Chương 49: Một Cơn Ác Mộng Một Vở Kịch

Ánh nắng ban mai mềm mại xinh đẹp, nhẹ nhàng trải xuống phía trước cửa sổ, để lại trên mặt đất một dải màu dịu dàng.

Đỗ Phi Phi nằm ở trên giường, trán lấm tấm mồ hôi, giống như bị ác mộng quấn lấy, hàng lông mày của nàng càng lúc nhíu càng chặt, hô hấp dồn dập giống như không thở nổi.

Ầm, đột nhiên nàng nện mạnh một quyền xuống giường, mở to mắt.

Cảnh tượng trong mộng giống như còn đang uốn lượn trước mặt.

Nàng kinh ngạc nhìn đình màn hồi lâu, mới nhớ ra mình đang nằm ở nơi nào.

Trí nhớ đêm qua vụn vặt như những mảnh mỡ, đông một mảnh tây một mảnh chắp vá vào trong đầu, trăng sáng to tròn, bầu trời đêm mênh mông, còn có chén rượu cay nồng.

Khi đó, ánh trăng vây quanh người, mồ hôi từ trong thân thể không ngừng mà bốc hơi đi ra, da thịt nóng như có lửa thiêu.

Nhưng sau đó trí nhớ giống như ánh trăng làm nhạt dần đi, trống rỗng không còn một mảnh.

Nàng lắc lắc đầu, lấy ngón tay nhẹ nhàng mát xa huyệt thái dương. Tình cảnh trong mộng thoáng chốc va vào đầu óc, vô cùng sống động.

Sắc mặt Đỗ Phi Phi càng thêm trắng bệch.

Hiển nhiên giấc mộng đêm qua cũng không phải mộng đẹp.

Diệp Thần thong thả ngồi ở một bên, thưởng thức sắc mặt biến hóa thất thường của nàng, cười tủm tỉm mở miệng nói: “Ngươi nghĩ tới cái gì? Sắc mặt lại khó coi như vậy.”

Với việc xuất hiện đường đột không báo trước của hắn, Đỗ Phi Phi đã tập mãi thành quen, bởi vậy không quá kinh ngạc, nói: “Ta nằm mơ.”

“Ồ?” Diệp Thần rất có hứng trí nhướng mày.

Nhưng khuôn mặt của nàng đột nhiên nhăn nhúm lại, “Trong mơ ta ăn một con rắn.”

“……”

“Hơn nữa đó còn là một con rắn sống, nó ở trong miệng ta động đậy không ngừng. Thật kinh khủng.” Trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng nuốt nước miếng một cái, “Ta liều mạng muốn nhổ nó ra nhưng lại không được, hơn nữa tay chân đều giống như bị dây xích trói chặt, không thể động đậy. Cái loại cảm giác này, thật sự là không có cách nào hình dung.”

Vẻ mặt của Diệp Thần giờ phút này cũng không có cách nào hình dung.

“Sau đó, con rắn kia giống như bị ta nuốt xuống……” Đỗ Phi Phi giống như đang thực sự sống trong mộng cảnh, sắc mặt trắng xanh nói, “Lát sau con rắn kia lại đột nhiên biến thành hai con, chui vào trong lỗ mũi ta. Làm hại ta thiếu chút nữa bị ngạt chết.”

“……”

Nàng cho rằng Diệp Thần không tin, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: “Thật đó. Cảm giác kia, chân thật đến không thể diễn tả nổi! Khoảnh khắc đó, ta thật sự có cảm giác mình sắp chết.”

“Phi Phi à.”

“……”

“Nghe nói, nếu trước khi súc miệng mà nói ra giấc mơ của mình, giấc mơ sẽ trở thành sự thật.” Hắn nở nụ cười lộ ra vẻ tà ác.

Đỗ Phi Phi yên lặng nhìn hắn hồi lâu, mới nói, “Diệp Thần đại nhân, không ngờ ngươi lại tin vào những lời truyền miệng vô lý hư thế. Quả nhiên là người không thể nhìn tướng mạo.”

“……”

Đỗ Phi Phi rửa mặt mặc quần áo xong, chuẩn bị tiếp tục thảo luận với Diệp Thần đề tài tối hôm qua nói một nửa lại không biết vì sao mà gián đoạn. Nhưng nàng đi một vòng quanh ‘Thiện Tâm cư’ lại không thấy bóng dáng hắn.

Đối với việc hắn xuất quỷ nhập thần, nàng cũng đã quen. Cho nên sau khi suy nghĩ một chút, nàng quyết định đến ‘Lâm Hồ các’ báo tin vui với Đường Tinh Tinh trước. Vô luận như thế nào, chỉ cần người còn sống là còn hy vọng.

Đối với ‘Lâm Hồ các’, Đỗ Phi Phi sớm đã quen thuộc, một đường đi vào, cũng không có người ngăn cản. Đến đình mát mà hai nàng thường ngồi nói chuyện, đã thấy Đường Hồ Lô ở đó từ bao giờ, nàng đột nhiêm cảm thấy không được tự nhiên.

Vốn dĩ nàng có ấn tượng tốt với hắn, hơn nữa sau khi biết hắn chịu hành động độc ác của Đường Hống Hống, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, trong lòng bắt đầu xuất hiện cảm giác khâm phục cùng đồng tình. Nhưng không biết vì sao, từ sau khi nghe Đường Tinh Tinh nói hắn có khả năng là hung thủ, nàng nhìn thấy hắn lại có cảm giác không được tự nhiên. Thật giống như nhìn thấy một kẻ bụng dạ xấu xa nhưng cả ngày đeo mặt nạ ra vẻ đạo mạo. So với Diệp Thần đại nhân trước sau đều tà ác còn không bằng.

Nàng đang muốn xoay người, lát nữa lại đến, nhưng đã bị Đường Tinh Tinh trông thấy, “Phi Phi.”

Đường Tinh Tinh gọi rất lớn, cho dù chim đậu trên cây cũng bị kinh động bay đi. Đỗ Phi Phi không thể giả vờ câm điếc, đành phải ngượng ngùng đi lại: “Không quấy rầy chứ?”

“Nói gì vậy.” Đường Tinh Tinh cười đến nhiệt tình, “Lấy giao tình của hai chúng ta, Tam ca của ta không phải là Tam ca của cô sao?”

……

Đỗ Phi Phi vô cùng bội phục hành động của nàng. Nếu không phải lần trước chính tai mình nghe thấy nàng hoài nghi Đường Hồ Lô, cho dù có tưởng tượng như thế nào cũng không ngờ được hai huynh muội tình thâm trước mặt hóa ra lại dấu diếm nghi ngờ.

Đường Tinh Tinh thấy thần sắc nàng không được tự nhiên, khẽ đẩy Đường Hồ Lô một cái, “Tam ca, huynh không nói gì sao?”

Cái hũ nút của Đường Hồ Lô rốt cục cũng được mở ra một chút, lời ít mà ý nhiều: “Ngồi.”

Đỗ Phi Phi lập tức ngồi xuống.

Đường Tinh Tinh bật cười, “Phi Phi, cô chẳng giống đến làm khách chút nào, mà giống như đến ngồi tù hơn. Tuy rằng Tam ca ta ít nói, nhưng tính tình lại rất tốt, cô không cần lo sợ.”

Đỗ Phi Phi nói: “Ta không sợ hắn.” Một câu phủ nhận rõ ràng, nhưng bởi vì nàng lắp bắp nói ra, lại càng giống như thật sự rất sợ.

Đường Tinh Tinh lắc đầu thở dài: “Ta vốn muốn Phi Phi trở thành Tam tẩu của ta, nay xem ra, chỉ sợ Đường gia không có có phúc này rồi.”

Bị nàng trêu chọc như vậy, Đỗ Phi Phi không còn quá căng thẳng nữa, nhưng trên mặt lại hơi nóng.

Đường Hồ Lô đứng lên, “Ta đi trước.”

Đỗ Phi Phi nhất thời có chút bất an, nghĩ rằng mình quấy rầy huynh muội bọn họ, vội vàng nói: “Ngươi cứ ngồi đi, lát nữa ta lại đến.”

Đường Hồ Lô nói: “Ngươi ngồi. Ta đi.”

……

Lời này nói ra càng giống như nàng tới đuổi người. Dưới mông Đỗ Phi Phi như có lửa cháy, khiến nàng đứng ngồi không yên.

Đường Tinh Tinh nhìn người này, lại nhìn người kia, cuối cùng bật cười nói: “Chi bằng hai người cùng đi đi? Nói không chừng thật sự có thể dệt nên một đoạn cảm tình chân thành tha thiết.” Nói tới đây, nàng đột nhiên chớp mắt với Đường Hồ Lô, cố ý hạ giọng, lại để Đỗ Phi Phi vừa vặn có thể nghe thấy, “Có điều, Tam ca à, về sau huynh đi đường cần phải cẩn thận, dù sao thì tình địch của huynh cũng là thiên hạ đệ nhất cao thủ.”

Đỗ Phi Phi triệt để 囧 囧……

Tuy rằng lần trước nàng dường như mơ hồ phát hiện ra một chút tâm tư của Diệp Thần đại nhân, nhưng bị người ngoài nói trắng ra như thế, thật sự có loại cảm giác vô cùng xấu hổ.

Hy vọng duy nhất của nàng chính là, sở thích nghe lén ở chân tường của Diệp Thần sẽ không phát tác vào hôm nay.

Đường Hồ Lô vẫn rời đi, có điều lấy biểu tình trước khi đi của hắn, có thể khẳng định lời nói của Đường Tinh Tinh không có tạo ra ảnh hưởng gì. Nhưng trong lòng Đỗ Phi Phi vẫn không được tự nhiên.

Đường Tinh Tinh chờ Đường Hồ Lô đi khuất hẳn, mới thu nụ cười lại, nghiêm túc hỏi: “Có phải có tiến triển gì hay không?”

Tuy rằng sớm biết rằng nàng ta trong ngoài bất nhất, nhưng Đỗ Phi Phi vẫn bị thái độ thay đổi chóng mặt của nàng làm sửng sốt, giây lát mới nói: “Ừ, có tiến triển rất lớn.”

Ánh mắt Đường Tinh Tinh sáng lên, hỏi: “Cô biết hung thủ là ai?”

“Ta không biết.” Nàng dừng một chút, lại nói, “Nhưng hình như Diệp Thần đã biết.” Nàng nhớ rõ là hắn đã nói như vậy, tuy rằng lời nói xưa nay của hắn đều không đáng tin.

“Vậy là tốt rồi.” Đường Tinh Tinh cũng không truy hỏi xem là ai. Hiển nhiên, nàng tín nhiệm Diệp Thần hơn Đỗ Phi Phi, “Vậy cô nói có tiến triển lớn là……”

Vẻ mặt Đỗ Phi Phi ngưng trọng, gằn từng chữ một: “Ta đã gặp Sở Việt.”

“……” Ngón tay đặt trên bàn của Đường Tinh Tinh mạnh mẽ co rụt lại, khớp xương lộ ra góc cạnh rõ ràng. Lồng ngực phập phồng nói lên rằng giờ phút này tâm tình của nàng đang rất kích động, khoảng chừng một lát sau, nàng mới có thể bình tĩnh mở miệng, “Hắn, có khỏe không?”

“Ta cũng không biết, trên thực tế, ta không thấy hắn.”

“……”

Qua ánh mắt Đường Tinh Tinh nhìn nàng, Đỗ Phi Phi sâu sắc hiểu ra một chuyện, thì ra thật sự có thể dùng ánh mắt để giết người.

“Ách, cô nghe ta giải thích.”

“Ta đang nghe.”

“Ý của ta là, ta đã gặp hắn, nhưng không nhìn thấy hắn.”

“Ừ, ta vẫn đang nghe.”

“Trên thực tế, là vì nơi đó rất tối, duỗi tay không thấy năm ngón. Mà ta chỉ có thể nghe được giọng nói của hắn.”

Rốt cục sắc mặt của Đường Tinh Tinh cũng dịu xuống, “Vậy hắn có khỏe hay không? Có bị thương hay không?”

“Chuyện này, có lẽ là hắn vẫn tốt?”

Đường Tinh Tinh hồ nghi nhìn nàng, “Sao cô biết?”

Đỗ Phi Phi tỏ ra dáng vẻ của một người từng trải, “Bởi vì hắn nhớ rõ thời gian ăn cơm.”

“……” Đường Tinh Tinh thở dài, “Cô làm thế nào gặp được hắn, hắn đã nói cái gì, nói rõ tất cả với ta đi.”

Đỗ Phi Phi lập tức đem chuyện mình được Đường phu nhân chỉ dẫn như thế nào, lại tìm được mật thất kia ra sao, hai người đã nói với nhau những chuyện gì, cuối cùng bởi vì đến thời gian ăn cơm mà nàng buộc phải rời đi, tất cả đều nói chi tiết đến không thể chi tiết hơn.

Đường Tinh Tinh nghe xong, vừa vui mừng vừa lo lắng, trong lòng rối rắm, nói không nên lời.

Đỗ Phi Phi nhìn vẻ mặt của Đường Tinh Tinh, lập tức hiểu những suy nghĩ trong đầu nàng, nói: “Sở Việt đã nói, cho dù hắn không nhận tội, cũng không có đường chối cãi. Ta nghĩ, hẳn là có người rắp tâm giá họa cho Sở Việt.”

Đường Tinh Tinh nói: “Ban đầu ta còn cho rằng là Tam ca, nhưng cô nói là phu nhân của chưởng môn dẫn cô đến cấm địa. Như vậy khả năng Tam ca là hung thủ thật sự rất nhỏ. Dù sao thì hổ dữ cũng không ăn thịt con. Mà bà ấy đối với Tam ca lại yêu thương đến tận xương. Nếu thật sự là Tam ca giết người, cho dù là gánh tội thay, bà ấy cũng tuyệt đối không đi vạch trần hắn.”

Đỗ Phi Phi chế nhạo nói: “Như thế không phải rất giống cô và Sở Việt sao?”

“Ai ngốc giống hắn chứ.” Nói đến đây, Đường Tinh Tinh lại nghiến răng nghiến lợi, “Hắn lại cho rằng ta cầm độc của hắn đi giết người, thật sự là ngu ngốc không còn thuốc chữa.”

Đỗ Phi Phi nghe nàng mắng ác liệt, bất giác lên tiếng biện giải thay Sở Việt: “Không phải là vì hắn muốn bảo vệ cô sao?”

“Nếu hắn không nhận tội, lão thái thái có thể sẽ cho điều tra án này, lấy sự khôn khéo của lão thái thái, nhất định sẽ nhìn thấu sơ hở trong đó. Nhưng một khi hắn nhận tội, vụ án này giống như ván đã đóng thuyền, chỉ sợ lão thái thái vừa xuất quan, ngay cả người chúng ta cũng không được gặp, đã trực tiếp……” Đường Tinh Tinh nghĩ đến khả năng này, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Đỗ Phi Phi vội vàng cầm tay nàng, an ủi: “Cái này cũng đơn giản, bảo Sở Việt phản cung là được.”

Đường Tinh Tinh lắc đầu nói: “Lúc này phản cung, sẽ chỉ làm cho người ta nghĩ rằng hắn sợ chết, có lẽ sẽ không có tác dụng.”

Bị nàng nói như vậy, Đỗ Phi Phi cũng nóng nảy, “Như thế phải làm sao?”

“Mau chóng tra ra hung thủ.”

……

Đỗ Phi Phi nói: “Câu này thật quen tai.”

Đường Tinh Tinh gật đầu, nói: “Ừ, bởi vì chúng ta luôn nói như thế.”

……

Đỗ Phi Phi thở dài: “Xem ra tiến triển của chúng ta thật thong thả.”

Đường Tinh Tinh nói: “Không phải Diệp đại hiệp đã biết hung thủ là ai sao?”

“Nhưng hắn nói hắn không biết nên làm thế nào để hung thủ hiện nguyên hình.”

Đường Tinh Tinh trầm ngâm nói: “Một người kế ngắn, hai người kế dài. Chi bằng để Diệp đại hiệp nói người hoài nghi ra, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

Đỗ Phi Phi vỗ tay nói: “Ý kiến hay. Cô đi đề nghị.”

Đường Tinh Tinh hoài nghi nhìn nàng, “Vì sao?”

Bởi vì yêu cầu báo đáp của hắn thực khiến người ta hoảng sợ muốn chết! Đỗ Phi Phi âm thầm lau nước mắt, “Bởi vì cô an toàn hơn ta.”

“……” Đường Tinh Tinh đột nhiên trầm giọng nói, “Cô muốn nói diện mạo sao?”

Đỗ Phi Phi bụm mặt, đau thương nói: “Không, không phải diện mạo. Là phân vượn.”

“……” Đường Tinh Tinh phát hiện nước đổ đầu vịt là một chuyện vừa khó khăn vừa lãng phí thời gian, “Mặc kệ thế nào, chúng ta vẫn nên đi tìm Diệp đại hiệp.”

Đỗ Phi Phi nói: “Cô biết hắn ở nơi nào sao?”

Đường Tinh Tinh nói, “Chẳng lẽ trước khi ra ngoài hắn không bao giờ nói với cô sao?”

Đỗ Phi Phi há miệng thở dốc, không nói gì nhìn nàng.

  • Từ sau lần Đỗ Phi Phi tới đây, Sở Việt ngồi ở trong lồng sắt cảm thấy một ngày bằng một năm.

Bóng đêm vô biên vô ngần khiến hắn cảm thấy bức bối đến muốn vỡ tung. Ngoại trừ một ngày hai lần cơm canh, hắn thậm chí không thể cảm giác thời gian trôi đi. Đủ loại suy nghĩ tràn ngập trong đầu.

Ai là hung thủ?

Tinh Tinh hiện tại thế nào?

Đỗ Phi Phi có mang chuyện này nói ra ngoài hay không?

Đường lão thái thái bao lâu nữa thì xuất quan?

Hắn có chết hay không?

Hắn vốn đã cho rằng bản thân phải chết là điều không thể nghi ngờ, nhưng sau lần nói chuyện với Đỗ Phi Phi hắn đột nhiên rất muốn sống, ý nghĩ ấy càng lúc càng mạnh mẽ.

“Sở Việt?”

Trong bóng đêm đột nhiên vang lên một giọng nam dễ nghe.

Sở Việt giật mình kinh sợ. Phải biết rằng, võ công của hắn ở Đường Môn tuy không phải cao thủ số một, nhưng cũng vô cùng nổi bật. Nhưng hiện tại có người không một tiếng động tới gần, mà hắn lại không hề phát giác ra, điều này sao có thể?

“Ngươi là ai?” Hắn không khỏi sinh ra cảnh giác.

Trong bóng đêm, người nọ dường như cười khẽ một cái, chậm rãi nói: “Diệp Thần.”

……

Sở Việt thất thanh nói: “Kiếm Thần?”

Hắn thở dốc hỏi: “Ngươi chính là Diệp Thần ‘Bạch y đạm tảo Nga Mi tuyết, một kiếm tiếp hoa thiên hạ khuynh’?”

“Ừ, đúng là có người từng nói như vậy.”

Nếu người tới là thiên hạ đệ nhất cao thủ, như vậy hắn không nghe được tiếng bước chân cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hắn vốn nghĩ đến người tới có thể là sát thủ mà hung thủ thuê đến giết hắn, nhưng trong thiên hạ ai có thể thuê được thiên hạ đệ nhất cao thủ đây? Cho nên rất nhanh hắn bỏ qua suy nghĩ này, nhưng khả nghi vẫn chưa tiêu trừ. Thứ nhất, nơi này là cấm địa của Đường Môn, người ngoài không thể biết được. Thứ hai, trong cấm địa này cũng không có võ công bí tịch hay kỳ trân dị bảo vô giá. Tuy rằng hắn tự nhận mình là một nhân tài, nhưng trước mặt Kiếm Thần, tuyệt đối không có gì để so sánh cả.

Hắn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Sao ngươi lại đến nơi này?”

“Nhìn ngươi.”

……

Sở Việt 囧 囧 hỏi: “Thấy được sao?”

Một ánh lửa từ trong bóng đêm được thắp lên.

Hai mắt Sở Việt chua xót, nước mắt quanh tròng.

Diệp Thần mỉm cười nói: “Không ngờ ngươi lại sùng bái ta như vậy, nhìn thấy ta mà xúc động rơi lệ, ôi, thật sự là khiến người ta cảm động.”

……

Rõ ràng là vì rất lâu rồi hắn không nhìn thấy ánh sáng cho nên không thích ứng được. Có điều Sở Việt không vạch trần, mà nói: “Đương nhiên. Có thể nhìn thấy cao thủ nổi tiếng thiên hạ, chính là tâm nguyện của người trong giang hồ.”

Diệp Thần nói: “Một khi đã như vậy, ta đồng ý để ngươi hôn giầy của ta.”

……

Diệp Thần nhìn Sở Việt biến thành tượng đá, cười nói: “Ta đùa thôi.”

Sở Việt cười gượng.

Quả nhiên, là cao thủ, phong cách đùa cũng không giống người thường.

“Trên thực tế,” Diệp Thần cầm gậy đánh lửa, bước vài bước về phía trước, cẩn thận đánh giá ngũ quan dính bụi bẩn nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn lãng của hắn, cho đến tận khi hắn không chịu được quay mặt sang chỗ khác, mới nói: “Ta đến để tra án.”

Sở Việt ngạc nhiên nói: “Án nào?”

Diệp Thần nhíu mi.

Hắn lại hỏi một vấn đề ngu ngốc không kém gì lúc trước, “Vì sao?”

Diệp Thần lại nhíu mi.

Rốt cục hắn cũng nghĩ ra một vấn đề miễn cưỡng được cho là thông minh, “Tra như thế nào?”