Chương 72: Nhân Sinh Có Chỗ Nào Không Phải Phân Vượn

Đỗ Phi Phi không nói gì nhìn Diệp Thần.

Sao tới nơi nào hắn cũng có người quen cũ như thế?

Khóe miệng Diệp Thần cong lên, “Ôn Đình Lam.”

Ôn Đình Lam bất ngờ nói: “Ngươi vẫn nhớ ta?”

Diệp Thần nói: “Ta chỉ nhớ chuyện ngươi bị tiểu thư nhà Lại bộ Thượng Thư đuổi theo mấy con phố.”

Ôn Đình Lam lúng túng nói: “Đa tạ lúc trước ngươi giúp ta giải vây.”

Diệp Thần nói: “Không phải ta giúp ngươi giải vây. Chỉ là ta khiến các nàng chạy có trật tự một chút, đỡ phải đụng vào những người bên đường.”

Đỗ Phi Phi không phúc hậu nghĩ: Lúc ấy những người ở bên đường không tránh đi, có lẽ cũng chỉ có kẻ muốn xem kịch vui như ngươi mà thôi.

Ôn Đình Lam không nói gì.

Lão giả nói: “Đình Lam, còn không mau giới thiệu với gia gia người này”

Ôn Đình Lam nói: “Hắn chính là con trai của đương kim Tể tướng, Diệp Thần.”

Lão giả không kinh ngạc lắm, có lẽ là đã nghe qua gia thế bối cảnh của hắn, lúc này nói như vậy, chẳng qua là lấy cớ để có thể mở miệng. Hắn chắp tay nói: “Lão hủ là Ôn Trọng Viễn.”

Diệp Thần ôm quyền.

Đỗ Phi Phi thấy bọn họ hòa thuận, thầm cảm thấy may mắn: Như vậy hiểu lầm lần này có thể dễ dàng hóa giải rồi.

Diệp Thần nghiêng đầu nhìn nàng, “Phi Phi à.”

……

Đỗ Phi Phi thề, một ngày nào đó nhất định phải từ bỏ tật xấu lạc quan mù quáng của mình.

“Vừa rồi ngươi nói hiểu lầm, là hiểu lầm cái gì?”

Diệp Thần cười, tóc gáy của Đỗ Phi Phi lập tức dựng thẳng lên.

“Thật ra, chuyện là thế này. Ách, chi bằng công tử ném lại tú cầu một lần nữa……”

“Chuyện ném tú cầu đến đây là chấm dứt!” Ôn Trọng Viễn đột nhiên hét lớn một tiếng.

Khiến lời nói tiếp theo của Đỗ Phi Phi lập tức bị nuốt vào.

Diệp Thần liếc nhìn Ôn Đình Lam.

Thấy hắn đang cau mày ảo não.

“Các nàng cứ rời đi như vậy sao?” Theo ánh mắt kinh ngạc của Vu Hữu Chúc, Đỗ Phi Phi mới phát hiện các vị tiểu thư vừa rồi còn đang chen chúc xem cuộc vui, cứ như vậy mang theo gia đinh tiêu sái rời đi.

“Các nàng thực có đạo đức của người dự thi.” Đỗ Phi Phi cảm khái.

Cho dù Đỗ Phi Phi rất muốn giải thích rõ ràng vướng mắc lần này, nhưng dưới sự ngăn cản liên tục của Ôn Trọng Viễn, nàng chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, một mình hưởng thụ quả đắng.

Cũng may phía sau lầu gỗ là Ôn phủ, Đỗ Phi Phi nghĩ, chỉ cần mọi người ngồi xuống nói chuyện, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng hiển nhiên Diệp Thần không nghĩ như vậy.

Khi hắn nhìn thấy khắp nơi trong Ôn phủ giăng đèn kết hoa đón dâu, nụ cười trên mặt càng thêm quỷ dị. Khiến cho Vu Hữu Chúc đi theo phía sau hắn càng lúc càng xê dịch ra xa.

“Diệp công tử?” Ôn Trọng Viễn rốt cục bị ánh mắt lạnh như băng của hắn kích thích không chịu nổi, mở miệng hỏi.

Diệp Thần nói: “Các ngươi chuẩn bị đón dâu sao?”

Ôn Trọng Viễn nhìn Đỗ Phi Phi cười nói: “Đình Lam ném tú cầu vì muốn đón dâu.”

Đỗ Phi Phi nhận thấy gió lạnh toát ra từ phía Diệp Thần, lập tức phủi sạch quan hệ, nói: “Ta không phải cố ý cướp tú cầu.”

Ôn Trọng Viễn nói: “Cái này càng chứng tỏ rằng đây là duyên phận.”

Nàng nói rồi, đời này nàng hận nhất là phân vượn*! Sao một từ xấu xí như vậy suốt ngày lọt vào tai nàng!

*Cái này có giải thích lúc trước rồi nhé, duyên phận và phân vượn có phát âm tiếng Trung giống nhau, chị Phi liên tục nhầm.

Đỗ Phi Phi buồn bực kéo vạt áo.

Diệp Thần chậm rãi mở miệng nói: “Nhưng, nàng đã là người của ta.”

……

Biểu hiện của Đỗ Phi Phi và Vu Hữu Chúc vô cùng bình thường.

Mỗi ngày đều nghe thấy những lời nói kinh thiên của Diệp Thần, cho nên giờ phút này nghe được câu này cũng chẳng khác gì ‘chào buổi sáng’.

Sắc mặt của Ôn Trọng Viễn lại tương đối phấn khích.

Đầu tiên là hắn nhìn Đỗ Phi Phi đang cúi đầu không nói lời nào, lại nhìn Ôn Đình Lam vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng mới dời tầm mắt về phía Diệp Thần: “Ngươi nói vị nữ hiệp này là……”

“Là phu nhân của ta.” Diệp Thần nói vô cùng thản nhiên.

“Nhưng mà nàng……”

Đỗ Phi Phi đột nhiên đóng vai phu nhân của Diệp Thần cũng trả lời vô cùng lưu loát, “Ta nói rồi, đây đều là hiểu lầm. Ta cũng nói, không phải ta cố ý tiếp tú cầu.”

Sắc mặt Ôn Trọng Viễn ngưng trọng, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đây là ý trời……”

Ôn Đình Lam rốt cục cũng mở miệng nói: “Gia gia, chuyện nên đến cuối cùng sẽ đến. Chúng ta có trốn như thế nào cũng không được.”

Vu Hữu Chúc nhìn sắc mặt suy sụp của hắn, không nhịn mà lên tiếng: “Chẳng lẽ trong phủ các ngươi có người bệnh nặng, cho nên phải kết hôn xung hỉ* sao?”

*Kết môn xung hỉ: một tập tục xưa của người Trung Quốc, khi cưới con dâu về nhà có thể giải trừ vận xui tà khí.

……

Đỗ Phi Phi giật mình, thì ra là như vậy. Nàng nói mà, khi nào nàng lại trở nên nổi tiếng như thế, thì ra là nhìn trúng thanh đao của nàng đủ dày rộng, có thể chắn tai họa.

Ôn Đình Lam nói: “Việc này nói ra rất dài, chúng ta vẫn nên vào nhà bàn lại.”

Đi vào trong phòng, Ôn Trọng Viễn vẫy tay cho đám hạ nhân đang dọn dẹp lui xuống, ủ rũ nói: “Thật ra chúng ta vội vã đón dâu không phải vì xung hỉ, mà là vì chặn hôn.”

Diệp Thần nháy mắt, “Chẳng lẽ vị tiểu thư của kia Lại bộ Thượng Thư vẫn không ngừng theo đuổi ngươi?”

Ôn Đình Lam thở dài nói: “Sớm biết như thế, lúc trước ta không nên vào kinh đi thi.”

“Không phải ở trên đường ngươi đã cáo ốm rút lui rồi sao?”

“Nhưng lúc này đã quá muộn.” Ôn Đình Lam lấy tay che mặt, khuôn mặt tuấn tú như ngọc ảm đạm, khiến người ta không nhịn được mà đau lòng, “Nàng dây dưa một năm, rốt cục nhịn cũng ép được phụ thân tới cửa cầu hôn.”

Vu Hữu Chúc giật mình nói: “Nhà gái cũng có thể tới cửa cầu hôn sao?”

Đỗ Phi Phi nói: “Cho nên hôm nay nhà trai mới ném tú cầu.” Nàng dừng một chút, đột nhiên hạ giọng nói, “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, thật ra các ngươi rất xứng đôi sao?” Nữ đến cầu thân, nam ném tú cầu…… Chuyện này quả thực là ăn ý vô cùng.

……

Vẻ mặt Ôn Đình Lam không chút thay đổi nói: “Không cảm thấy.”

Ôn Trọng Viễn nói tiếp: “Đình Lam không muốn, lão hủ vốn định khước từ. Ai biết vào ngày hôm đó, Nam Dương vương đưa tin làm mối.”

Đỗ Phi Phi hơi kinh ngạc.

Xem ra giao hữu của Nam Dương vương không hề kém Diệp Thần. Nơi nào cũng có thể nghe thấy tên hắn.

“Nam Dương vương làm mối, chúng ta nào dám tùy tiện cự tuyệt.” Ôn Trọng Viễn thở dài nói, “Không thể làm gì khác, ta chỉ có thể thoái thác nói, Đình Lam từng được một vị đạo cao tăng chỉ điểm, nhất định phải dùng tú cầu chọn thê tử.”

Đỗ Phi Phi nói thầm: “Danh dự của vị cao tăng kia nhất định mất sạch rồi.” Có loại vận mệnh nào ngu ngốc đến nỗi phải dùng tú cầu để chọn vợ.

“Xì.” Nghe thấy lời này của nàng, Vu Hữu Chúc không nhịn được mà cười phun ra. Sau đó hắn phát hiện, mình bị chú ý, “À, chỉ là ta đang nghĩ, chủ ý này thật sự tốt. Vô cùng tuyệt diệu.”

Ôn Trọng Viễn thở dài nói: “Đáng tiếc, người tính không bằng trời định.”

Đỗ Phi Phi nhận thấy ánh mắt hắn liếc tới, cười gượng mấy tiếng.

Vu Hữu Chúc nói: “Vậy vì sao các ngươi không ném tú cầu một lần nữa?”

Diệp Thần nói: “Nếu đã là vận mệnh, sao có thể ném được hai lần đây?”

“À.”

Ôn Trọng Viễn đột nhiên đứng lên, hành lễ với Diệp Thần: “Xin Diệp công tử niệm tình nghĩa ngày xưa với Đình Lam, cứu lấy một trăm sáu mươi năm người trong Ôn gia ta!”

Có đôi khi Đỗ Phi Phi thật bội phục những người đứng đầu một dòng họ thế này. Cả dòng họ mấy trăm người mà bọn họ mở miệng là có thể nói rõ ràng đến hàng đơn vị. Đương nhiên, cho dù có bịa bừa số người thì cũng chẳng ai thật sự đi kiểm kê. Có điều nếu thật sự có người làm như vậy, hơn nữa còn kiểm kê ra số người không khớp với khai báo của hắn, như thế nhất định rất khôi hài.

Suy nghĩ của nàng càng bay càng xa.

Diệp Thần híp mắt: “Tiền bối muốn ta cứu như thế nào?”

Ôn Trọng Viễn nhìn Đỗ Phi Phi cắn răng nói: “Lão hủ hổ thẹn, khẩn cầu Diệp phu nhân giả bái đường với Đình Lam.”

Suy nghĩ của Đỗ Phi Phi đột nhiên bị chấn động kéo trở về.

Diệp Thần nhìn khuôn mặt già nua của hắn nhăn nhúm lại, chậm rãi nói: “Không, được.”