niên cũng không giấu diếm nữa, nói: “Nếu không phải hắn muốn vụng trộm dẫn Vãn Vãn rời đi, ta cần gì phải mời cả cao thủ đại nội đến giam cầm hắn.”
Diệp Thần khẽ cau mày, “Hoàng Thượng cũng biết việc này?”
“Không. Hoàng Thượng chỉ thu được mật báo của ta, nói ban đêm có kẻ muốn xông vào hoàng cung ám sát hắn, cho nên đồng ý để ta sử dụng cao thủ đại nội.”
Diệp Thần nói: “Đương nhiên Lục Xung Hàng cũng bị ngài lừa tiến vào cung.”
Diệp Hạc Niên thú nhận không chút e dè, “Ta nói Hoàng Thượng muốn gặp hắn, về chuyện của Vãn Vãn.”
……
Đỗ Phi Phi cảm thấy có Diệp Thần ngày hôm nay, vẫn phải kể đến một phần công lao của Diệp đại tể tướng.
Vẻ chế giễu trong mắt Diệp Thần dần dần ngưng đọng, biến thành ánh mắt lạnh lùng, “Ngài nhốt hắn ở nơi nào?”
“Hầm ngoài thành.”
Ngực Diệp Thần cứng lại.
Người yêu thích tự do giống như Lục Xung Hàng lại bị nhốt ở trong nơi không thấy đất trời mấy năm……
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Hắn thoát ra như thế nào?”
Giọng Diệp Hạc Niên trở nên căm hận: “Thủ hạ của Nam Dương vương vô tình phát hiện được hắn, nên thả hắn ra.”
Diệp Thần cười nhạo, “Không thể ngờ Nam Dương vương có thể làm được một chuyện tốt như thế.”
Diệp Hạc Niên không để ý tới vẻ trào phúng của hắn, lạnh giọng nói: “Ta đã nói tất cả mọi chuyện cho ngươi, ngươi chuẩn bị ứng phó với hắn như thế nào?”
Diệp Thần mở to mắt hỏi: “Vì sao ta phải đối phó với hắn?”
Diệp Hạc Niên giật mình, “Không phải ngươi nói có thể giúp ta……” Hắn dừng lại. Rốt cục cũng biết vấn đề ở nơi nào.
Diệp Thần nói: “Ta nói ta có thể giúp ngài, nhưng không nói là muốn giúp.”
Diệp Hạc Niên từ từ xoay người, đi đến trước bàn, đột nhiên vỗ mạnh bàn, giận dữ hét lên: “Cút! Ngươi lập tức cút cho ta, cút càng xa càng tốt! Lão tử không muốn thấy ngươi nữa!”
Đỗ Phi Phi lo lắng nhìn Diệp Thần.
Cho dù Diệp Hạc Niên đã làm chuyện gì, bọn họ vẫn là cha con.
Diệp Thần lại giống như đã sớm dự đoán trước được trường hợp như vậy, không chút cảm xúc kéo tay nàng, đi ra bên ngoài.
Lão giả lúc nãy dẫn bọn họ đến nơi này đang đứng ở ngoài cửa, thấy bọn họ đi ra, vội vàng tiến lên nói: “Thiếu gia dừng bước. Lão gia chỉ là nhất thời nóng giận……”
“Ta cũng đang nóng giận.” Ý cười ở khóe miệng Diệp Thần không chạm tới đáy mắt.
Lão giả ngượng ngùng nói: “Thế thiếu gia chuẩn bị đặt chân đến nơi nào?”
“Mặt đất.”
……
Lão giả nhìn bóng dáng Diệp Thần và Đỗ Phi Phi biến mất, lặng lẽ thở dài.
Diệp Thần và Phi Phi trở lại tiệm rượu.
Vu Hữu Chúc và Đoan Mộc Lương Tú đã đại chiến xong ba trăm hiệp.
Tuy rằng trên lưng Vu Hữu Chúc đeo ác danh hái hoa tặc, nhưng thân thủ không hổ là cao đồ của Nga Mi, vô cùng thuần thục, Đoan Mộc Lương Tú tất nhiên là chịu không ít khổ.
Đỗ Phi Phi hiếu kỳ nhìn viền mắt sưng u của hắn, hỏi: “Bị ai đánh?”
Đoan Mộc Lương Tú đáng thương nháy mắt nhìn nàng, “Phi Phi, nàng phải đòi lại công bằng cho ta.”
Vu Hữu Chúc nói: “Là hắn đánh lén ta trước.”
Đoan Mộc Lương Tú cả giận nói: “Nếu không phải ngươi đùa giỡn bản hầu, bản hầu cần gì ra tay đánh ngươi!”
Sắc mặt Vu Hữu Chúc giống như ăn phải phân chó, “Ta đùa giỡn ngươi?!”
Đoan Mộc Lương Tú hừ lạnh nói: “Hái hoa tặc đáng chết!”
Vu Hữu Chúc bắt đầu lý sự: “Đừng tưởng rằng ngươi là Cẩm Tú hầu thì người khác sẽ dễ dàng tha thứ cho những hành vi biến thái lại tự kỷ ghê tởm của ngươi.”
Đoan Mộc Lương Tú nhảy dựng lên, “Ta biến thái? Ta ghê tởm? Ta tự kỷ?”
Vu Hữu Chúc gật đầu nói: “Thừa nhận là tốt rồi.”
Hai người lại bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Bàn gỗ bị hai người vỗ đến ầm ầm vang vang.
Đỗ Phi Phi nghe đến choáng váng đầu óc bất chợt hơi giật mình .
Cộc cộc.
Ngón tay Diệp Thần khẽ gõ xuống bàn một cái. Cho dù giữa những tiếng ồn ào, vẫn vô cùng rõ ràng.
Mọi tiếng động đột nhiên biến mất.
Đoan Mộc Lương Tú mất tự nhiên mở miệng: “Đừng cho rằng bản hầu sợ ngươi, bản hầu chỉ là……”
Diệp Thần chậm rãi nói: “Từ nơi này đến nóc nhà đối diện……”
Đoan Mộc Lương Tú lập tức im lặng.
Vu Hữu Chúc chân chó chạy đến trước mặt hắn, “Vừa rồi Diệp đại hiệp và Đỗ nữ hiệp đi nơi nào? Thật khiến ta nhớ nhung.”
Đoan Mộc Lương Tú khinh thường nói: “Chân chó.”
Vu Hữu Chúc nói: “Ta cũng không chân chó với ngươi.”
Ánh mắt Đoan Mộc Lương Tú trừng lớn, “Ngươi……”
“Khi nào thì Lục Xung Hàng động thủ?” Một câu của Diệp Thần, bầu không khí lần thứ hai rơi vào im lặng.
Đoan Mộc Lương Tú chậm rãi nói: “Giữa trưa ngày mai.”
Vu Hữu Chúc cười nói: “Chẳng lẽ hắn chuẩn bị đơn thương độc mã tiến vào hoàng cung?” Nói xong, lại phát hiện lời này thật không có chút buồn cười nào. Bởi vì ngoại trừ hắn, những người khác đều vô cùng nghiêm túc.
Đoan Mộc Lương Tú hỏi Diệp Thần, “Ngươi có thể đơn thương độc mã tiến vào hoàng cung không?”
Diệp Thần nói: “Thử qua mới biết được.”
Hoàng cung dù sao cũng là nơi được canh vệ nghiêm mật nhất trong thiên hạ.
Đoan Mộc Lương Tú liếc mắt nhìn Đỗ Phi Phi một cái, “Nếu là Phi Phi bị giam ở trong hoàng cung thì sao?”
Đỗ Phi Phi sửng sốt.
Diệp Thần chậm rãi nói: “Có thể.” [Leo: trời ơi, ta yêu anh Thần chất mất]
Bóng đêm dầy đặc, im lặng cắn nuốt ánh tà dương cuối cùng, thiên không bị màu đen bao phủ.
Đúng là thời gian lên đèn.
Bên ngoài tiệm rượu treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn, khẽ đung đưa trong gió.
Cuối ngã tư đường, một chiếc xe ngựa lao ra khỏi bóng đêm, dừng lại trước cửa tiệm rượu.
Thùng xe mở ra, hai phụ nhân bước xuống, thật cẩn thận bưng một chiếc ghế gỗ đặt dưới xe ngựa.
Sau đó, rèm cửa từ từ được vén lên, một chiếc giầy thêu tinh xảo từ bên trong thùng xe duỗi ra, đạp ở trên ghế gỗ.
Khi giầy thêu duỗi ra, ông chủ tiệm rượu vừa lúc đi ra ngoài đổ nước, lập tức, động tác của hắn dừng lại.
Chủ nhân của giầy thêu từ bên trong xe ngựa bước ra ngoài, hai phụ nhân lại lập tức thu ghế gỗ lại, chui vào trong thùng xe.
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Ông chủ tiệm rượu nhìn nữ tử tựa thiên tiên ở trước mắt, sững sờ không biết làm gì, chờ khi người bước vào bên trong hồi lâu mới giật mình nhận ra mình còn đang ở bên ngoài, vội vã hô lớn bước vào: “Bổn điếm rượu gì cũng có, từ Cúc Hoa Thấm đến Trúc Diệp Thanh.”
Trong tiệm rượu có hai phòng cho thuê, đám người Diệp Thần thuê để ở lại.
Đoan Mộc Lương Tú nhất quyết không chịu rời đi. Hắn vốn muốn mời bọn họ đến Hầu phủ, nhưng Diệp Thần, Đỗ Phi Phi và Vu Hữu Chúc đều không đồng ý, cho nên đành từ bỏ ý định.
Vu Hữu Chúc thắp ngọn đèn trên bàn, ngồi ngẩn người nhìn ngọn lửa đến khi ngáp cái thứ ba mới lên tiếng hỏi, “Có thể đi ngủ được chưa?”
Cả ngày ở bên ngoài đánh xe, thắt lưng hắn đau đến nỗi sắp không chống đỡ được rồi.
Đoan Mộc Lương Tú nói: “Heo đều thích lúc này, ngươi cũng không ngoại lệ.”
Vu Hữu Chúc ầm ĩ với hắn cả một buổi, hiện tại đã sức cùng lực kiệt, bởi vậy chỉ làm bộ như không nghe thấy, đang muốn đi lên lầu, nhưng vừa bước được nửa bước chân, bất chợt dừng lại.
Cửa tiệm rượu, một thiếu phụ tuyệt mỹ tinh tế như liễu rủ trong gió đang chân thành đi vào, hai con ngươi như hồ nước mùa thu, long lanh dịu dàng nhìn Diệp Thần, nhỏ giọng cất tiếng: “A Thần.”
Đỗ Phi Phi và Đoan Mộc Lương Tú nghe tiếng đều đồng loạt quay đầu, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đỗ Phi Phi kinh ngạc, thiên hạ lại có nữ tử xinh đẹp có thể so với Hoắc Bình Bình.
Đoan Mộc Lương Tú kinh ngạc, không ngờ nàng lại ở chỗ này.
Thiếu phụ thấy bộ dạng Diệp Thần chẳng quan tâm, hốc mắt càng đỏ, nước mắt đảo quanh tròng, “A Thần……”
Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.
Đỗ Phi Phi không chịu được nhất là nhìn thấy mỹ nhân đau buồn, vội vã đẩy đẩy Diệp Thần.
Diệp Thần thở dài, chậm rãi nói: “Tỷ vì ai mà đến?”
Thiếu phụ mím môi, “Phu quân ta.”
Ba chữ rõ ràng.
Diệp Thần nhíu mày.
Đoan Mộc Lương Tú đột nhiên đứng lên, “Vu Hữu Chúc, theo bản hầu đi ra ngoài mua cháo.”
……
Vu Hữu Chúc nói: “Ta ghét nhất là cháo.”
Đoan Mộc Lương Tú liếc mắt nhìn hắn.
Vu Hữu Chúc bất đắc dĩ di chuyển bước chân.
Khi bước qua người thiếu phụ, Đoan Mộc Lương Tú hơi hạ thấp người.
Thiếu phụ gật đầu.
Cửa tiệm rượu bị đóng lại.
Đỗ Phi Phi đảo con ngươi, nhẹ giọng hỏi Diệp Thần: “Tỷ tỷ ngươi sao?” Gặp được cả Tể tướng và Quý phi, hôm nay nàng thật may mắn.
Diệp Thần sửa lại: “Tỷ tỷ của chúng ta.”
……
Sắc mặt Đỗ Phi Phi đỏ lên.
Thiếu phụ nhìn Đỗ Phi Phi, dịu dàng nói: “Nghe phụ thân nói, A Thần dẫn theo một cô nương trở về, chắc là muội rồi.”
Đỗ Phi Phi vội vàng bưng cho nàng một cái ghế, “Ta là Đỗ Phi Phi.”
Nước mắt trên gương mặt thiếu phụ vẫn chưa khô nở một nụ cười khẽ, “Ta là Diệp Vãn Vãn.” Nàng cởi vòng tay bạch ngọc trên cổ tay, kéo tay Đỗ Phi Phi, nhẹ nhàng đeo vào, “Hôn lễ của muội và A Thần không biết ta có thể đến hay không, nhưng cứ đưa lễ vật trước đã.”
Đỗ Phi Phi được ưu ái mà hơi lo sợ, nói: “Chuyện này sao được.”
“Không phải A Thần đã nói ta là tỷ tỷ của các ngươi sao? Đều là người một nhà, cần gì phải khách khí.”
Đỗ Phi Phi vụng trộm liếc nhìn Diệp Thần một cái.
Diệp Thần hơi chớp mắt.
Lúc này Đỗ Phi Phi mới nhận lấy. Nàng nhìn hai người lặng im, “Ta cũng muốn ăn cháo, ta đi tìm hai người kia.”
Diệp Vãn Vãn giữ chặt tay nàng, nhẹ giọng nói: “Nếu đã là người một nhà, có một số việc sớm muộn gì cũng phải biết, không bằng cùng nhau nghe đi.”
Đỗ Phi Phi đành phải ngồi xuống.
Diệp Vãn Vãn nhìn Diệp Thần, thở dài, “Ta biết đệ trách ta.”
Diệp Thần không nói.
Diệp Vãn Vãn buồn bã nói: “Đệ trách ta đã buông bỏ lời thề với Xung Hàng, trách ta đồng ý tiến cung.”
Đỗ Phi Phi đã đại khái biết được mọi chuyện qua cuộc đối thoại giữa Diệp Thần và Diệp Hạc Niên ở phủ Tể tướng, bởi vậy khi nghe Diệp Vãn Vãn nói như vậy cũng không ngạc nhiên.
Diệp Vãn Vãn nói: “Nhưng A Thần, ta không phải là đệ. Khi đó Xung Hàng mất tích, đệ lại ở Thục Xuyên xa xôi, trong phủ chỉ có một mình ta không có chỗ dựa. Nếu rời khỏi phủ Tể tướng, ta cũng chỉ có thể chờ chết.”
Tay nắm chén trà của Diệp Thần hơi hơi dùng sức.
Diệp Vãn Vãn cụp mắt, “Huống chi, chàng đối xử với ta cũng không tệ.”
Đỗ Phi Phi thấy không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, cười gượng nói: “Nam sợ cưới nhầm vợ, nữ sợ gả nhầm chồng. Gả không nhầm là tốt rồi.”
……
Đỗ Phi Phi liếc nhìn hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm nàng, yên lặng cúi đầu.
Rốt cục Diệp Thần cũng mở miệng hỏi: “Cho nên tỷ tới đây thuyết phục ta giúp phu quân của tỷ đối phó với tình nhân ngày xưa?”
Diệp Vãn Vãn nói: “Ta chỉ hy vọng có thể hóa giải.”
Thần sắc của Diệp Thần phức tạp, “Thật ra tỷ hiểu tất cả mọi chuyện.”
Diệp Vãn Vãn im lặng một lúc lâu, cuối cùng buồn bã mở miệng: “Ván đã đóng thuyền.”