Chương 64: Bên Trong Nguy Nan Thấy Chân Tình

Diệp Thần trầm ngâm nói: “Xem ra không có biện pháp.”

Không có biện pháp?

Đỗ Phi Phi cả kinh. Không phải là muốn giao nàng ra đấy chứ?

“Chỉ có thể dùng tiền tiêu tai.” Diệp Thần thở dài đầy tiếc nuối.

Đỗ Phi Phi nhìn đám người trước mặt, “Ách, nhiều tiêu cục như vậy, hình như sẽ tốn không ít tiền?” Theo nàng biết, nếu tiêu cục làm mất đồ ký gửi, số tiền phải bồi thường sẽ lớn hơn giá trị thật vài lần. Hắc y nhân đã có ý hãm hại bọn họ, như vậy nếu lựa chọn bồi thường nhất định sẽ không ít. Có điều Diệp Thần là công tử của Tể tướng, của cải có lẽ không ít. Nàng mong đợi hỏi: “Lệnh tôn…… tể tướng đại nhân, bổng lộc có nhiều hay không?”

Diệp Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, nói: “Cũng bình thường. Miễn cưỡng có thể duy trì thể diện.”

……

Vậy có nghĩa là không dư dả.

Đỗ Phi Phi lại hỏi: “Thế những hạng mục phụ bình thường thu vào có nhiều hay không?” Dù thế nào cũng là Tể tướng, người hối lộ có lẽ sẽ nhiều hơn Tri Phủ.

Diệp Thần nói: “Tiêu tốn cũng tương đối nhiều.”

……

Vậy thì đừng có đùa.

Vẻ mặt Đỗ Phi Phi như đưa đám, “Vậy ngươi có bao nhiêu tiền riêng?”

“Toàn bộ đưa cho ngươi rồi.”

Gạt người. Rõ ràng khi hắn mua đồ trong tay vẫn dư dả vô cùng.

Có điều hiện tại không phải lúc so đo những chuyện này, Đỗ Phi Phi nói: “Vậy ngươi chuẩn bị lấy cái gì để bồi thường?”

Diệp Thần nói: “Bồi thường cái gì?”

“……” Đỗ Phi Phi ngạc nhiên nói, “Không phải vừa rồi ngươi nói dùng tiền tiêu tai sao?”

“Đúng vậy.”

“Như vậy không phải bồi thường sao?” Chẳng lẽ dùng vàng mua chuộc những người kia? Cái này sợ rằng còn tốn kém hơn chuyện bồi thường.

Diệp Thần nói: “Đương nhiên không phải. Ý tứ của ta là mua bình hoa cho bọn họ.”

……

Đỗ Phi Phi há hốc mồm nói: “Hả?”

“Không phải bọn họ nói đồ ký gửi là bình hoa sứ Thanh Hoa sao?”

Đúng là như vậy, nhưng mà……

Đỗ Phi Phi cảm thấy có chỗ gì đó rất không thích hợp.

Diệp Thần đã đi trở về cửa hàng sữa đậu nành.

Những cái cổ đang nghển lên đều bình thản thu về, có điều ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.

Diệp Thần nói: “Đến đến đến, mọi người đến nhận vật bị mất đi.”

Chiếc hộp đặt trên bàn được hắn mở ra, giơ lên một cái bát bằng sứ Thanh Hoa, “Bình hoa này, ai muốn?”

……

Đỗ Phi Phi rốt cục biết vấn đề ở chỗ nào —

Thôi Đông Lâm đại biểu cho mọi người trợn mắt há hốc mồm bước ra khỏi hàng nói: “Khụ, Diệp đại hiệp, cái này hình như không phải bình hoa.” Cho dù muốn giả mạo cũng phải giống một chút chứ.

Diệp Thần nói: “Sao lại không phải? Đem cành hoa cắt ngắn một chút không phải được rồi sao? Hơn nữa, không có người quy định bình hoa nhất định phải cắm hoa, ngươi chưa từng nhìn thấy người ta dùng bình hoa để đựng đậu phụ sao?”

……

Mọi người bị lời ngụy biện của hắn làm choáng váng đến muốn ngã trái ngã phải.

“Ha ha……”

Vương Thiên Bá đột nhiên dậm chân cười lớn.

Đỗ Phi Phi đồng tình nhìn hắn.

Ôi, không ngờ thần kinh của hắn lại yếu như vậy, mới thế đã bị bức điên rồi. Nếu lúc trước người bị Diệp Thần đại nhân nhìn trúng là hắn, chỉ sợ hiện tại mộ phần đã xanh mấy mùa cỏ.

Diệp Thần cảm nhận được ánh mắt chỉ trích của nàng, vô tội nhún nhún vai.

Không thích cái bát này thì trực tiếp mở miệng là được rồi, cần gì phải cười như thế?

Con người ấy mà, không bao giờ sống thật với lòng mình.

Rốt cục vẫn là Thôi Đông Lâm không nhịn được lên tiếng hỏi: “Vương Thiên Bá, đến tột cùng ngươi đang cười cái gì?”

Vương Thiên Bá hơi dừng lại, lau nước mắt nơi khóe mắt nói: “Ta cảm thấy chiêu này của Kiếm Thần…… cao!”

……

Đỗ Phi Phi vô cùng khẳng định, hắn thật sự điên rồi.

Ngoại trừ người điên, ai có thể thưởng thức tư duy của Diệp Thần đại nhân?

Có điều Thôi Đông Lâm không nghĩ như vậy, hắn vẫn ôn tồn hỏi: “Xin chỉ giáo?”

Vương Thiên Bá đấm đấm ngực, nói: “Tên hắc y nhân kia giả thần giả quỷ chọc ghẹo chúng ta lâu như vậy, chúng ta còn diễn hết mình cho hắn xem! Dù sao lúc trước trên phiếu bảo hành chỉ viết là bình hoa sứ Thanh Hoa, cũng không đề cập đến bình hoa có hình dạng gì. Chúng ta chỉ cần tùy tiện mang một bình hoa đến nơi cần giao, là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nếu tên hắc y nhân kia mắt nhắm mắt mở bỏ qua là còn tốt, nếu hắn đến lý luận, ha ha, ta còn đang đợi hắn đó.”

Trong lòng Thôi Đông Lâm khẽ động, quay đầu nhìn những người khác. Những người khác cũng đều nhìn hắn, hiển nhiên là sẽ nghe theo ý hắn.

Hắn lại nhìn về phía Tiêu Đại Thánh.

Tiêu Đại Thánh hơi hơi gật đầu.

Thôi Đông Lâm âm thầm suy nghĩ, sau đó ôm quyền với Diệp Thần: “Đa tạ Diệp đại hiệp đã thay chúng ta tìm lại vật bị mất!” Dứt lời, giành trước cầm kia lấy bát sứ Thanh Hoa kia.

Hắn làm như vậy là có nguyên do.

Thật ra bình hoa sứ Thanh Hoa có thể mua ở bất cứ nơi nào, cho dù muốn mua một bình hoa giống y như đúc cũng không phải chuyện không thể. Chỉ là nhận vật trong tay Diệp Thần tương đương với việc kéo Diệp Thần xuống nước. Một mặt, có chỗ dựa là Kiếm Thần đương nhiên là tốt. Mặt khác, để Diệp Thần cùng ngồi trên một chiếc thuyền, không thể nghi ngờ là muốn hắn giữ nghiêm bí mật của bọn họ. Dù sao nhiều tiêu cục như vậy lại bị một hắc y nhân đùa giỡn đến chóng mặt, nếu truyền ra ngoài giang hồ, thật sự không phải chuyện gì vui vẻ.

Những người khác thấy Thôi Đông Lâm đi đầu, cũng lập tức ùa lên, chỉ sợ chậm chân, thành công dã tràng.

Vương Thiên Bá cướp đến hăng say, thật vất vả giãy dụa thoát ra, trong tay cầm một hộp gỗ, kích động mở ra, lại chửi thầm một câu, “Mẹ nó! Tại sao lại là màu hồng?”

Diệp Thần thản nhiên từ trong đám người đi ra.

Vừa lúc nghe thấy câu kia của Vương Thiên Bá, cho nên tốt bụng đề nghị: “Về nhà lấy bút nhúng phẩm màu màu xanh tô lên là được.”

Vương Thiên Bá: “……” Hình như cũng quá có lệ rồi.

Nếu vấn đề đã được giải quyết, mọi người cũng không ở lâu, lần lượt cáo từ.

Lúc Thôi Đông Lâm gần đi, còn mời riêng Diệp Thần và Đỗ Phi Phi, nếu ngày khác đi ngang qua phủ Đông Xương, nhất định phải tới tiêu cục Long Uy.

Phát lời mời tương tự còn có Vương Thiên Bá.

Đối với nam tử nhanh mồm nhanh miệng, khiến Diệp Thần yêu thích này, Đỗ Phi Phi vô cùng có hảo cảm. Bởi vậy âm thầm nhớ kỹ nơi ở của hắn.

Sau khi mọi người từ biệt, Đỗ Phi Phi lại phát hiện Tiêu Đại Thánh vẫn chưa rời đi, chẳng những không đi, hai tay lại trống trơn.

Nàng kinh ngạc nói: “Tiêu đại ca, huynh không lấy đồ sao?”

Tiêu Đại Thánh cười lạnh nói: “Ta muốn bình hoa, sẽ tự mình đi mua. Cần gì Diệp Thần phải bố thí?”

Cho dù Đỗ Phi Phi có trì độn, cũng phát hiện ra hắn và Diệp Thần không bình thường, vô cùng không bình thường.

Diệp Thần không để ý tới hắn, kéo Đỗ Phi Phi bước đi.

Tiêu Đại Thánh đột nhiên hét lớn một tiếng: “Không ai nói cho ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân sao?!”

Đỗ Phi Phi bị hắn làm cho giật mình, vội vàng rút tay về.

Diệp Thần khó chịu nói: “Ta cũng không tố giác chuyện ngươi nhìn lén Hoắc Bình Bình tắm rửa, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng?”

……

Tiêu Đại Thánh nhảy dựng lên, “Ngươi còn nói ngươi không tố giác?!”

Diệp Thần quay đầu nhìn Đỗ Phi Phi, “Ta vừa mới tố giác sao?”

Đỗ Phi Phi lắc đầu theo bản năng.

Diệp Thần lại quay sang nói với Tiêu Đại Thánh: “Ngươi thấy chưa.”

Tiêu Đại Thánh vô cùng đau đớn, “Phi Phi, muội sa đọa rồi.”

Đỗ Phi Phi lui đến sau lưng Diệp Thần.

Tiêu Đại Thánh trước mắt nàng thật sự quá cổ quái, hoàn toàn không có vẻ thành thục ổn trọng như lần trước gặp mặt. Tuy rằng lần gặp mặt đó, tổng cộng bọn họ chỉ nói sáu câu —

“Hoan nghênh.”

“Xin chào.”

“Mời uống.”

“Đa tạ.”

“Đi thong thả.”

“Xin dừng bước.”

Tiêu Đại Thánh trầm giọng nói: “Ta quyết định.”

Đỗ Phi Phi ở phía sau Diệp Thần vươn cổ ra nói: “Quyết định cái gì?”

“Ta phải ở bên cạnh bảo vệ muội.”