Chương 75: Chương 74

“Nhưng nàng đã trở lại” Ngôn Nặc bất mãn nhìn Thiệu Đường rời đi

“………..” Thiệu Đường khựng lại trước cửa

“Thực xin lỗi, là ta không đúng trước, ngươi đừng rời ta đi” Ngôn Nặc hoảng sợ khi Thiệu Đường quay lưng bỏ đi

“Nặc. ta cùng Thiệu Duyệt thực sự không có gì, hiện tại ta chỉ là bằng hữu với nàng ta, quá lắm ta chỉ xem nàng là chị thôi” Thiệu Đường giải thích

“Ta biết, ta tin ngươi”

“Ân” Thiệu Đường trong lòng thở ra mộ hơi

“Thế nào, các ngươi thực hiện tới đâu rồi?” Thiệu Đường cùng ba ngươi kia ngồi trong phòng họp

“Đương nhiên hoàn thành, bởi vì ta không đủ mị lực nên kêu A Vĩ đi tán gái rồi! Ai biết hắn vừa ra tay đã trúng đích. Trương Ba thực tức giận nga”

“Thật chứ? Không phải ta kêu ngươi đi sao?” Thiệu Đường khó hiểu hỏi

“Ta không hợp đâu, nàng mới gần hai mươi thôi.” May mắn chính mình không đi tán nàng, bằng không bị cười thúi đầu

“Thật chứ”

“Đúng vậy! Chúng ta gần ba mươi như thế nào lại thích hợp với một tiểu muội a” Thiệu Hiền giúp Thiệu Phong giải vây

“Hiền ta nhớ không lầm bạn gái ngươi cũng chỉ là thực tập sinh trong công ty chúng ta” Thiệu Đường hoàn toàn vạch trần lời của bọn họ”

“Ách không nói chuyện này nữa, ta có tin tốt cho ngươi”

“Tin gì?”

“Công ty con mà Trương Kế giao cho Trương Ba đã bị chúng ta thu mua.” Thiệu Hiền đắc ý nói

“Xì, ta đã biết rồi”

“Ngươi làm sao biết được? Ta giữ bí mật với tất cả mọi người mà”

“Ta xem tin tức”

“Ách” hôm nay Thiệu Đường không giống bình thường, chẵng lẽ là mãn kinh sao? Không đúng! Khẳng định là chuyện tốt liên quan đến Ngôn Nặc

“Văn, còn ngươi?” Thiệu Đường hướng Thiệu Văn hỏi

“Cũng tốt, ta không biết Tiểu Chí làm tới đâu rồi dù sao Trương Ba hiện tại có vẻ rất thảm. Có nhà cũng không thể về vì hắn bây giờ nghiện nặng rồi” Nói xong Thiệu Văn còn đưa ảnh cho Thiệu Đường

“Chậc chậc….thực đáng thương” Lúc trước ta chịu biết bao nhiêu khổ, ta muốn cho hắn thử cảm giác của ta

“Tùng tùng tùng”

“Vào đi” Thiệu Đường ngồi trên ghế dựa

“Lí tổng, Trương chủ tịch tìm ngươi” vị thư kí nói

“Đến nhanh nhỉ”

“Hắc hắc…..còn tiếp tục không Đường?”

“Trước thả hắn đi, ta muốn hắn như thế nào cầu xin ta” Thiệu Đường vuốt cằm chậm rãi nhìn ra ngoài

“Năm đó ngươi biết vì sao ta mang ngươi vứt đi mà không giết ngươi không?”

“Không biết, ngươi muốn ta cảm ơn ngươi sao?”

“Ta không muốn hại người thân của mình, con ta hiện tại người không giống người quỷ không giống quỷ, thậm chí có nhà cũng không dám về. Lửa giận của ngươi cũng có thể tiêu đi! Hai mươi mấy năm trước là lỗi của ta cũng không phải lỗi của con ta.”Trương Kế không biết hiện Thiệu Đường đang giấu Trương Ba nơi nào

“Hai mươi mấy năm trước ta không quan tâm nữa, nhưng hiện tại ta đang giải quyết tư thù với hắn”

“Ngươi đừng nói là chuyện ngươi cùng hắn tranh giành bạn gái đi, ngươi đừng tính toán chi li vậy được không, nhưng thứ ngươi làm không vừa lòng sao? Hơn nữa nếu mụ mụ ngươi còn sống cũng không hy vọng ngươi như vậy”

“Ngươi không có tư cách nói về mẹ ta! Ta nói cho ngươi biết, năm đó con ngươi đối xử với ta như thế nào thì bây giờ ta đối xử như vậy thôi. Hít thuốc phiện, trại cách li, hãm hại ta ngồi tù. Ta muốn cho hắn nếm khổ một chút thôi” Thiệu Đường vỗ mạnh cái bàn

“Cái gì? Trương Ba nó không phải loại người như vậy” Trương Kế ngồi trên sô pha không tưởng tượng được mọi chuyện.

“Không phải loại người như vậy? Ngươi về hỏi bảo bối của ngươi xem năm đó hắn làm cái gì?’ Thiệu Đường không đành lòng nhìn lão nhân trước mặt đau khổ vì con

“Được, ta đi hỏi hắn, nếu hắn làm ra chuyện như vậy ta sẽ không phiền ngươi nữa” Nếu Trương Ba đúng thực từng làm chuyện như vậy thì cũng không có mặt mũi đến xin buông tha cho hắn

Thiệu Đường nhìn Trương Kế rời đi phát hiện hắn thực sự đáng thương

“Ngươi sao vậy? Đứng ở chỗ này làm gì?” Thiệu Văn phát hiện Thiệu Đường ngây người

“Không có”

“Có tiếp tục không?”

“Dừng lại đi”

“Vì sao?” Thiệu Phong khó hiểu hỏi

“Như thế nào thì hắn cũng là em họ của ta, cháu của mụ mụ ta, người kế tự duy nhất của Trương gia”

“Được” Thiệu Hiền đáp ứng

“Hắn hiện tại ở đâu?”

“Hẳn là ở quán bar tìm người mua thuốc” Thiệu Phong nói

“Đem hắn đến gặp ta” Thiệu Đường nói